Câu chuyện máu chó đơn giản và sáo rỗng lúc nói ra từ miệng Lục Mân Sâm lại cực kỳ gây khiếp sợ, hắn không kể ra toàn bộ mọi chuyện, Tô Dư cũng trở nên hoang mang không biết nên phản ứng thế nào.
Sau khi nói xong, hắn không nhắc đến chuyện mang thai của cô, chỉ đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út bên phải của Tô Dư, nói rằng đám cưới của hắn đã được lên kế hoạch, nếu Tô Dư vẫn còn đang nghĩ về hắn thì nên xem xét sĩ diện của hắn, đừng chạy trốn lần nữa.
Lục Mân Sâm không phải là kiểu người nói nhiều, sau khi bảo cô những việc còn lại để mai nói, hắn đã rời khỏi phòng lúc cô đang thất thần.
Tô Dư tựa lưng vào gối nhìn bóng lưng hắn rời đi, sau đó mới hiểu ra tại sao bao năm nay hắn không kết hôn, không muốn có con, thậm chí còn cấm Lục Chương yêu đương.
Mối quan hệ của Lục Mân Sâm với ba mẹ không được tốt lắm, hai người đó luôn mạnh ai nấy chơi, nhưng họ cũng có một khoảng thời gian yêu nhau, trong khoảng thời gian đó họ đã sinh ra một bé gái, được hai người rất cưng chiều, đó là chị gái của Lục Mân Sâm.
Trên thực tế thì Lục Mân Sâm có hai người chị gái, một người là do người tình của ba hắn giấu tất cả mọi người sinh ra, hai đứa bé ra đời cách nhau mấy ngày nên lúc đổi cho nhau cũng không ai phát hiện ra, đợi đến khi mọi chuyện được tiết lộ thì đã trôi qua mười hai năm.
Đứa con của người tình vì không thể chịu đựng nổi chuyện đó, dẫn đến bị đau tim mà chết, ba mẹ cực kỳ cưng chiều chị ta nên không chấp nhận được sự ra đi đó nên bị đã kích rất lớn.
Tính tình chị gái ruột của hắn rất xấu, khi về cũng không được cưng chiều, đối với người em trai sáu tuổi là Lục Mân Sâm cũng không tốt lắm. Đợi đến năm 20 tuổi thì chị ấy trốn khỏi nhà họ Lục, ba mẹ hắn cứ nghĩ đó chỉ là bỏ nhà ra đi bình thường, không quan tâm đến chị ấy. Đến khi tìm thấy được thì chị ấy đã chết vì sinh con, đứa trẻ là kết tinh của chị ấy với mối tình đầu, còn người đàn ông kia qua đời vì bị ung thư.
Một đứa trẻ khác của gia đình họ Lục lại lưu lạc bên ngoài, không tìm thấy một chút dấu vết.
Một lúc lâu sau Tô Dư mới nhận ra đứa trẻ là ai, ngoại trừ Lục Chương ra thì không ai khác có khả năng.
Nói cách khác, Lục Chương không phải là con của Lục Mân Sâm, mà là được sinh ra từ người chị gái ruột của hắn đã bị tráo đổi suốt mười hai năm.
Rõ ràng mấy vấn đề riêng tư này không phải là thứ mà Tô Dư có thể nghe được, nhưng Lục Mân Sâm đã nói rõ ra mọi chuyện, khiến đầu cô không có thêm bất kỳ khoảng trống nào để suy nghĩ mấy chuyện dư thừa.
Đèn trong phòng được bật sáng, ngoài cửa sổ là một màn đêm tĩnh mịch, hỗn loạn khiến đầu óc người ta đau đớn.
Điều duy nhất có thể khẳng định là Lục Chương rất tốt với cô.
Cô thường chơi trò chơi gia đình trong cô nhi viện, những người khác vội vàng làm cô dâu của Lục Chương, cô cũng muốn nhưng lần nào Lục Chương cũng đều cho cô thân phận em gái anh. Trong khoảng thời gian đó, cô phí hết công sức để che giấu đi nỗi buồn của mình, nhưng vì sự bảo vệ quá mức của anh, cuối cùng cô cũng đã từ bỏ suy nghĩ không nên có.
Năm thứ ba trung học, có người thường lợi dụng việc học hành bận rộn của Lục Chương mà đi tỏ tình với cô, khiến cô lo lắng chắp tay không biết phải làm sao, chỉ có thể ngơ ngác ngồi tại chỗ.
Nhưng lần nào Lục Chương cũng xuất hiện đúng lúc, ngồi trên bàn xoa đầu cô rồi yêu cầu mấy bạn nam khác lặp lại câu đó lần nữa. Cơ thể anh phát triển từ rất sớm, khi đó anh cao hơn những người cùng lứa tuổi của mình rất nhiều, chiều cao khoảng 1m78 thực sự rất đáng sợ, cũng vì thói kiêu ngạo của anh nên nhiều nam sinh không dám đến gần cô.
Sau này Tô Dư cũng không quá xấu hổ khi để anh nhìn thấy cảnh tượng như thế, cô dần dần học được cách từ chối, khi còn nhỏ cô cũng tưởng tượng ra tương lai sau này của bọn họ. Cô cảm thấy đôi mắt của mình không thể chữa khỏi, cho dù là sau này có thể sống một mình, chỉ sợ là không thể tách khỏi Lục Chương được.
Nhưng khi đó cô chưa lớn, trong lòng luôn có cảm giác mờ mịt, nếu sau này anh có gia đình, có con cái thì cô nên làm gì đây? Sự hoảng loạn không rõ nguyên nhân đặc biệt rõ ràng khi cô ở một mình, hầu như không ai nghĩ đến việc Lục Chương là con nhà họ Lục, mọi người cũng phải khiếp sợ chúc mừng, chỉ có Tô Dư mới biết được sự ngột ngạt sắp bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi trong lòng.
Khoảng cách thân phận giữa bọn họ ngày càng lớn, cho dù là Lục Chương đưa cô về nhà họ Lục, cô vẫn cảm thấy trái tim mình đang co rút.
Dường như má Trương đã quen, chăm sóc một người mới vừa đến một môi trường xa lạ như cô, bà không nói thêm gì, chỉ kể cho cô nghe một số điều cấm kỵ của Lục Mân Sâm, còn dặn cô không được phạm phải. Sau đó, Tô Dư mới nghe trợ lý Nguyên nói đến yêu cầu của Lục Mân Sâm đối với Lục Chương.
Lúc đó cô chưa từng gặp mặt Lục Mân Sâm, chỉ nghe những người khác nói vị trưởng bối này rất nghiêm khắc, cô vừa kính trọng vừa sợ hắn, sợ mình đi nhầm một bước là sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục. Có một điều may mắn là Lục Mân Sâm bận công việc nên không về nhà thường xuyên. Lục Chương cũng hay len lén nói chuyện điện thoại với cô.
Quá khứ qua đi trở thành kỷ niệm, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy rơi vào hoàn cảnh khó xử, Lục Chương đối xử với cô rất tốt, cô cũng hiểu cái gì gọi là biết ơn.
Tô Dư từ từ đưa tay ra, nhìn chiếc nhẫn trơn bóng, đẹp đẽ tinh xảo trên ngón tay.
Cô nghĩ rằng Lục Mân Sâm thực sự là một người đàn ông gian xảo, hắn hoàn toàn không đề cập đến ý kiến của mình về đứa trẻ này, như thể nếu cô phá thai thì cũng không có gì quan trọng, để cô không thể đưa ra yêu cầu ngớ ngẩn của mình.
Những câu chuyện của thế hệ trước không lay chuyển được ý định của cô, Tô Dư để lại mọi thứ của nhà họ Lục cho Lục Chương, nhưng cô không thể nào từ chối được việc Lục Mân Sâm đeo nhẫn cho mình.
Cô thích hắn, chỉ cần nghĩ đến hắn là trái tim cô đã thỏa mãn, chua chua ngọt ngọt, cả người đều có thể cảm nhận được nhịp tim đập.
Nhưng sẽ không ai hiểu được loại tâm trạng này.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Tô Dư hơi sững sờ, không biết ai lại tới giờ này. Cô thả tay xuống nói “mời vào”, âm thanh ngoài cửa liền dừng lại, Tô Dư bắt đầu tưởng rằng con nít trong bệnh viện chơi khăm, lúc này cánh cửa mở ra, Lục Chương bước vào phòng.
Sự im lặng nhất thời khiến căn phòng như thể bị cô lập, Tô Dư đưa tay che đi bàn tay đeo nhẫn của mình, cảm giác tội lỗi lại nổi lên, cô chậm rãi cúi đầu gọi anh Chương.
Chuyện tới bây giờ rồi, dù cô có muốn giữ đứa con trong bụng hay không, cô cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Lục Chương nữa.
“Anh xin lỗi.” Lục Chương nói: “Tô Dư, hôm nay anh không phát hiện ra em bị bệnh.”
Tô Dư nói nhỏ: “Anh Chương, anh đừng xin lỗi em, là do sức khỏe em yếu thôi.”
Sắc mặt cô vẫn tái nhợt, giọng nói cũng rất nhỏ, trái tim Lục Chương co rút lại, anh thà rằng bị thương còn hơn để cô đâm đầu vào.
Anh không bao giờ muốn mình làm cô đau lòng.
“Đứa bé kia…..” Anh dừng một chút, không rõ cô đã biết chuyện mình mang thai hay chưa: “Tô Dư, ba mẹ em…..”
Lục Chương không biết lúc nãy Lục Mân Sâm đã nói gì với cô, vừa rồi hắn đi ra chỉ liếc nhìn anh một cái, cái liếc thoáng qua đó khiến Lục Chương lần đầu tiên cảm nhận được sự kinh khủng của Lục Mân Sâm.
Nếu như Lục Mân Sâm muốn, bất cứ ai cũng sẽ giống như con kiến trong mắt hắn.
Lục Mân Sâm thờ ơ hơn trước, mối đe dọa thầm lặng giống như một thứ vũ khí khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Lúc Lục Chương đi vào, anh sợ Lục Mân Sâm đã nói ra hết mọi chuyện, lại sợ hắn thật sự không nói gì, đợi anh nhảy xuống hố nói sai lời khiến Tô Dư biết anh luôn giấu bí mật trong lòng.
Anh cho rằng mang Tô Dư rời đi là cách an toàn nhất, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Dư sẽ phờ phạc vì Lục Mân Sâm.
Tô Dư mù mờ một hồi lâu, mới hỏi: “Ba mẹ em sao? Tìm được bọn họ rồi đúng không anh?”
Lục Chương theo bản năng phủ nhận, nhưng anh lại nuốt lời định nói trở lại. Đối với anh và Tô Dư, phản ứng thái quá chính là nói dối.
Mà phản ứng của cô cũng khiến Lục Chương thở phào nhẹ nhõm, anh đã ngồi ở bên ngoài rất lâu, không dám đi vào.
“Em mang thai, cái thai được một tháng rồi.” Lục Chương thở ra một hơi: “Nói cho anh nghe, em có muốn giữ đứa bé này không?”
Anh không trả lời thẳng câu hỏi của Tô Dư, Tô Dư cũng không nghi ngờ gì, chỉ im lặng một lúc rồi nói: “Xin lỗi anh Chương, em mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, anh có thể đi ra ngoài được không?”
“Sao không trả lời anh, sợ anh khó chịu sao?” Lục Chương nhìn cô hỏi: “Tô Dư, em thật sự thích ông ta sao? Thích đến mức nguyện ý sinh đứa bé này ra à? Đã bao giờ em nghĩ tới ông ta lớn hơn em bao nhiêu tuổi không? Nếu như tuổi thọ ông ta ngắn, để lại hai mẹ con em một mình, vậy sau này em sẽ làm gì? Em đã từng nghĩ tới chưa?”
Giả thuyết của anh khiến mặt Tô Dư tái nhợt không còn giọt máu, cô ngẩng đầu nhìn anh nói: “Anh Chương, nếu em không giữ đứa bé này lại, nhà họ Lục nhất định sẽ là của anh, nhưng anh đừng nguyền rủa chú Lục được không? Chú ấy nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Lần đầu tiên Lục Chương nhìn thấy Tô Dư tức giận như vậy, anh không khỏi sửng sốt.
Cô không nói đến tương lai sau này của mình hay đứa bé đó, chỉ nghĩ đến mỗi Lục Mân Sâm.
Dường như Tô Dư cũng cảm thấy mình phản ứng thái quá, cô cắn môi quay đầu, bật khóc nói: “Anh đi ra ngoài trước đi, em sai rồi.”
“Em giận sao? Đừng khóc.” Lục Chương vội vàng bước tới, rút khăn giấy đưa cho cô: “Anh chỉ nói vu vơ thôi.”
Tô Dư giơ tay lên lau nước mắt, nói: “Chú ấy là ba anh, coi như em có sai đi nữa thì anh không nên nói chú ấy như vậy.”
Từ trước tới nay cô không thích Lục Mân Sâm luôn nói mình lớn tuổi, có lẽ sẽ đi sớm. Nếu không phải vì sợ hắn cho là cô để ý đến tuổi tác của hắn, Tô Dư cảm thấy mình có thể khó chịu khoảng một ngày. Cho dù Lục Mân Sâm không phải là ba ruột của Lục Chương, nhưng nói thế nào thì cũng là trưởng bối, đang ở tuổi sung sức nhất lại bị người ta nói tuổi thọ ngắn, nghe không tốt lắm.
“Anh biết, anh chỉ đang giả dụ thôi, giả dụ….” Đột nhiên Lục Chương thấy chiếc nhẫn trên tay cô, lời nói liền dừng lại. Hiển nhiên Tô Dư rất ghét lời anh vừa nói, lỗ tai cũng tức đỏ lên, Lục Chương cũng không hỏi gì về chiếc nhẫn, anh giúp cô lau đi nước mắt: “Lúc nhỏ em rất thích khóc nhè, bây giờ sao lại giống như lúc trước rồi? Anh không phản đối chuyện em giữ đứa bé này lại, anh chỉ đang nói cho em biết với khả năng như thế, em thật sự vẫn muốn nuôi đứa bé sao?”
Tô Dư không nói lời nào, trong lòng nghĩ ra sao là một chuyện, nhưng liệu có thể nói ra hay không thì là một chuyện khác. Lục Mân Sâm không cho cô cơ hội bước chân ra khỏi cửa, hắn dùng một chuyện khác để bịt miệng cô, chỉ để lại một mình Tô Dư đang thấy rất sốc.
Căn phòng này không thiếu một thứ gì, có ghế sofa, bàn cà phê, điều hòa nhiệt độ, nơi đây còn tốt hơn nơi Lục Chương sắp xếp cho Tô Dư ở. Cho dù tính tình của Lục Chương có kiêu căng tự đại như thế nào, tính cẩn thận trong lòng anh cũng kém hơn Lục Mân Sâm.
Anh thua cô bởi vì cái tính khí cứng đầu này, cũng không biết làm sao để đối phó với một người phụ nữ vừa mới mang thai.
Lục Chương luôn hy vọng Tô Dư có thể chọn được một người đàn ông tốt, một người đàn ông lương thiện có thể nằm dưới sự kiểm soát của cô, nhưng Lục Mân Sâm sinh ra đã có quyền lực, không thể bị một cô gái nhỏ điều khiển được.
“Anh biết em là cô bé ngoan.” Lục Chương nói: “Anh cũng không muốn em khó chịu trong lòng, nên đừng vì anh mà phá thai, nếu em muốn thì cứ giữ đứa bé lại. Anh có tay có chân, có thể ra ngoài xông xáo được, không đến nổi để cho một cô bé như em gánh áp lực giùm.”
Cái liếc vừa nãy của Lục Mân Sâm lúc đi ra ngoài khiến Lục Chương cảm nhận được cái gọi là cảm giác ớn lạnh thấu xương, dựng cả tóc gáy.
Anh hy vọng Tô Dư hạnh phúc, luôn vui vẻ.
Điều anh không muốn nhất là cô biết những chuyện trước kia.
Là anh hại ba mẹ cô mất, hại cô vào cô nhi viện, mà Lục Mân Sâm có thể tiết lộ bí mật này vào bất cứ lúc nào.
Lục Chương không ở trong phòng bệnh lâu, lúc anh sắp đi, Tô Dư gọi anh lại, nói: “Anh không hận em sao? Là em cướp đi ba anh.”
Anh quay đầu lại nói với cô: “Tô Dư, có chuyện này anh luôn giấu em, dù anh không có chứng cứ nào trong tay, nhưng anh có thể chắc chắn rằng ông ta không phải là ba anh. Nếu em thật sự thích ông ta, vậy thì chúc em hạnh phúc.”
Tô Dư nhìn chiếc nhẫn trên tay, lông mi khẽ run: “Cảm ơn anh.”
Lục Chương không muốn nghe tiếng cảm ơn của cô, anh hy vọng cuộc đời Lục Mân Sâm ngắn ngủi như anh nghĩ.
—————————-
Sau khi đi ra ngoài, Lục Chương liền đi tìm Lục Mân Sâm, hắn vẫn còn đang ở bệnh viện, bệnh viện này là bệnh viện tư nhân liên quan đến tập đoàn Lục thị, cho dù Lục Chương cảm thấy nhà họ Lục âm thầm đưa tay ra, anh vẫn phải ngưỡng mộ sự lợi hại của hắn.
Trong văn phòng rộng rãi, Lục Mân Sâm đang đợi anh đến.
Lục Chương trực tiếp nói: “Thật ra ông đã sớm nghĩ đến việc Tô Dư sẽ rời đi cùng tôi nên mới để cô ấy đi như vậy, để cô ấy tự nhận ra tình cảm của mình sao?”
Lục Mân Sâm nói: “Tôi không cần dùng anh để dò xét tình cảm của Tô Dư đối với tôi.”. Truyện BJYX
Hắn không phải là loại người hay nói đùa, Lục Chương dừng một lúc lâu, sau đó bật cười nói: “Thì ra tổng giám đốc Lục cũng sẽ tin người bị lừa, Tô Dư đúng là vinh hạnh thật, tiếc là tôi lại không có hứng thú biết chuyện đó. Ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi, ông nói cái gì với Tô Dư, tôi nghĩ là mình có quyền được biết.”
“Đúng là anh cần phải biết chuyện đó.” Lục Mân Sâm đặt tay lên đùi: “Sau khi về nước, sẽ có người đưa anh đi gặp ba mẹ ruột của anh, đương nhiên anh cũng nên thuận tiện tham gia hôn lễ của tôi và Tô Dư.”
Tuy hắn tao nhã nói ra mấy chữ, nhưng nội dung lại cực kỳ phong phú, trong lời nói đó ẩn chứa uy hiếp, Lục Chương lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như thế.
“Lục Mân Sâm, ông không phải là người tốt lành gì, Tô Dư chỉ là bị ông lừa thôi.” Đối với chuyện Tô Dư cảm thấy tội lỗi khi khiến anh không thể nào chấp nhận được chuyện này, nhưng anh đều thấy được vẻ đau khổ mất mát của cô: “Tôi không ngăn cản Tô Dư, chỉ là không muốn cô ấy ngày nào cũng đau buồn, nhưng nếu ông lại lừa cô ấy lần nữa, tôi sẽ mang Tô Dư cùng đứa bé trong bụng rời đi.”
“Anh không thể lấy được trái tim của cô ấy.” Hắn nói: “Tôi nói rồi, anh với tôi không giống nhau.”
Không nên nói ra bí mật cho Tô Dư biết, Lục Mân Sâm sẽ không biểu lộ rõ như Lục Chương, cô chỉ cần là một cô gái vui vẻ thôi.