Không Thể Quên Em

Chương 12




Lâm Uyển được cởi trói, cô bắt đầu mặc quần áo, hai tay run lẩy bẩy. Cứ xem như là gặp xui xẻo đi, nhưng nghĩ đến việc mình bị người kia nhìn thấy hết... Cô lại cảm thấy không thoải mái chút nào...



Ngón tay lạnh buốt, bụng có chút đau, không biết là do tâm trạng không tốt hay là bị dì cả quấy rầy. Lâm Uyển cố gắng khiến cho mình bình tĩnh trở lại, không nên lấy chuyện này ra để tự làm khổ mình, nó vốn không phải là lỗi của cô.



Nhưng tới giờ cơm trưa, bất luận cô có tự an ủi mình thế nào đi chăng nữa thì vẫn không hề thấy có cảm giác thèm ăn, miễn cưỡng ăn mấy miếng rồi ỉu xìu chạy lên phòng ngủ tầng hai nghỉ ngơi. Cô nằm trên giường mê man, cố gắng chịu đựng cho qua ngày.



Tuy nhiên khi đến tối, cô cứ nghĩ là ban ngày tên Tằng Tuấn kia đã chơi đủ rồi, không nghĩ tới bây giờ hắn lại bước vào đây. Sau khi nghe thấy tiếng cửa mở, Lâm Uyển ngay cả đầu cũng không thèm nhỏm dậy, chỉ im lặng bày ra dáng vẻ mặc cho anh chà đạp, còn tôi cứ nằm đây giả chết. Nhưng điều kỳ lạ là, Tằng Tuấn lại chỉ sờ lên tay cô một chút chứ không tiếp tục làm nhục cô nữa, sau đó còn quay người mở tủ lấy chăn cho cô.



Tuy rằng vẫn đang là mùa hè, nhưng vì Lâm Uyển đang đến kỳ nên tay chân đều cảm thấy rất lạnh. Sau khi được đắp chăn, Lâm Uyển liền cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Chính là người kia chỉ ngồi im lặng cạnh giường, nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì, làm Lâm Uyển rất khó mà không nghĩ tới chuyện đáng sợ kia...



Một màn kia lại hiện lên trong giấc mơ của cô, trong phòng chiếu phim tối thui, người đàn ông kia đùa giỡn cô, còn ghé vào tai cô nỉ non...



Cô rốt cục bị dọa sợ, liền vội vàng ngồi bật dậy.



Kết quả lại ngoài ý muốn thấy Tằng Tuấn đang ngồi ở trên giường xem gì đó, trên sống mũi còn đeo một cái kính, phong thái nhìn rất nhã nhặn, nhưng vẻ mặt đen thui như than kia thì vẫn không thay đổi chút nào, đại khái có lẽ là cô đã biết rõ về hắn, nên kể cả khi hắn trông rất điềm đạm thì cô vẫn cảm thấy đáng sợ như quỷ.



Hơn nữa thấy cô ngẩng đầu lên nhìn một lúc lâu, Tằng Tuấn cũng không có phản ứng gì.



Lâm Uyển buồn bực, hắn làm cho cô cảm thấy cực kỳ phiền, đọc sách trong phòng khách không phải là tốt hơn sao, cho dù không muốn ở tầng một, thì ở tầng hai chẳng lẽ lại không có cái thư phòng nào? Ít ra những chỗ đó còn có đủ ánh sáng, làm gì phải chạy tới đây để đọc chứ?



Trái lại lúc cô vừa nằm xuống, Tằng Tuấn vừa đọc sách vừa thản nhiên nói một câu: "Có cần gọi bác sĩ đến đây không?"



Bác sĩ?



Gọi đến để làm gì? Lâm Uyển rầu rĩ áp mặt xuống gối, "Không cần đâu."



Cô chỉ là bị đau bụng kinh mà thôi, bác sĩ có tới thì cũng đâu có thể làm cho kỳ kinh nguyệt của cô chấm dứt? Hơn nữa suốt ngày phải nhìn thấy tên kia, cô không thấy đau bụng mới là lạ đấy. Cô xoay lưng về phía bên kia, cố gắng không nhìn mặt hắn.



Nhưng mà bụng cô thật sự rất đau, vì muốn nằm cho dễ chịu, cô liền lấy một cái gối rồi đè lên bụng,



Hành động này bị Tằng Tuấn ở phía sau nhìn thấy, hắn bỗng nhiên cúi người xuống, dán lên tai cô hỏi: "Bụng không thoải mái à?"



Lâm Uyển cảm thấy toàn thân nổi da gà, tuy rằng giọng nói của hắn rất bình thường, không thể gọi là dịu dàng, nhưng tóm lại là cũng có một chút ân cần trong đó.



Lâm Uyển không thích ứng được, có cần thiết là phải nói chuyện kiểu đó không?



Hắn rốt cuộc là có chuẩn mực đạo đức không vậy hả, cưỡng bức, ép buộc giam giữ người trái phép, hèn hạ, dâm loạn, háo sắc!! Thế mà còn cứ cố tỏ ra dịu dàng hiền lành làm cái quái gì hả? Cô âm thầm bĩu môi sau lưng hắn.



Nào biết là rất nhanh, Tằng Tuấn liền cởi quần áo, hắn đang mặc một bộ quần áo rất đơn giản ở nhà, lúc này gần như đang rất thuần thục cởi hết ra.



Việc này khiến cho Lâm Uyển đang nằm trên giường cảm thấy rất sợ hãi, cô nhanh chóng ngồi dậy, cô chưa từng nhìn thấy đàn ông trần truồng, cũng không dám giương mắt lên nhìn, nhưng cuối cùng vẫn tò mò, nhanh chóng đảo mắt qua liếc một cái...



Bình thường khi nhìn cơ thể của hắn cũng khá chuẩn, sau khi cởi quần áo, không ngờ lại thấy trên cùng bụng có cả cơ bắp....




Khó trách lúc hắn đè lên người mình, cô có làm thế nào cũng không giãy ra được.....



Hơn nữa thật không hay ho là, Lâm Uyển đã chú ý tới một chỗ, khuôn mặt lập tức bị xung huyết, tuy rằng còn có chiếc quần lót che chắn, nhưng size của cái kia cũng thật là hùng tráng....



Huống chi mình vẫn còn trong kỳ kinh nguyệt đó! Lâm Uyển không thể không cảm thấy căng thẳng. Nhưng cái chính là cô không thể thoát ra được, rất nhanh cả người lẫn chăn đều đa bị hắn ôm vào trong lòng, hơn nữa tay của hắn còn thò vào xốc áo cô lên.



Lâm Uyển sợ hãi nhắm hai mắt lại, hắn đây chẳng lẽ là đang muốn diễn một màn chiến tranh đổ máu sao?



Kết quả rất kỳ quái là, lần này mục tiêu chà đạp của hắn không phải là bộ ngực, mà lại đổi thành bụng của cô. Hơn nữa động tác kia gọi là "chà đạp" đấy sao?



Lâm Uyển sau khi bị hắn xoa nhẹ lên bụng vài cái liền kinh ngạc mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang đặt lên bụng cô kia. Bàn tay thật ấm áp, xoa cũng rất thoải mái, nhất là lực đạo lại rất chuẩn, cho dù để cho cô tự xoa thì cũng không thể đạt tới trình độ này, thật đúng là muốn dùng lực có dùng lực, muốn nhẹ nhàng có nhẹ nhàng!



Thật sự rất thoải mái!!



Cơ thể của hắn đang dán chặt vào cô, lúc trước cho dù cô đã có chăn nhưng Lâm Uyển vẫn cảm thấy rất lạnh, nhưng sau khi được hắn gắt gao ôm vào ngực thì hơi lạnh trong người đã dần biến mất, cơ thể của hắn thật giống như một cái lò sưởi nóng rực vậy. Tay của cô bị hắn kéo vào rồi áp lên ngực, thân thể không tự chủ được mà ấm hẳn lên, cái lạnh đã tan biến hết, bụng cũng không còn đau nữa rồi...



Điều quan trọng nhất chính là, hắn không có ép buộc cô, chỉ nằm im ôm cô giống như đang ôm một bảo bối.



Lâm Uyển tâm trạng không phút nào yên từ sau khi bị cơn đau bụng kinh tra tấn, cũng không biết cuối cùng sao có thể an tâm dựa vào hắn mà ngủ, giống như đã bị sự quan tâm của hắn làm cho cảm động.




Đang ngủ đến nửa đêm, Lâm Uyển bỗng nhiên cảm thấy lưng tê rần, rồi ngay sau đó có một sức mạnh thật lớn đạp cô một cái, khiến cả người cô bị nghiêng vẹo rồi rơi thẳng xuống sàn, nhưng mà tư thế ngã xuống cũng thật thần kỳ, cư nhiên lại là mông đáp xuống đất trước, cho nên cũng không cảm thấy đau lắm, thế nhưng nạn nhân thì lại vẫn còn đang mơ mơ màng màng, cho dù là đã ngã xuống giường nhưng vẫn không có phản ứng gì, mà chỉ mê man nằm dưới đất ngáp một cái.



Chờ đến khi cô cảm nhận được dưới lưng hơi lành lạnh, cảm thấy không bình thường, thì người khởi xướng, chính là Tằng Tuấn đã đạp cô xuống giường kia cũng đã tỉnh lại.



Chính là vừa nhìn thấy bộ dạng của Lâm Uyển, người luôn ít thể hiện cảm xúc là Tằng Tuấn, cư nhiên lại cười thật to rồi nhanh chóng bế Lâm Uyển từ dưới đất lên.



Bất quá hắn cũng không tiếp tục đặt Lâm Uyển trở lại giường, mà lại nhẹ nhàng đung đưa làm bộ muốn quăng cô đi, hành động này khiến Lâm Uyển bị tỉnh giấc, không tự giác mà ôm chặt lấy cổ hắn.



Chờ đến khi tỉnh táo lại, Lâm Uyển mới biết là vừa rồi mình bị đạp xuống giường!



Tuy nhiên đúng là cô chưa từng gặp qua một người thiếu đạo đức đến như vậy, tên kia sau khi đạp cô xuống, tâm trạng dường như vẫn rất tốt, lúc đem cô đặt xuống giường, hắn còn ghé vào tai cô nói một câu: "Tôi sẽ từ từ thích ứng với em."



Lâm Uyển rất bực bội!



Thích ứng cái khỉ gì?



Thích ứng với việc buổi tối đem cô ra để luyện món võ Vô Ảnh Cước sao hả?!



Lâm Uyển thật sự rất muốn đem chăn gối ra sopha phòng khách ngủ, nhưng người này lại rất nhanh kéo cô vào lòng rồi ôm thật chặt, giằng cô một lúc, Lâm Uyển cũng tự biết là mình đang lấy trứng chọi đá, không thể cự tuyệt được nữa nên đành tiếp tục kiên nhẫn ngủ bên cạnh hắn, nhưng đương nhiên là cô cũng không quên phải đề phòng cái chân của tên này.



Vừa rồi cô còn tưởng là mình đang nằm mơ, như thế nào lại cảm thấy rất rõ là có người đang chụp tay lên ngực mình, như vậy xem, người này kể cả là trong lúc ngủ cũng không tử tế được có phải không?!




Cứ nằm như vậy chịu đựng cả đêm, đến khi trời sáng, người kia thật ra lại dậy rất sớm, Lâm Uyển không muốn cùng hắn làm vệ sinh cá nhân trong toilet nên cố tình giả vờ nằm ngủ.



Thấy anh xong xuôi rồi đi ra ngoài, cô mới nhanh chóng ngồi dậy.



Điều kỳ lạ chính là, sau khi cô đánh răng rửa mặt xong rồi ra ngoài, liền mở tủ quần áo ra nhìn một chút, cô cũng không trông mong là trong tủ sẽ có thứ gì thích hợp cho cô mặc, chỉ cần một bộ quần áo thoải mái để đi lại là được rồi, hơn nữa ngày hôm qua vừa mới bị hắn giày xéo một trận, bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại thôi là lại nghĩ ngay tới chuyện đó, Lâm Uyển nghĩ sẽ tìm một bộ quần áo nào đó kín đáo để mặc, cho dù là quần áo nam cũng không sao hết.



Không ngờ sau khi mở tủ quần áo ra, bên trong lại có rất nhiều quần áo cho nữ, kiểu dáng cũng vô cùng đa dạng, thần kỳ hơn là tất cả đều vừa khít với số đo của cô.Lâm Uyển mau chóng lấy ra một bộ để thay.



Lúc cô đi xuống nhà, người kia đã ngồi vào bàn ăn điểm tâm.



Lâm Uyển cũng đi tới rồi ngồi xuống ăn sáng, chính là tốc độ ăn của cô rất chậm, người kia cũng đã ăn xong, nhưng sau đó hắn lại không rời đi mà ngồi ngay đó giở báo ra đọc.Lâm Uyển cứ tưởng đây là thói quen của hắn, nào biết cô mới vừa dùng bữa xong thì đã thấy hắn ngẩng mặt lên, bộ dạng như đang muốn đợi cô ăn xong.



Ngay tại lúc Lâm Uyển đang do dự không biết có nên đứng dậy thu dọn chén bát hay không thì đã thấy hắn lên tiếng: “Tôi có chuyện cần giải quyết, chắc vài ngày nữa mới về, mấy ngày này tôi không có ở nhà, em…”



Hắn dừng lại một chút, tựa như đang nghĩ tới điều gì đó, “Đại Mao và Nhị Mao do em chịu trách nhiệm chăm sóc, tôi sẽ giám sát kỹ, sau tám giờ tối phải gọi điện báo cáo cho tôi biết.”



Từ khi quen biết hắn cho tới nay, đây là lần đầu tiên mà Lâm Uyển thấy hắn nhiều lời như vậy.Lâm Uyển suy nghĩ một chút, hắn đang sắp xếp cho cô làm công việc chăm sóc chó sao? Sau đó mỗi ngày đều phải gọi cho hắn để báo cáo tình hình?



Lâm Uyển liền ậm ừ một hai cái cho xong, thật ra cô không hề ghét hai con chó nhà hắn, tuy chủ nhân của chúng rất xấu xa, nhưng hai con chó kia thì lại rất đáng yêu.



Nhưng mà tên này đừng có biến thái như vậy có được không? Có việc thì cứ đi đi, còn muốn cô mỗi ngày phải báo cáo tình hình trong nhà làm cái quái gì chứ?! Chẳng lẽ còn phải báo cáo là kinh nguyệt của cô vẫn chưa hết?



Nhưng mà tên Tằng Tuấn này cước bộ cũng thật nhanh, đừng thấy chân của hắn bị tật mà lầm, cô nhìn còn tưởng là hắn đang bước đi một cách bình thường nữa kìa.Lái xe đã chờ sẵn bên ngoài, lúc Lâm Uyển cùng đi tới, Tằng Tuấn bỗng nhiên dừng bước, giống như đang nghĩ tới một chuyện gì đó rất thú vị, quay đầu lại nói với cô một câu: “Ngoan ngoãn chờ tôi về “yêu” em”



Lâm Uyển nghe xong câu nói kia, vẻ mặt giống như đang nuốt chửng một con chuột, nghẹn đến mất đỏ mặt tía tai!



Chờ đến khi người kia lên xe dời đi, Lâm Uyển mới nhỏ giọng cầu nguyện: “Bồ Tát cứu khổ cứu nạn! Người nhanh chóng bắt tên họ Tằng này đi ngay lập tức đi mà!! Nếu không đem bắt tên thần kinh này đi, không chừng con cũng sẽ tức đến thần kinh giống hắn luôn mất.”



Nhưng dù sao Tằng Tuấn cũng đã đi rồi, Lâm Uyển liền thở phào nhẹ nhõm.Chính là cô không biết Đại Mao Nhị Mao đang ở đâu, hay ngày cô ở đây cũng chưa được nhìn thấy chúng.



Lâm Uyển chạy đi tìm khắp một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy Đại Mao và Nhị Mao đang bị xích ở chuồng chó phía sau nhà, hai con chó lúc nhìn thấy cô thì cuống quýt vẫy đuôi, cao hứng như hận không thể xông ra lao thẳng vào cô.Lâm Uyển chạy nhanh tới tháo xích cho chúng rồi dẫn vào trong biệt thự.



Hai nhóc này tuy hoạt bát nhưng vẫn biết bảo vệ giữ gìn đồ vật trong nhà, Lâm Uyển lại chạy ra vườn thu dọn hết đồ đạc của chúng lại rồi kéo vào biệt thự, đang thu dọn thì chuông điện thoại của Lâm Uyển vang lên.



Trong bữa ăn tối hôm qua, Tằng Tuấn đã đem giấy tờ nhà và điện thoại trả lại cho cô.Nhưng mà cô nhớ rõ ràng là điện thoại của mình đã hết pin từ lâu, lúc này Lâm Uyển đi tới xem thì mới phát hiện ra là không biết từ khi nào điện thoại của cô đã được sạc đầy pin, hơn nữa ở bên cạnh còn có đầy đủ dây cắm và bộ sạc.



Lâm Uyển mừng rỡ, trong lúc kích động đã quên mất không nhìn số máy gọi đến mà bấm nút nghe luôn, cứ tưởng là điện thoại của mẹ, ai ngờ vừa nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, Lâm Uyển liền cảm thấy ghê tởm.



Đầu dây bên kia không phải ai khác mà chính là người bạn trai cũ của cô – Vương Kiến.