Những ngày sau đó, Trình Cảnh Dương và Lục Tử Hân dính lấy nhau như hình với bóng. Khi cô đi làm thì anh ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương. Tối đến hai người chen chúc nhau trên giường bệnh. Thỉnh thoảng khi được Tử Hân cho phép, Cảnh Dương tới thăm A Thông.
A Thông đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Mỗi lần nghĩ tới A Thông anh lại thấy có lỗi. Bản thân anh là đội trưởng mà lại để đồng đội đỡ đạn cho mình.
Trong phòng bệnh, Vương Hạn đang báo cáo tình hình.
“Đội trưởng, chúng ta đã khống chế được căn cứ của Triệu Tấn, tiếc là đã để ông ta chạy thoát”.
“Báo với cả đội cẩn thận, Triệu Tấn không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu”.
Trình Cảnh Dương không sợ Triệu Tấn tìm mình trả thù, anh chỉ sợ ông ta gây khó dễ với những người anh yêu thương.
Đến khi Tử Hân trở lại, đám người Vương Hạn đã rời đi. Trình Cảnh Dương vẫn nằm trên giường đăm chiêu suy nghĩ. Lục Tử Hân mở cửa mà anh vẫn không biết gì.
Lục Tử Hân vừa rót nước vừa nói chuyện với anh.
“Cảnh Dương, anh biết không, hôm nay có bệnh nhân nhập viện với lí do buồn cười cực. Đó là vì nhà không có ai, người nhà đi du lịch hết nên ông ta nhập viện”.
“...”
“Vừa rồi có ca phẫu thuật, em cứu sống được người ta rồi. Anh thấy em giỏi không?”
“...”
Không thấy anh trả lời, Lục Tử Hân gọi anh..
“Cảnh Dương..”
“Trình Cảnh Dương!!!”
Câu hét này của Lục Tử Hân làm Trình Cảnh Dương giật mình, anh vội ôm cô lấy lòng.
“Anh đây”.
Lục Tử Hân ghét bỏ đẩy anh ra..
“Hồn anh treo chỗ nào rồi. Em nói chuyện với anh mà anh chả bắt vè gì cả”.
“Anh xin lỗi, anh vừa nghĩ đến A Thông”.
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Lục Tử Hân lại thở dài..
“Anh ấy đã cứu anh một mạng, không biết bao giờ anh ấy mới tỉnh lại để em báo đáp đây”.
Cảnh Dương bất ngờ đưa tay véo mũi cô.
“Có báo đáp cũng là anh báo đáp. Em thì báo đáp gì”.
“Anh ấy đã cứu anh yêu của em mà”.
Lục Tử Hân xoa xoa mũi nhìn anh cười cười..
Trình Cảnh Dương bất đắc dĩ gõ đầu cô.
“Dẻo miệng”.
Tối đó Lục Tuấn Phong ghé thăm, anh ta mặt đeo khẩu trang tay ôm bó hoa to mở cửa vào phòng. Không để ý đến bà chị mình mà mở miệng ra trêu chọc ông anh rể tương lai.
“Cứ tưởng thế nào, hoá ra anh cũng có ngày yếu đuối nằm trên giường bệnh”.
Trình Cảnh Dương còn chưa kịp nói gì, Lục Tử Hân bên cạnh đã xù lông.
“Lâu rồi em chưa ăn đòn đúng không? Muốn chết thì bảo chị để chị cho em một trận. Đừng có ở đây nói đểu anh ấy”.
Lục Tuấn Phong nhìn chị mình ngao ngán.
“Chị ấy giang hồ như thế sao anh có thể chịu đựng được giỏi vậy”.
Lục Tử Hân túm tóc em trai kéo lên.
“Muốn chết phải không? Mày bảo ai giang hồ? Tao là chị mày đấy”.
“A... đau đau... chị nhẹ tay thôi... hỏng hết tóc em rồi”.
Trình Cảnh Dương nằm bên cạnh cười ngoác miệng, nhìn hai chị em nhà này đánh nhau cũng thật giải trí.
Sau khi thoát khỏi móng vuốt của Lục Tử Hân, Lục Tuấn Phong luôn ngồi cách chị mình 2 mét, tránh trường hợp cô nổi cơn điên mà đánh anh.
“Chị là con gái không thể dịu dàng chút sao?”
“Từ bé chị mày đã theo Cảnh Dương luyện võ. Muốn đấu tay đôi với chị không?”
Nếu chỉ đấu tay đôi với chị mình, Lục Tuấn Phong nắm chắc phần thắng. Nhưng còn cái con người nằm trên giường bệnh kia thì anh không dám đụng. Đừng nghĩ Trình Cảnh Dương đang bị thương mà cho rằng anh yếu đuối. Không hề! Anh ta vẫn có thể đánh cậu nhập viện chỉ trong vài phút. Không nên dại...
Vì vậy, Lục Tuấn Phong nhanh chóng lắc đầu. Anh còn phải dùng gương mặt này để kiếm tiền. Không thể để vợ chồng nhà này huỷ dung của anh được.