Chương 164: Quỷ thú - Huyết Lâu
Đám người Sở lão đến trước tấm chắn bảo vệ linh lực.
Dương Tú cùng bảy con sủng thú của mình tiến lên phía trước, linh lực tụ trên tay nàng cùng đám sủng thú, nàng đợi khi bảy bức tượng t·ấn c·ông xong, thì linh lực trên tay nàng đập mạnh xuống đất.
Mặt đất bởi cú đập của Dương Tú lập tức chấn động, vô số tảng đá khổng lồ lớn như một trâu rừng từ bốn phía đâm lên từ mặt đất phá tan dòng nước do trận pháp tạo ra.
Trước sủng kỹ thiên cấp do Dương Tú thi triển, tấm lá chắn linh lực vốn đã mỏng manh do bị Thất Tinh Sát trận mài mòn liền bị vỡ nát.
Nhìn những tảng đá lớn kèm theo thổ linh lực đánh tới, Hà lão liền hét lên. “Nhanh, ra lệnh cho sủng thú của mình ra đỡ.”
Những kẻ sắp c·hết nào có suy nghĩ nhiều, chưa có lời của Hà lão đã lệnh cho sủng thú của mình ra đỡ lấy đòn t·ấn c·ông của Dương Tú.
Thiên cấp sủng kỹ đánh tới những sủng thú đã sớm bị Thất Tinh Sát trận mài mòn không còn chút linh khí trong người, chờ đợi chúng chỉ còn là cái kết.
Có điều mọi việc không như đám người Hà lão nghĩ, thiên cấp sủng kỹ đánh tới lại bất ngờ tiêu tán.
Phong Mẫn Nghi ở bên cạnh Dương Tú lên tiếng. “Cảm ơn, Dương Tú cô nương.”
“Chuyện nhỏ, tiểu muội không cần cảm ơn.” Dương Tú nở nụ cười nói.
“Đám người này đã là hổ giấy, Dương Tú cùng Sở lão không cần thiết lên, cứ để tỷ muội chúng tôi g·iết c·hết bọn chúng.” Phong Mẫn Nghi nhìn bảy người đứng chụm lại với nhau nói.
Dương Tú cùng Sở lão không nói nhiều, hai người không tham gia nhưng để sủng thú của mình lên cũng không việc gì, dù sao đám người kia không phải người hiền lành, hai cô nàng này có chuyện gì hai người lại khó ăn nói với chủ nhân và Võ Huyền.
Cả chặng đường dù không muốn chú ý cũng có thể thấy Võ Huyền khá cưng chiều hai tỷ muội này.
Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn tiến lên mở đường, đám sủng thú thì bám theo đằng sau.
Thiên Dương Ngân ở đằng xa cũng điều động Thất Tinh Sát trận tiến lên mở đường cho hai người họ, bảy bức tượng tạo thành hình cánh cung di chuyển bức tốc mở đường.
Đám sủng thú không còn linh lực đã sớm bị Phong Mẫn Nghi đánh bay ra xa, lên bảy bức tượng một đường tiến công đến chỗ đám Hà lão.
“Ngôn, đến lúc rồi.” Phong Mẫn Nghi thấy khoảng cách đã đủ liền lên tiếng.
Phong Ngôn tự nhiên biết đã đến lúc thi triển sức mạnh huyễn thuật của mình, nàng không dùng huyễn thuật mê hoặc bình thường, mà sử dụng chính là sủng kỹ t·ấn c·ông của huyễn thuật.
Đã có huyễn trận gia trì, trong huyễn ảo của đám người Hà lão, Phong Ngôn cùng Bách Diện Hồ Ly bỗng chốc xuất hiện đằng sau đám người Hà lão.
Bách Diện Hồ Ly biến lớn gấp mười mấy lần cơ thể ban đầu, từ miệng của nó một lốc xoáy thổi ra cuốn lên tất cả nước từ hồ nước của huyễn trận phun về đám người Hà lão.
Phong Ngôn thì đứng một im một chỗ, hai tay đan thành tụ lực, linh lực màu tím huyễn ảo của nàng hóa thành một chùm sáng tụ ở trên tay.
“Phụt…Phụt…Phụt.”
Từ chùm sáng, từng tia sáng từ đó bắn ra, chúng xuyên thẳng qua đầu lão của từng người một.
Đám người Hà lão ai lấy bị tia sáng kia xuyên qua đều lập tức ôm đầu, họ cảm giác như linh hồn của mình vừa bị một thanh kiếm xuyên qua.
Chưa kịp để cho bọn họ kịp nhận ra điều gì, một c·ơn l·ốc x·oáy đã cuốn văng họ vào bên trong.
Lúc này đầu óc bọn họ giống như đang ở trong một cái máy xay lớn, mà bên trong cái máy xay này mọc lên vô số cái răng sắc nhọn, chỉ trực chờ xé xác bọn họ.
Trong lúc nguy lan nhất, vẫn là Hà lão kinh nghiệm đầy mình cứu nguy, lão lấy ra bảo khí hình chiếc nhẫn, linh lực của lão nhanh chóng huy động vào bên trong.
Từ chiếc nhẫn tỏa ra một vòng linh lực lục sắc bảo vệ lấy mấy người bên trong, lốc xoáy kia cũng dần tan đi, mấy người cũng ổn định ngã xuống đất.
Hà lão không nhịn được mà nôn ra một ngụm máu, từ mắt và hai tai của lão máu đen cũng rỉ ra.
Mấy người kia thì hai mắt trắng dã, tuy không mất đi sức sống nhưng linh hồn bị Phong Ngôn đả thương không nhẹ, trong thời gian ngắn khó mà chiến đấu bình thường.
Bách Diện Hồ Ly dùng thân thể khổng lồ nhảy vào giữa đám người, từ trên cổ nó mọc ra vô số cái đầu, mỗi đầu đều há lớn miệng máu hút mấy người vào trong.
Hà lão nhìn mấy người đã bị hút, lão bỗng dưng dùng ngón tay chọc lên mắt trái, máu tươi bắn lên chiếc nhẫn, lão ép sự đau đớn đến tận xương tủy từ trên mắt truyền đến mà thúc dục linh lực vào chiếc nhẫn đang dính đầy máu trên tay.
Lão gầm lên một tiếng đầy đau đớn về phía Phong Ngôn. “Tiện nhân bỉ ổi, dám đánh nén chúng ta, lão phu không thể làm gì đám người ở ngoài nhưng ngươi đã vào đây thì cũng nên c·hết chung đi.”
Thời gian câu nói vừa hết, chiếc nhẫn trên tay lão ta liền p·hát n·ổ, một luồng sóng linh lực cuồn cuộn tỏa ra bốn phía giống như một cơn bão cuốn ta tan tất cả.
Phong Mẫn Nghi từ lúc nào đã xuất hiện cạnh Phong Ngôn, linh lực của nàng ta truyền vào bên trong ngọc bội trên cô, một luồng sáng linh lực tỏa ra trước người hai nàng
Từ đằng xa, Thiên Dương Ngân cũng điều động trận pháp chắn trước hai người.
Phong Ngôn chỉ hừ lạnh một tiếng, quả cầu trong tay nàng lại một lần nữa bắn ra vô số tia sáng về phía đám người Hà lão.
Bách Diện Hồ Ly cũng sớm lui về, hóa lại thành bản thể nhỏ bé của mình.
Dưới sự t·ấn c·ông linh hồn của Phong Ngôn, đám người Hà lão cũng sớm đ·ã c·hết, chỉ là bảo khí của lão càng ngày càng sáng, nó điên cuồng hút máu từ mấy cơ thể đ·ã c·hết.
“Cạc.. cạc…”
Từ bên trong chiếc nhẫn, một cái đầu lâu đỏ huyết từ bên trong chui ra, hai hàm răng trắng của nó liên tục đập vào nhau, từ nó, vô số tia huyết khí không ngừng tản ra.
Trong hốc mắt tối tăm của cái đầu lâu, một tia huyết quang lóe lên, hai hàm răng trắng càng đập vào nhau dữ dội hơn, từng tiếng vang cũng càng trở lên khó chịu hơn.
Sở lão cùng Dương Tú liền xuất hiện bên hai người Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn, Sở lão âm trầm nói. “Cẩn thận một chút đây là quỷ thú, Huyết Lâu, đừng để b·ị t·hương, nếu không nó sẽ hút sạch tinh huyết của mấy người.”
“Cạc…cạc.”
Huyết Lâu phun ra một đám khí huyết về phía mấy người nhưng đã bị bảy bức tượng chống đỡ, huyết khí vừa chạm vào bảy bức tượng liền bắt đầu ăn mòn những tấm khiên dày ấy.
Thiên Dương Ngân là người điều khiển trận pháp, tự nhiên nhận rõ điều này, nàng thoáng rùng mình, vội điều bảy bức tượng còn lại t·ấn c·ông Huyết Lâu.
Bảy bức tượng mạnh mẽ đâm xuống Huyết Lâu, chỉ thấy nó không hề di chuyển, luồng sáng trong hai mắt hơi động, huyết khí quanh cái đầu tung ra tạo thành từng bức tường che nó ở bên trong.
Sở lão thấy cảnh này hừ lạnh một tiếng, từ Càn Khôn Giới, lão tế ra một cây kiếm mỏng, lão khẽ kẹp hai ngón tay lên kiếm, hai mắt nhắm chặt, hai ngón tay từ từ vuốt xuống thân kiếm.
Theo hai ngón tay của lão, trên thân kiếm xuất hiện quang linh lực và ám linh lực bao quanh thân kiếm tựa như hai con mãng giao đang chậm rãi di động bên trên.
“Hắc Quang Hư Trảm.” Sở lão khẽ quát lên một tiếng, kiếm trong tay chỉ đơn thuần vung ra song từ mũi kiếm, hai luồng sáng quang, ám giao thoa với nhau tạo thành một đường chỉ cắt ngang không khí chém đến trên đầu Huyết Lâu.
“Cạc…cạc.”
Huyết Lâu run rẩy, trước Hắc Quang Hư Trảm khiến nó sợ hãi đến bất động không thể làm gì khác.
Kiếm quang chạm đất Huyết Lâu đã không thấy đâu, chỉ còn lại một vũng máu nhỏ trên đất.
***Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!