Hôm nay là ngày Lục Tử Hân trực đêm. Buổi tối Trình Cảnh Dương rảnh rỗi không có gì làm nên bám đuôi cô đến phòng bệnh.
Hàn Vũ mở cửa bước vào, trên tay cầm hộp bánh ngọt mà Lục Tử Hân vẫn hay ăn đưa cho cô.
“Tử Hân, bánh cậu thích đây. Cậu ăn đi”.
“Cám ơn cậu”.
Trình Cảnh Dương ngồi một góc nghiến răng ken két. Đồ của trai đưa mà cô cũng dám cầm. Xem anh xử lý cô như thế nào.
Tử Hân còn chưa kịp ăn bánh thì có bệnh nhân chuyển biến xấu, hai người vội chạy đi xem xét tình hình.
Cảnh Dương thấy mọi người rời đi liền cầm hộp bánh vừa rồi lên ăn ngon lành. Đến khi Tử Hân quay lại thì chỉ còn hộp bánh không. Cô đưa mắt thắc mắc nhìn về anh.
“Bánh của em đâu rồi?”
“Vừa anh đói quá nên ăn rồi. Em đói không để anh đi mua hộp khác cho em”.
“Thôi không cần, muộn rồi, anh về nghỉ đi”.
Bị cô đuổi, Trình Cảnh Dương không thể mặt dày ngồi ở đây nữa, đành đứng dậy lủi thủi đi về phòng. Lục Tử Hân nhìn anh phì cười.
“Hẹp hòi”.
Đừng tưởng cô không biết ý nghĩ xấu xa trong bụng anh. Anh có bao giờ ăn khuya đâu, chẳng qua bánh này Hàn Vũ mua cho cô, anh không muốn cô ăn nên mới ăn thôi. Lại còn là đồ ngọt nữa chứ.
Trình Cảnh Dương chán nản nằm trên giường, xoay đi xoay lại vẫn không ngủ được. Giờ này mọi hôm là đang được ôm cô ngủ ngon lành rồi. Anh mệt mỏi thở dài một hơi.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Lục Tử Hân bước vào, tay cởi áo blouse treo lên.
“Anh chưa ngủ sao”.
“Thiếu hơi em không ngủ được”.
“Em không về có phải anh định không ngủ luôn không?”
Hai người ôm nhau nằm trên giường, Cảnh Dương đặt tay lên eo cô..
“Hôm nay không phải trực à?”
“Em giao hết việc cho Hàn Vũ để về đây với anh. Anh thấy em có ngoan không?”
“Sau này cứ thế phát huy. Thưởng cho em”.
Vừa dứt lời, môi anh lập tức đáp xuống môi cô, thoả thích chiếm hết hương vị ngọt ngào trong khoang miệng cô. Tay anh hư hỏng lần vào trong áo cô, bóp bóp hai quả đào căng mọng.
Tử Hân “ưm” nhẹ một tiếng, giữ chặt lấy tay anh..
“Đây là bệnh viện. Anh vẫn còn... chưa khoẻ hẳn”.
Cảnh Dương hôn dần xuống cổ cô, cắn nhẹ tai cô làm người cô run rẩy. Bàn tay mạnh bạo cởi áo trên người cô ra rồi cúi xuống cắn vào ngực cô.
“Anh có khoẻ hay không lát nữa em sẽ biết ngay”.
Không đợi cô trả lời, anh nhanh tay kéo nốt chiếc quần lót trên người cô xuống. Cả người cô trần trụi dưới ánh nhìn của anh. Lục Tử Hân e thẹn khép chân lại, liền bị Trình Cảnh Dương tách ra. Cô đưa tay muốn che đi nơi tư mật của mình.
“Cảnh Dương... anh đừng... nhìn như vậy”.
“Hân Hân, đừng che. Rất đẹp”.
Vì xấu hổ mà cả người cô đỏ bừng lên, càng kích thích dục vọng của anh hơn. Không kiềm chế nổi nữa, anh cúi xuống hôn lên khu vườn bí ẩn giữa hai chân cô.
Lục Tử Hân bị anh đánh úp cong người hét lên, tay giữ chặt lấy đầu anh..
“Aaa... Cảnh Dương... đừng... đừng như vậy mà”.
Cảm nhận được đầu lưỡi anh đang mút mát cánh hoa nhạy cảm, Lục Tử Hân run lên, **** *** tiết ra ngày càng nhiều. Trình Cảnh Dương cuối cùng cũng thoả mãn ngẩng đầu lên, Tử Hân cả người mềm nhũn, anh mắt mông lung khao khát nhìn anh.
Cảnh Dương bỗng nổi lên tính xấu, anh muốn dạy dỗ cô vì vừa rồi dám nhận bánh của tên thư sinh Hàn Vũ kia. Anh biết rõ Hân Hân của anh đang khó chịu cỡ nào, nhưng anh quyết không tiến vào mà chỉ trêu đùa bên ngoài.
Lục Tử Hân cảm thấy bên dưới ngứa ngáy phát điên mà anh vẫn không chịu tiến vào. Trình Cảnh Dương nhếch mép, bàn tay không ngừng xoa nắn ngực cô.
“Bảo bối, em muốn gì?”
“Muốn... anh”.
Thấy anh vẫn bất động, cô không chịu nổi nữa bèn đẩy anh ngã ngồi trên giường. Cô giạng chân ngồi lên người anh, chân vòng qua thắt lưng anh kẹp chặt lấy. Vật cứng nóng của anh thuận thế tiến sâu vào trong cô. Cả hai thoả mãn thở dài một hơi.
Cảnh Dương giữ chặt lấy eo cô, giúp cô vận động lên xuống..
“Hân Hân, càng ngày em càng to gan. Đây là bệnh viện đó”.
Tử Hân bây giờ đâu còn quan tâm gì nữa, cô ôm chặt lấy cổ anh mặc sức rên rỉ. Hai quả đào trước ngực nhảy nhót trước mặt anh. Anh há miệng mút chặt ngực cô không buông.
“Aaa... anh nhẹ một chút... em chịu không nổi... ưm...”
Trình Cảnh Dương xoay người cô lại, để cô chống tay lên giường. Anh ôm lấy eo cô giữ thăng bằng rồi từ đằng sau mạnh mẽ đâm vào. Chiếc giường bệnh không theo kịp tốc độ của hai người kêu cót két không ngừng.
Đêm đó, để chứng minh thể lực của bản thân, anh hành hạ cô không biết bao nhiêu lần. Từ giường bệnh vào phòng tắm, rồi lại từ phòng tắm ra đến giường bệnh. Cuối cùng Tử Hân không chịu nổi nữa ngất lịm trong lòng anh.
Thắc mắc của Lục Tử Hân vẫn chưa được giải đáp: “Người anh cấu tạo từ gì vậy. Rõ ràng cô chủ động mà vẫn bị anh hành hạ cho sống dở chết dở”.
Từ đó cô rút ra bài học: “Không nên chọc vào quân nhân, kể cả quân nhân có bị thương nằm trên giường bệnh cũng đừng chọc vào”.