Không Thể Không Nói

Chương 51: Về Nhà




Không ai đoán trước được Tô Dư sẽ đột nhiên rời đi, ngay cả Lục Mân Sâm cũng vậy.

Đúng như lời Lục Chương đã nói, Lục Mân Sâm đầy mưu mô sẽ luôn thông minh hơn kẻ non nớt, nhưng mấy năm nay Lục Chương quả thực đã học được rất nhiều, giấu Tô Dư bí mật đến mức không ai biết tung tích được của cô.

Cả tháng nay không đêm nào Lục Mân Sâm được ngủ ngon, hắn biết mấy năm nay Tô Dư được mình nuôi thành một người yếu ớt, lúc nào cũng sợ cô bị uất ức, sợ tới mức đôi khi hắn hút thuốc lúc nửa đêm.

Lục Chương chỉ có thể sử dụng những thủ đoạn cứng rắn, thích bỏ qua những suy nghĩ của Tô Dư vì mục đích muốn tốt cho cô.

Tô Dư không biết bọn họ đang nghĩ gì, cả đêm cô không ngủ ngon, thậm chí còn gặp ác mộng, tưởng rằng mình vẫn còn đang ở trong căn hộ nhỏ yên tĩnh đó. Bóng tối vô biên tấn công cơ thể cô, cảm giác như bị ngã xuống vách đá khiến cô toát mồ hôi, ngay cả thở cũng không thở được.

Lúc bị Lục Mân Sâm lay người tỉnh dậy, cô mới giật mình phát hiện ra mình đang ở trong phòng bệnh.

Rèm kéo chặt che đi hết ánh sáng, Lục Mân Sâm đứng cạnh giường sờ trán cô, Tô Dư ngã nhào vào ngực hắn thở hổn hển, cơ thể hơi run lên cho thấy cô đang sợ.

Lục Mân Sâm dừng lại, bàn tay nhẹ nhàng khép lại vuốt ve lưng cô, ngồi ở mép giường bệnh đợi cô hít thở lại bình thường: “Gặp ác mộng sao?”

Dưới sự trấn an của hắn, Tô Dư cũng đã bình tĩnh lại được, qua một lúc lâu sau mới hỏi: “Em có thai rồi phải không?”

“Ừ.”

Tô Dư nhắm mắt tỉnh táo lại, đứa bé này đến không đúng lúc, không chỉ là uy hiếp đối với Lục Chương, thậm chí còn có thể là vết nhơ của Lục Mân Sâm.

“Anh Chương nói nếu em muốn giữ đứa bé này lại thì cứ giữ.” Tô Dư nói nhỏ: “Nhưng sau này những người khác sẽ nói chú….”

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sanh con đẻ cái cho Lục Mân Sâm, được ở bên hắn là lời cầu xin lớn nhất của cô, nhưng Lục Mân Sâm thì khác. Thân phận và địa vị của hắn đã là tâm điểm chú ý của mọi người, còn cô lại không thể lên được mặt bàn, chỉ tổ gây thêm phiền phức cho hắn thôi.

Nếu….. Nếu Lục Chương không để ý đến đứa bé này, cô vẫn muốn giữ lại nó.

“Em muốn phá thai thì cứ phá đi Tô Dư, tôi không bắt buộc.” Hắn dựa vào gò má cô, giọng nói trầm thấp dường như luôn bao dung: “Em cũng biết là tôi không ép ai mang thai con tôi, đám cưới sắp diễn ra rồi, nếu em phá thì có thể sẽ rất mệt mỏi, không muốn phá cũng tốt.”

Căn phòng chìm trong im lặng, tay Tô Dư từ từ ôm lấy eo hắn, thấp giọng nói: “Lục Mân Sâm, nói cho em biết đi, chú có muốn đứa bé này không?”

Lần đầu tiên cô nghiêm túc gọi tên hắn như vậy.

Tô Dư và Lục Mân Sâm đã ở bên nhau quá lâu, biết hắn hai lần liên tiếp nói câu không ép giữ lại đứa con có ý nghĩa như nào, hắn muốn đứa bé này, cực kỳ muốn.

“Nếu em hỏi tôi thì tôi thật sự muốn giữ lại nó, đây là đứa con đầu tiên của tôi.” Lục Mân Sâm thở dài nói: “Nhưng tôi nghe em.”

Đôi mắt Tô Dư chua xót, hiếm khi Lục Mân Sâm bộc lộ cảm xúc, đôi khi cũng tức giận mấy lần. Bây giờ Tô Dư thậm chí còn cảm thấy mình quá ngu ngốc khi sợ hắn, người đàn ông này chỉ cần cô làm nũng một chút, rơi hai giọt nước mắt giả dối là hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo ý cô.

Cô nói: “Những người khác sẽ bàn tán sau lưng chú.”

Ngón tay Lục Mân Sâm khẽ vuốt ve mái tóc cô, nói: “Nếu em không muốn giữ đứa bé lại, tôi tôn trọng ý kiến của em. Nhưng nếu em bởi vì sợ người khác bàn tán sau lưng tôi, vậy thì tôi sẽ phản đối.”

“Em…….”

“Nghe tôi nói xong đã.” Lục Mân Sâm nói: “Tô Dư, việc em suy nghĩ cho tôi khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ, nhưng em cũng nên cân nhắc cho bản thân mình, thay vì cứ suốt ngày nghĩ đến việc sau này tôi sẽ ra sao, không bằng em nên suy nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn với tôi, em có thể chịu đựng được vài tin đồn nhỏ không? Nhưng mà em cứ yên tâm, sẽ không có người nào dám nói ra những lời đó, em nên nhớ nếu không đặt mình ở vị trí hàng đầu, thì không ai có thể khiến em yên tâm hơn đâu.”

Tô Dư buồn bực nói: “Làm như chú không giống vậy à? Ngày nào cũng cưng chiều em.”

“Tôi lớn tuổi hơn em, việc thay em suy nghĩ nhiều một chút là chuyện nên làm.” Lục Mân Sâm trả lời: “Nếu em không nghĩ được gì thì cứ tạm gác sang một bên, về nhà rồi chúng ta bàn lại được không?”

Hai chữ về nhà làm Tô Dư mím môi lại, cô cạ cạ đầu vào ngực hắn, cũng không cứng đầu nữa. Lục Mân Sâm vẫn luôn như vậy, cái gì cũng nghĩ thay cho cô, cảm giác an toàn trên người hắn mạnh mẽ đến nỗi Tô Dư – người không nên ở gần hắn, cũng không nhịn được ôm chặt hơn.

Những ngày qua cô thực sự rất nhớ hắn.

Con đường trở về cũng không thoải mái hơn bao nhiêu, khi rời đi cùng Lục Chương, lòng cô chất đầy gánh nặng tội lỗi, giờ phút này cơ thể lại muốn ói hết ra. Tô Dư yếu ớt dựa vào Lục Mân Sâm, đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết rằng tay hắn đang vuốt lưng mình, ánh mắt dường như không dời khỏi khuôn mặt khiến Tô Dư mơ hồ nhớ ra đêm qua mình cũng cảm nhận được ánh mắt này.

Gò má cô đột nhiên bị một thứ gì đó ấm áp chạm vào, Lục Mân Sâm hôn lên má cô rất dịu dàng.

Tô Dư ngẩn ra, nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Cô và Lục Mân Sâm gặp nhau lần đầu tiên vào lúc nửa đêm, lúc đó Tô Dư khát nên cô từ từ đi xuống lầu uống nước, kết quả là cô hoảng sợ ngã xuống đất khi nghe thấy âm thanh phát ra từ phía tủ lạnh. Cô thử gọi má Trương nhưng không có ai đáp lại, cô sợ hãi tưởng là trộm, sau đó lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp của người đàn ông gọi chính xác tên cô, lúc ấy Tô Dư vẫn còn sững sờ.

Trong tầm mắt mờ mịt của cô chỉ thấy một bóng đen cao lớn, hắn không hỏi cô tại sao lại đột nhiên xuống lầu, cũng không giới thiệu mình là ai, chỉ hơi cúi người kéo Tô Dư đứng dậy.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn rất nóng, Tô Dư chưa đứng vững nên vô tình ngã vào người hắn, mặt cô chạm vào bộ áo vest của Lục Mân Sâm, nhận thấy hơi lạnh buốt thấu xương khiến Tô Dư cảm thấy hoảng sợ.

Cô nghe nói Lục Mân Sâm thích sạch sẽ, biết rằng hắn không thích tiếp xúc với người khác nên cô lo lắng đến mức suýt khóc lên. Đột nhiên một bàn tay to lớn xoa đầu rồi đỡ cô dậy, còn nói hãy cẩn thận.

Tô Dư cầm gậy trong tay, đứng thẳng lưng không nói gì, cũng đoán được hắn là ai.

Là ba của Lục Chương, nhưng giọng có vẻ trẻ hơn cô nghĩ.

Tô Dư không biết từ khi nào hắn đã bắt đầu về nhà, chỉ biết rằng hắn luôn để ý đến cô, yêu cầu cũng ngày càng cao hơn, cho cô tham gia các lớp học phép xã giao, đồng thời bắt cô luôn giữ thành tích xuất sắc trong trường. Lần đầu tiên Tô Dư cảm nhận được gánh nặng trên vai mình, nhưng cô không dám than phiền với ai.

Lục Mân Sâm rất kiên nhẫn trong việc đào tạo cô.

Cô vì Lục Chương mà đến nhà họ Lục, mọi việc sai trái của cô đều có thể kéo Lục Chương xuống.

Nếu phạm phải sai lầm lớn, rất có thể nhà họ Lục sẽ đuổi một người không quan trọng như cô ra khỏi nhà, đây là điều mà ai cũng nghĩ đến, để rồi khiến cô thường xuyên trằn trọc mãi không ngủ được.

Mỗi lần nhìn thấy Lục Mân Sâm, việc báo cáo với hắn về tiến độ học tập của cô là điều đặc biệt đáng sợ. Trước khi mở cửa thư phòng, cô đã phải chuẩn bị tâm lý trước vì sợ mình sẽ bị la mắng hay chỉ trích. Giọng nói trầm ấm của hắn văng vẳng bên tai cô, khiến Tô Dư nhớ lại cảm giác lo lắng khi bị giáo viên phạt vì mắc lỗi khi còn bé.

Có lẽ Lục Mân Sâm không bao giờ biết câu nói không tệ của hắn có ý nghĩa như thế nào đối với cô, Tô Dư thậm chí sẽ khóc trong phòng vì lời khen thuận miệng của hắn.

Sự tôn trọng của cô đối với hắn không phải giả, cô muốn tương lai sau này của Lục Chương vô tư vô lo cũng là thật, nhưng hai chữ rời đi giống như một cái gai đâm thẳng vào trong lòng cô, đến khi cô phát hiện cơ thể hắn nóng lên dị thường, trầm giọng bảo quay lại, cô cũng đứng đó không đi.

Khi đó Tô Dư chưa bao giờ nghĩ tới tương lai xa xôi, hắn sẽ bao dung cô như vậy, khiến cho trợ lý Nguyên và má Trương thường nhìn cô với ánh mắt khó tin.

———————————

Lục Mân Sâm không nói cho Lục Chương biết Tô Dư sẽ rời đi. Do đó, Tô Dư đã nhận được một cuộc gọi từ anh ngay khi cô vừa trở về nhà họ Lục, hôm nay cô có hơi say xe, lúc nghe anh nói chuyện cô còn che miệng nôn ọe hai lần, nghe có vẻ khó chịu.

Lục Chương dừng lại một chút, cũng không nói gì thêm với cô.

Lúc này Tô Dư mới nhận ra rằng việc đứa bé đến không hẳn là chuyện xấu, nếu là trước đây, Lục Chương nhất định nói về cô trước.

Cô cảm thấy xấu hổ khi mình nghĩ như thế, Lục Mân Sâm rót cho cô một ly nước rồi đặt vào tay Tô Dư: “Ngày mốt má Trương mới tới, ngày mai em đi ra ngoài với tôi một chút, sau đó sẽ đi thăm ông nội một chuyến. Còn chuyện liên quan tới đám cưới, em cứ nói cho tôi để tôi sắp xếp.”

Tô Dư ngẩn người, vội vàng nói: “Sao chú làm nhanh vậy, em chưa chuẩn bị gì cả, hơn nữa bây giờ còn chưa phải là lúc để làm mấy chuyện đó, chú đừng….”

“Tô Dư, nếu Lục Chương mang em rời đi lần nữa, tôi hy vọng mình có thể có lý do chính đáng để đưa em về, không riêng vì chuyện của đứa bé.” Hắn chống tay xuống ghế sofa, cằm dựa vào bả vai nhỏ của cô: “Để tôi ngủ ngon giấc mấy ngày đi, hai ngày nay tôi chưa chợp mắt được giấc nào cả.”

Tô Dư do dự chốc lát, hỏi: “Sao chủ không về phòng ngủ đi? Em cũng đang cảm thấy hơi mệt.”

Lục Mân Sâm khẽ cười bên tai cô một tiếng.

Bờ vai của hắn rộng, dáng cười cao ráo, lúc mặc áo sơ mi sẫm màu khiến người khác cảm giác kính sợ, nhưng Tô Dư lại hỏi: “Chú cười gì vậy?”

“Không có gì.” Lục Mân Sâm nói: “Em không phản đối chuyện đám cưới nên tôi vui thôi.”

Tô Dư không nói nên lời, cảm giác lo lắng khi ở một mình dường như biến mất, cô chỉ cảm thấy đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị không ngờ lại dễ dụ như vậy. Không phải trái tim của Tô Dư không có vấn đề mâu thuẫn, mà có quá nhiều yếu tố vây quanh khiến cô muốn hỏi hắn đang nghiêm túc sao.

Nhưng Lục Mân Sâm không bao giờ là một người liều lĩnh.

Tô Dư vốn chỉ muốn chợp mắt một chút với hắn, nhưng mà cô đã ngủ đủ giấc nên khi nằm trên giường không có xíu cảm giác buồn ngủ nào.

Ngược lại Lục Mân Sâm lại chìm vào giấc ngủ say, trong khi Tô Dư vẫn đang suy nghĩ về mọi thứ, hơi thở của hắn đã từ từ dịu lại.

Cô không dám cử động mạnh, chỉ có thể thở chậm nhìn gương mặt hắn, trong không gian mờ mịt yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở đan xen của hai người, Tô Dư không thể nhìn thấy quầng thâm dưới mí mắt của hắn, nhưng cô cũng phát hiện ra hắn đang rất mệt mỏi.

Trong thời gian hai người gặp nhau,dường như hắn thực sự không ngủ nhiều.

Tô Dư nghiêng người về phía trước, cố gắng dựa vào vòng tay hắn, nhưng Lục Mân Sâm đột nhiên mở mắt ra, phát hiện cô không rời đi nên nhắm mắt, hỏi: “Sao thế em?”

“Không có gì ạ.” Tô Dư không giải thích được, cũng không hiểu sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy: “Chú nghỉ ngơi cho khỏe đi, em sẽ không gây ồn ào đâu.”