Chương 16: Phong Uẩn Tuyết Ưng
Chương 16: Phong Uẩn Tuyết Ưng
Võ Huyền mơ màng tỉnh lại, đầu óc hắn lúc này có chút choáng váng, có lẽ là di chứng do xuyên qua thế giới khác.
Võ Huyền nhìn bầu trời trong xanh phía trên, hắn cố gắng nhanh chóng thanh tỉnh, tuy rằng ở dạng thực thể linh hồn Thú sẽ không thể làm gì hắn nhưng cũng không phải là an toàn.
Mà hắn phải nắm bắt thời gian tìm sủng thú sớm nhất, dẫu sao hắn chỉ có ba mươi ngày ở Thiên Thú giới, để tìm được sủng thú phù hợp với yêu cầu của hắn cũng chưa biết có đủ thời gian hay không.
Võ Huyền nhìn thảo nguyên rộng lớn không thấy điểm cuối trước mặt mà không biết nên đi về hướng nào, Mộng Diễm tỷ và Thu Lan tỷ cũng không thể chỉ đường chính xác được cho hắn, vì Thông Linh trận sẽ dịch chuyển hắn đến một địa điểm bất ngờ trên Thiên Thú giới.
Vậy nên có hướng dẫn chi tiết cũng vô dụng, rơi vào tình trạng mù đường như hiện tại, lựa chọn tốt nhất hắn có thể làm là cứ đi thẳng.
Võ Huyền nghĩ là làm ngay, hai chân hắn vận sức lao đi, nhanh, vô cùng nhanh là điều mà hắn có thể cảm nhận được, tiếng xé gió bên tai, không gian xung quanh cũng lướt qua rất nhanh.
Võ Huyền thấy hình như không ổn lắm, hắn liền đáp xuống đất, nhìn lại đằng sau, một dải thất thải quang mang dài từ chỗ hắn vừa đứng kéo dài tới tận chỗ hắn đứng hiện tại.
Võ Huyền như không thể tin hắn đưa hay tay lên dụi vào mắt, oa, không phải là giả nha, hắn thật sự vừa bay từ đằng kia đến đây.
Võ Huyền lại khẽ xoa hai tay vào với nhau, những hạt óng ánh thất sắc từ trên tay hắn rơi xuống dưới nền cỏ, chúng cũng không tan đi ngay mà bám dính trên những cọng cỏ.
Võ Huyền cũng chẳng biết là vì sao lại thần kỳ như vậy, đây là lần đầu hắn vào Thiên Thú giới, nên cũng chẳng biết giải thích hiện tượng này ra sao.
Mà đã không nằm trong phạm vi hắn có thể lý giải được, thì cũng không cần nghĩ nhiều, Võ Huyền một lần nữa vận sức lao đi, nhưng lần này hắn dùng sức ít hơn để có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Chứ đi nhanh quá, lại chẳng thể nhìn thấy được Thú, như vậy rất phí công phí sức.
Trên thảo nguyên phần lớn là cỏ, Võ Huyền có thể nhìn thấy phần lớn những Thú đang dạo chơi trên cỏ, hắn chạy rất chậm nhưng những Thú hắn nhìn thấy hầu hết là linh thú và hung thú có huyết mạch lục sắc, Diệp Hương Thử, Tinh Lam Mã, Hỏa Nhĩ Thố,...
Đổi qua một số chỗ khác cũng giống như vậy, tuy có thay đổi loài nhưng vẫn là Thú có huyết mạch cấp thấp.
Võ Huyền biết mình hiện tai đang ở khu vực của Thú có huyết mạch thấp, dù có ở lại đây bới hết tất cả nên cũng rất khó tìm nổi Thú có huyết mạch cao, vẫn nên nhanh chóng di chuyển qua nơi khác tìm kiếm.
Võ Huyền vận sức phi thân, lập tức hắn bay lên trời, để lại một dải thất thải quang mang trên bầu trời trong xanh.
Võ Huyền chẳng biết mình đã chạy được bao lâu, chỉ khi mặt trời đứng bóng thì hắn dừng trên một mép đồi, thẳng theo ánh mắt hắn là một hồ nước lớn, phía dưới có vô số hung thú và linh thú ở dưới.
Từ vị trí của Võ Huyền thì không thể thấy rõ được linh thú và hung thú phía dưới, bắt buộc hắn phải xuống gần hơn để thấy rõ phía dưới.
Điều này Võ Huyền cũng không ngại, để tìm được sủng thú thích hợp hắn buộc phải tìm kiếm kỹ càng, tuy lãng phí thời gian, nhưng tất cả đều xứng đáng.
Võ Huyền tiếp cận những đàn linh thú và hung thú phía dưới, ánh mắt hắn nheo lại xác định từng loại linh thú và hung thú mà hắn có thể nhìn thấy. "Đại Thủy Mã, hung thú có huyết mạch lam sắc trung phẩm, mang trong mình thủy thuộc tính, sống theo bầy đàn, có tính lãnh thổ rất cao, là loài hung thú cấp thấp vô cùng nguy hiểm."
"Ngu Ấu Trư, linh thú có huyết mạch lam sắc hạ phẩm, hình dáng là một con lợn nhỏ, không mang trong mình loại linh lực nào, chủ yếu dựa vào sức mạnh bản thân chiến đấu, thích hợp với chiến thú sư."
"Ồ, đôi mắt rình mò trên mặt nước kia có lẽ là loại ngạc ngư nào đó."
"Thủy Độn Oa, linh thú có huyết mạch lam sắc trung phẩm, tốc độ của nó đặc biệt nhanh, đặc biệt là khi ở dưới nước."
"Có lẽ nơi này chỉ xuất hiện linh thú và hung thú có huyết mạch lam sắc, vẫn là nên đi nơi khác tìm kiếm."
Võ Huyền sau khi kiểm định một hồi, liền tiếp tục phi thân rời đi, ngay khi hắn đang phi trên trời thì trước mắt hắn một bóng đen đang lớn đang lao tới phía hắn, nó phát ra một tiếng "iêu" chói tai cảnh báo Võ Huyền.
Võ Huyền phản ứng cũng rất nhanh né tránh sang một bên, vì né tránh bóng đen kia, hắn liền mất luôn đà lao tiếp, buộc phải đáp xuống mặt đất, không xa vị trí hắn đáp xuống, một đàn Ngu Ấu Trư đang nhởn nhơ gặm cỏ non.
Võ Huyền nhìn trên trời xem bóng đen phía rồi là loài Thú nào, thì lại chẳng thấy nó đâu. đang muốn phi thân để rời khỏi, thì một tiếng 'rầm' rõ lớn bên đàn Ngu Ấu Trư phát ra.
Hai tiếng 'éc, éc' đầy đau khổ kêu lên, theo bản năng Võ Huyền nhìn về phía hai tiếng kêu đó, hắn chỉ thấy đàn Ngu Ấu Trư chạy tán loạn khắp nơi, giữa đàn Ngu Ấu Trư, một sinh vật màu trắng lớn đang dùng móng vuốt cặp chặt vào đầu hai con Ngu Ấu Trư.
Ánh mắt Võ Huyền nhìn sinh vật đi săn kia bằng ánh mắt sáng rực, một linh thú nổi tiếng hiếm gặp, chảy ngược huyết mạch hắc sắc trung phẩm của loài hùng ưng, lại có song nguyên tố băng, phong trong người.
Một kẻ đi săn khét tiếng trên bầu trời bằng tốc độ siêu nhanh của mình, g·iết c·hết con mồi trước khi nhận ra rằng mình đ·ã c·hết, sát thủ bầu trời, Phong Uẩn Tuyết Ưng.
Võ Huyền nhìn thân hình to lớn cùng sức mạnh của Phong Uẩn Tuyết Ưng thì cũng đại khái đánh giá được thực lực của nó đạt tới lục cấp hoặc hơn.
Phong Uẩn Tuyết Ưng không để ý đến ánh mắt của Võ Huyền, trong mắt nó thực thể linh hồn như hắn chẳng ăn được, nên không đáng để ý.
Móng vuốt còn cắp theo hai con Ngu Ấu Trư vừa săn được, Phong Uẩn Tuyết Ưng phát ra một tiếng "iêu" đầy hùng dũng rồi vỗ cánh bay đi,
Tốc độ của Phong Uẩn Tuyết Ưng vô cùng nhanh, nếu như ở Khống Thú đại lục thì Võ Huyền chỉ có thể hít bụi cho nó, nhưng hiện tại hắn manh trong mình sức mạnh thần bí, thế nên tốc độ không hề kém Phong Uẩn Tuyết Ưng bao nhiêu.
Võ Huyền đuổi theo Phong Uẩn Tuyết Ưng nửa ngày trời cũng không thấy nó có dấu hiệu dừng lại, trời thì đã xẩm tối, tầm nhìn trở lên khó khăn, dù hắn có đôi mắt tốt cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng to lớn của Phong Uẩn Tuyết Ưng bay giữa trời đêm.
Cứ như vậy, đến tận khi trời khuya, Phong Uẩn Tuyết Ưng mới chịu dừng lại ở một vách đá trên đỉnh của một ngọn núi tuyết.
Võ Huyền dừng lại ở phía dưới vách đá, chứ không dám đi lên, vì hắn nghe được những tiếng "iêu, iêu" non nớt phía trên phát ra.
Hắn đoán chừng, tổ của Phong Uẩn Tuyết Ưng ở ngay phía trên đó, và trong tổ còn có ấu thú.
Võ Huyền thầm mừng trong lòng, hắn vốn chỉ suy đoán rằng Phong Uẩn Tuyết Ưng đã là linh thú trên lục cấp, nó sẽ không rảnh rỗi đi tìm kiếm thức ăn là mấy con Ngu Ấu Trư có cấp độ chỉ là nhị cấp sơ kỳ.
Vì đến cấp độ như Phong Uẩn Tuyết Ưng, nó sẽ tìm kiếm con mồi thì sẽ chọn những con mồi có thực lực kém hơn đôi chút chứ không yếu hơn nhiều như vậy, thế nên rất khả năng nó săn Ngu Ấu Trư về cho con non ăn và sự suy đoán của hắn là đúng.