Không Thể Quên Em

Chương 11




Sau khi bị cô từ chối, người kia cũng không tỏ ra tức giận mà ngược lại trông vẫn rất bình thản.



Bữa sáng đã được dọn ra.



Lâm Uyển buổi sáng chưa ăn gì, lại còn đói bụng mấy ngày nay, liền do dự bước tới, trên bàn bày một vài món ăn, nhìn thoáng qua thì đều là những món dễ tiêu hóa.



Vì bị đói mấy ngày nên Lâm Uyển nhanh chóng ăn mấy miếng to, thật sự là đã khá lâu rồi cô mới được ăn một bữa cơm ngon lành tuy rất đơn giản chắc giờ này mẹ cô cũng đã ở nhà rồi, còn cô, bởi vì có dì cả bảo vệ, nên chắc cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian nữa.



Tâm trạng khá tốt nên cô cũng ăn nhiều hơn một chút. Chính là sau khi ăn xong, Lâm Uyển lại không biết phải làm gì, cô vốn đang tính chạy trốn khỏi đây, nhưng xem ra bây giờ thì không được rồi, đối phương còn làm cho cô mất việc, Lâm Uyển khó tránh khỏi lo lắng, sợ hắn sẽ chiếm giữ mình trong một thời gian dài, bất quá...



Cô cũng tự hiểu được, tình hình của cô hung dữ như vậy, lại không hề có kinh nghiệm giường chiếu, nói trắng ra, đối phương đương nhiên là vẫn muốn ăn thịt cá hơn, chỉ là nhất thời muốn ăn đạm bạc một chút, chứ làm gì có chuyện hắn sẽ tình nguyện ăn cải trắng suốt ngày chứ. Bây giờ hắn chỉ đang bị cô làm cho hứng thú mà thôi, đợi sau khi bọn họ lên giường với nhau, hắn sẽ cảm thấy cô rất nhạt nhẽo vô vị, nên tuyệt đối sẽ không chút do dự mà thả cô đi...



Chính là lúc này bầu không khí có chút bí bách, không biết có nên đi lên phòng hay không, chứ chẳng lẽ lại ngồi đưa mắt nhìn nhau.



Lâm Uyển muốn lên phòng ngủ để lánh nạn, nhưng lúc đang bước đi thì cô lại ngẫm nghĩ, dù sao cũng chỉ có một sinh vật sống đang ngồi lù lù ở đây kia mà. Cô có chút do dự, cuối cùng đi tới trước mặt hắn nói như thể đang xin nghỉ phép, "Tôi có thể lên lầu trước không?"



"Đi xem phim với tôi." Người kia đưa mắt lên liếc cô một cái.



Lâm Uyển có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô lại còn được ra ngoài giải trí thư giãn đầu óc, xem phim thì xem phim, còn tốt hơn là ở đây. Nhưng mà cô cư tưởng rằng sẽ đi ra ngoài xem, không ngờ lại thấy người kia đứng lên rồi hướng đến tầng hai. Hơn nữa đại khái là vì đi lại không tiện, người kia đi vào thang máy, Lâm Uyển cũng theo vào sau.



Rất nhanh thang máy đã đi lên tầng hai. Lâm Uyển lúc trước cũng không đi lại thăm quan nhiều, hiện tại được hắn dẫn đi, cô mới biết là ở tầng hai còn có một phòng chiếu phim, ghế ngồi trong này rất thoải mái, màn hình cũng không hề nhỏ. Chính là chỗ ngồi không nhiều lắm, chỉ có ba bốn chiếc ghế mà thôi.



Lâm Uyển đi theo người kia vào trong rồi ngồi xuống, sau đó nhìn hắn thao tác, rất nhanh phim đã được chiếu.



Lâm Uyển nhìn phong cách của hắn, còn tưởng rằng hắn sẽ chọn xem một bộ phim của Hollywood, hay ít nhất cũng phải là một phim rất hoành tráng. Đối với một người yêu phim ảnh như cô, thì cho dù có là Địch Nhân Kiệt hay người máy biến hình Transformers, thậm chí là phim kinh dị, Lâm Uyển cũng đều thích hết.



Không nghĩ tới lúc nhìn phụ đề xong, Lâm Uyển còn phải há hốc mồm. Bởi vì đó là một bộ phim khá cũ, chẳng lẽ hắn lại là người hoài cổ? Bất quá mấy bộ phim kiểu thời La Mã cổ đại thì cũng không tệ lắm...



Song đợi đến khi màn hình hiện lên tên của bộ phim, Lâm Uyển xem như đã được mở mang đầu óc, đây hóa ra là một bộ phim của Liên Xô cũ!!





Thế nhưng lại không có lồng tiếng Trung Quốc!!



Lâm Uyển không biết có nhiều người thích xem thể loại phim này hay không, nhưng vị đang ngồi cạnh cô đây thì lại thể hiện rõ bộ dạng thư giãn thoải mái.



Nếu muốn giải trí thì không phải là nên chọn mấy bộ phim hài của Châu Tinh Trì sao?



Trong phim các diễn viên toàn đang liến thoắng tiếng Nga, mang bên mình cảm giác rất buồn bực, cộng thêm những ánh đèn rực rỡ chớp nhoáng trên màn hình...



Lâm Uyển muốn cố gắng tỉnh táo xem ra cũng rất khó. Huống hồ dì cả lại đang tới, cô thật sự rất muốn tìm một nơi ấm áp để nằm ngủ.



Sau khi kiên nhẫn xem được một lúc, Lâm Uyển liền vận dụng kiểu ngủ ngồi đã thực hành rất nhiều trong những năm đến trường, dù sao người này chỉ nói muốn cô cùng đi xem phim, chứ không có nói là cô phải mở to mắt ra để nhìn.



Nhưng vừa mới mơ mơ màng màng được một lúc, không biết như thế nào, Lâm Uyển lại cảm thấy toàn thân lạnh run. Cô nhanh chóng bật dậy rồi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy quần áo của mình đã bị người ta vén lên. Bên trong áo ngủ lại chỉ có một cái áo lót mỏng manh...



Mà chủ nhân của đôi bàn tay kia lại còn không thèm quan tâm xem người ta đã tỉnh ngủ hay chưa, tay hắn không một chút chần chừ, thoải mái mò vào trong áo cô. Lâm Uyển hoảng sợ, vội vàng đưa tay ngăn lại nhưng vô dụng, sau đó bị hắn trực tiếp đè lên ghế. Cô thở dốc muốn đứng lên, cố gắng giãy dụa, nhưng một chút cũng không ăn thua, dù có vùng vẫy thế nào cũng bị hắn dễ dàng khống chế.



Đối phương công thành đoạt đất bắt đầu đưa tay mở cúc áo của cô ra.



Màn hình siêu lớn, cũng không biết là phim đang chiếu cái gì, khung cảnh sáng lên, chỉ thấy có một người đàn ông, dường như đang muốn thông báo một chuyện gì đó với nữ chính...



Bởi vì bộ phim không được lồng tiếng quốc ngữ, cho nên Lâm Uyển nghe không hiểu, cũng không có tâm trạng nào mà nhìn phụ đề nữa, sức lực của cô đang dành hết vào việc tránh thoát khỏi móng vuốt của tên biến thái này.



Một bản nhạc trừ tình đột nhiên vang lên rất không đúng lúc.



Lâm Uyển bị người kia gắt gao đè trên ghế, ấn chặt không thể nhúc nhích. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên mơn trớn môi cô. Bộ dạng kia, thật giống như là đang vuốt ve mộ món đồ mà mình yêu thích vậy. Lực đạo ở tay lúc lớn lúc nhỏ, làm cho Lâm Uyển không thích ứng được, cô đã vài lần muốn mở miệng ra cắn cho hắn một phát, nhưng bên trong phòng chiếu phim rất tối, cảm xúc lại hỗn độn nên không thể làm được gì.



Hơn nữa chắc là hắn rất giỏi tiếng Nga, còn kề môi lên tai cô nói một cau tiếng Nga.




Lâm Uyển lúc còn học Đại học có cùng bạn bè đi học ngoại ngữ hai là tiếng Pháp và một chút tiếng Nhật, nhưng tiếng Nga thì không! Từ trước đến nay, những người xung quanh cô cũng không có ai biết tiếng Nga hết, tuy nhiên cô vẫn nghe ra được là phát âm tiếng Nga của hắn rất chuẩn.



Lâm Uyển cau mày, toàn bộ thân thể của cô đang bị dính chặt lên ghế. Tay kia của hắn cũng nhân cơ hội mò vào tìm đến chiếc áo lót, dịu dàng vuốt ve nhào nặn bộ ngực của cô, Lâm Uyển cảm thấy mặt mình dường như đang nóng tới mức có thể nướng chín cả một củ khoai.



Khoảng cách của họ rất gần, tựa như có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau.



Hắn không ngừng hôn lên hai má cô, rồi tới vành tai, lúc đầu còn rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi hôn lên môi cô thì lại như bị cuốn hút, hắn ngậm chặt môi cô rồi thử đưa lưỡi vào.



Lâm Uyển vốn đang muốn chống cự, nhưng hắn đã rút ra được kinh nghiệm của lần trước, lần này cô chỉ mới hơi giãy dụa muốn phản kháng thì đã bị đối phương bóp miệng ra. Hắn đưa lưỡi tiến công thần tốc vào miệng cô, Lâm Uyển căng thẳng tới mức quên cả hít thở, may mà hắn đã ngừng lại.



"Tằng Tuấn."



Lâm Uyển bị hôn đến mức trở nên ngây ngốc, đầu lưỡi tê dại, nhất thời không phản ứng được.



"Tên của tôi." Hắn lại bổ sung thêm một câu.



Lâm Uyển lúc này mới à một tiếng.




Dường như không hài lòng lắm với phản ứng này, hắn giữ chặt mặ cô rồi nói như đang ra lệnh: "Gọi tên tôi."



"Tằng, Tằng Tuấn..." Lâm Uyển bị hắn bóp cằm nên có chút đau, nhíu chặt mày lại.



"Gọi thêm lần nữa."



"Tằng Tuấn..." Lâm Uyển khó khăn nói lại, lúc này khẳng định là trông cô rất vô dụng.



Hắn ôm trọn cô vào trong ngực, dán lên tai cô rồi nói: "Nói cho tôi nghe, nói rằng em muốn làm tình với tôi."




Cái này thì Lâm Uyển tuyệt đối không có cách nào mở miệng...



Sao lại có thể bắt cô nói ra câu đó chứ?!



Đã vậy lại còn lằng nhằng tra tấn cô, không bằng cứ đè cô ra rồi cường bạo luôn cho xong!!



Thấy cô không lên tiếng, người kia chỉ nở nụ cười, trong bóng đêm, Lâm Uyển chỉ cảm thấy người đàn ông tên Tằng Tuấn này có một đôi mắt rất sáng. Ánh mắt đó giống như ánh mắt của những loài thú dữ ăn thịt, nhất là khi hắn nhìn cô, trông cứ như là đang chăm chú nhìn vào miếng mồi ngon của mình vậy!



Lâm Uyển lúc sáng đã bị ánh mắt này khiến cho hoảng sợ, hiện tại cũng không có gì khác.



Hơn nữa rất nhanh cô liền cảm thấy toàn thân lạnh run, toàn bộ quần áo ngủ trên người cô đã bị hắn cởi ra hết, đai áo lót cũng bị xốc ngược lên. Ngay tại lúc cô đang muốn giãy dụa, động tác của hắn rất nhanh, đem hai tay cô kéo ra phía sau rồi dùng áo ngủ của cô trói lại.



Không biết là hắn trói bằng cách nào, tuy rằng cổ tay không hề cảm thấy đau, nhưng chỉ cần cô giãy dụa thì cổ tay sẽ càng bị siết chặt hơn.Hai tay bị trói ra phía sau khiến Lâm Uyển xấu hổ vô cùng.Không có hai tay để che, nên bộ ngực của cô đã hoàn toàn bị phơi bày trước mặt người kia.



Cô rốt cục cũng hiểu được thế nào gọi là bỡn cợt…Thân thể của cô hiện tại đang trở thành món đồ chơi để cho hắn vui đùa…



Hắn làm đủ mọi trò khiến cho cô không thể chịu đựng được, Lâm Uyển thật không bao giờ ngờ rằng một người đàn ông giỏi giang thành đạt lại có thể biến thái đến như vậy khi ở trên giường…



Thế nhưng càng đáng chết hơn là, thân thể của cô lại cảm thấy vừa đau vừa ngứa, một cảm giác ngượng ngùng không nói nên lời.



Tuy rằng hắn không làm tới bước cuối cùng, nhưng đến đây đã được coi là vượt quá tầm hiểu biết của Lâm Uyển rồi.Mà trong lúc dày vò, người đàn ông tên Tằng Tuấn này còn liên tục bức cô nói ra câu nói kia.



Lâm Uyển vẫn cắn chặt răng, mặc kệ hắn làm gì mình, cô cũng cương quyết không chịu nói, không ngừng nhắc nhở bản thân ‘tôi là một bộ xương tôi là một bộ xương’, hắn thích mút thích gặm thế nào thì mặc kệ hắn…Cho dù là muốn nhai nát cô ra thì cũng không sao hết!



Còn câu nói quá đáng kia, hắn đừng bao giờ mơ là cô sẽ nói ra!!