Không Thể Không Nói

Chương 16: Truyền Thuyết




Chuyện xảy ra tối hôm qua giống như một ảo ảnh mờ ảo, những câu cuối Lục Mân Sâm nói cực kỳ đáng sợ.

Ánh nắng ban mai của mặt trời từ từ ló dạng, một tia nắng sáng chiếu vào phòng ngủ. Má Trương đã dọn dẹp sạch sẽ dưới lầu, ngay cả ghế sofa cũng đã thay mới, bà vẫn không nói gì, chỉ đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho Tô Dư như bình thường.

Tô Dư vịn cầu thang đi xuống, hôm nay là thứ bảy nên không cần đi học, cô dạy trễ hơn ngày thường một tiếng.

Lục Mân Sâm muốn cô tự mình suy nghĩ lại, bảo hôm nay hắn sẽ không về nhà.

Má Trương đi tới đỡ cô, hỏi: “Sữa còn ấm, má đang nấu cháo cho con trong bếp. Trưa nay con muốn ăn gì khác không?”

“Sao cũng được ạ, con không thèm ăn gì cả.” Tô Dư giơ tay che miệng ho khan một tiếng: “Chỉ cần món ăn thanh đạm là được rồi má.”

Cổ họng cô có hơi khàn khàn, cô không biết diễn tả cảm giác ấy ra sao, chỉ là cảm thấy không thoải mái trong người, má Trương cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Lục nói giọng con hơi khàn, kêu má tối nay nấu cho con một chén thuốc có thể làm sạch cổ họng.”

Tô Dư hơi dừng lại, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi ăn sáng xong thì thường tới thời gian học bài, đôi mắt Tô Dư không tốt nên cách học của cô khác với mọi người. Cô không có điều kiện như người khác, chỉ đành dựa vào nỗ lực của bản thân.

Nhưng hôm nay Tô Dư muốn lười biếng một ngày, cô không muốn làm chuyện gì. Ánh mặt trời dần dần lên cao, ấm áp chiếu thẳng vào người, bây giờ cô đang ngồi xích đu trên ban công, nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Sao tối qua Lục Mân Sâm lại tức giận nhỉ? Cô không hiểu lắm.

Hắn là người có bệnh sạch sẽ, nhưng lại không nói gì mà vẫn để cho cô nằm trong ngực mình khóc nức nở, lại còn bình tĩnh an ủi cô. Rốt cuộc thì cô đã làm chuyện gì khiến hắn đụng chạm cô trong phòng khách thế?

Tô Dư không biết chuyện xảy ra trước cổng trường đã bị hắn nhìn thấy, cô suy đi nghĩ lại cả một đêm mà vẫn không hiểu gì.

Cô quyết định ở lại nhà họ Lục vì không muốn xa Lục Chương, Lục Mân Sâm bằng lòng để cô đi theo hắn khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Cho dù cô không làm được tích sự gì, nhưng chỉ cần trong tương lai nếu nhờ có cô mà Lục Chương có thể làm hài lòng được Lục Mân Sâm, là cô cảm thấy đủ rồi.

Tô Dư không phải là người tự luyến, cô cũng không tự xem mình là một người thông minh. Cơ hội cô có thể đoán ra suy nghĩ của Lục Mân Sâm là 0%, nên cô không có thói quen thể hiện quá nhiều trước mặt hắn, sợ hắn sẽ nhìn ra suy nghĩ của cô và cảm thấy cô là người phiền phức.

Tô Dư khẽ ngẩng đầu lên để cho hơi ấm của ánh mặt trời chiếu vào gương mặt lạnh băng của mình.

Đột nhiên điện thoại bên cạnh reo vang, Tô Dư còn nghĩ rằng Lục Chương gọi điện tới, cô đưa tay sờ soạng trên bàn rồi nhận cuộc gọi. Lúc cô sắp kêu anh Chương thì một giọng nam trong điện thoại lên tiếng khiến cô giật mình.

Anh ta nói: “Là anh này Tô Dư, em tỉnh chưa?”

“Đàn anh sao?”

“Xin lỗi vì mới sáng sớm đã gọi cho em, chủ yếu là anh gọi hỏi em chuyện ngày mai. Buổi hoà nhạc ngày mai diễn ra từ năm giờ chiều tới bảy giờ tối, không có vé là không vào được, bây giờ anh đang giữ vé trong tay, em có muốn mai anh tới đón em không?”

Đây là lần thứ hai Cố Nam Trì gọi cho cô, anh ta có tính cách vui vẻ thoải mái, nếu như chơi chung lâu dần có thể sẽ lây tính cách cho nhau. Tô Dư nắm lấy cổ tay mình, cô khẽ mở miệng nhưng lại không biết nói gì.

Chỉ chốc lát sau, cô mới nói: “Đàn anh này, nếu em nói là mai em bận không đi được thì anh có giận không?”

Cố Nam Trì bên kia nghe xong đứng hình, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu em bận thì cứ lo chuyện của mình đi, anh không giận nhưng có hơi mất mác một chút. Dù sao thì đây là lần đầu tiên em đồng ý đi ra ngoài chơi với anh, em không cần quan tâm đến suy nghĩ của anh đâu. Bây giờ hai chúng ta không tính là thân quen nhau, em đừng vì anh mà trễ nải chuyện quan trọng.”

Cho tới bây giờ cô chưa từng nghe Lục Mân Sâm đùa giỡn vui vẻ như sinh viên, sự trưởng thành của đàn ông đã khắc sâu vào trong xương tủy hắn, mọi lời nói hành động đều nhìn rất cao quý.

Ngay cả lúc tức giận, cũng khiến người khác nhìn không ra.

Tô Dư không nói gì, dù Cố Nam Trì khác với Lục Mân Sâm, nhưng cô lại nhìn thấy một chút bóng dáng của Lục Chương trên người anh ta, bọn họ đều đặc biệt quan tâm chăm sóc cô. Điều khác biệt giữa hai người bọn họ chính là hoàn cảnh lớn lên, tính cách cũng khác một trời một vực.

Cố Nam Trì sẽ nói ra suy nghĩ của mình, còn Lục Chương sẽ dùng nắm đấm.

“Em giỡn thôi, mai sẽ có người đưa em đi.” Cô rũ mắt nói: “Cảm ơn anh.”

Tô Dư không biết lý do tại sao sau khi xảy ra chuyện đó với Lục Mân Sâm, lại cho phép cô ra ngoài chơi với Cố Nam Trì, nhưng cô không dám hỏi vì sợ chọc giận hắn nữa.

Nghe lời hắn sẽ không sai.

Khó khăn lắm cô mới rung động nhưng lại bị bóp chết trước khi kịp nảy mầm, Tô Dư không biết Lục Mân Sâm có giận cá chém thớt hay không, nhưng chắc sẽ không liên lụy tới Lục Chương. Bây giờ cô muốn Cố Nam Trì phải thật khỏe mạnh.

- --------------------------

Tập đoàn Lục thị chính là doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố B, những người vào làm trong tập đoàn này là những người xuất sắc trong mọi lĩnh vực. Có thể trở thành trợ lý của Lục Mân Sâm thì năng lực không thể khinh thường được, Tô Dư không nghĩ tới chuyến đi xem hoà nhạc này, trợ lý Nguyên cũng đi theo cùng.

Ánh nắng mặt trời buổi trưa có thể thiêu đốt người, như đã nói từ trước, hôm nay Lục Mân Sâm không về nhà, cô còn nghĩ rằng có lẽ hắn đã quên chuyện này. Lúc cô nhìn thấy trợ lý Nguyên đến thì rất ngạc nhiên, cô chỉ nghĩ là lúc đi mấy bữa tiệc lớn thì mới cần trợ lý Nguyên đi theo thôi chứ.

“Trợ lý Nguyên? Chú Lục kêu cô tới đây sao?”

Trợ lý Nguyên ngồi trên xe giúp cô thắt dây an toàn, vừa làm vừa giải thích: “Buổi hoà nhạc mà hôm nay cô xem có khá nhiều người nổi tiếng đến trình diễn, nếu cô thích ai thì tôi sẽ hẹn gặp người đó cho cô.”

Tô Dư không nghi ngờ lời nói của trợ lý Nguyên, cô biết đó là sự thật. Tìm truyện hay tại -- ТгumTr uуen.м E --

Tập đoàn Lục thị khác với các doanh nghiệp thông thường, khoản đầu tư của nó liên quan đến tất cả các khía cạnh của mọi tầng lớp. Ngay cả vài dàn nhạc nổi tiếng mà Tô Dư đã nghe trong giờ học, cũng là một trong số ngành Lục thị đầu tư.

“Tô Dư.” Trợ lý Nguyên hơi do dự: “Gần đây tổng giám đốc Lục sao rồi? Hôm trước lúc tan làm tôi nhìn thấy ngài ấy ở trong công ty, hình như sắc mặt của ngài ấy không tốt lắm. Hôm qua thì thấy nghiêm khắc hơn nhiều, không biết có chuyện gì xảy ra không?”

Tô Dư lắc đầu nói: “Tôi không biết nữa.”

Nếu cô biết thì đầu óc không xoay vòng vòng như bây giờ.

Cố Nam Trì nhìn thấy trợ lý Nguyên đi cùng thì rất ngạc nhiên, anh ta từng thấy trợ lý Nguyên từ xa nên biết cô ấy là ai.

Trợ lý Nguyên gật đầu nói: “Bởi vì không biết hai người đặt vé ở đâu nên tôi lấy ba vé VIP từ ban tổ chức, hai người không ngại chứ?”

Cố Nam Trì không nói gì, anh ta chỉ quay sang nhìn Tô Dư. Cảm thấy hơi tiếc vì lần hẹn đầu tiên của bọn họ bị lỡ.

Ở trước mặt Cố Nam Trì, Tô Dư yên lặng hơn trước rất nhiều. Trợ lý Nguyên ngồi giữa bọn họ nên suốt quá trình đi Tô Dư và Cố Nam Trì không có cơ hội nói chuyện với nhau.

Cô ngồi yên lặng suy nghĩ kỹ lại, chẳng lẽ vì mình đồng ý ra ngoài chơi với Cố Nam Trì nên Lục Mân Sâm mới giận sao? Nhưng suy nghĩ này đã nhanh chóng bị cô gạt sang một bên.

Có lẽ Lục Mân Sâm sẽ không vui, nhưng hắn sẽ không nói ra mấy lời đó, hắn biết kiềm chế cảm xúc của mình giỏi hơn người khác.

Tô Dư dùng tay đè trán, lần đầu tiên đi chơi mà cô bị phân tâm như vậy. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, trợ lý Nguyên quay sang hỏi cô có muốn gặp ai không, nhưng Tô Dư vẫn đang phân tâm không nói chuyện, mà cô cũng không để ý tới buổi biểu diễn lúc nãy.

Cố Nam Trì cho rằng Tô Dư đang mệt mỏi, anh ta hơi do dự một xíu, có lẽ đó là lý do vì sao cô bảo mình không đến được, vậy nên anh ta hỏi cô có muốn về nhà nghỉ ngơi không.

Đương nhiên là không cần nghỉ ngơi nhưng cô cảm thấy hơi đói, trợ lý Nguyên luôn thu xếp mọi việc một cách thỏa đáng. Sau khi hủy đi một vài kế hoạch, cô ấy nói gần đây có người quen nên dẫn bọn họ đi ăn ở nhà hàng cao cấp. Cố Nam Trì muốn ở cạnh Tô Dư thêm chút nữa nên cũng không từ chối.

Lúc này Tô Dư mới hoang mang cảm thấy trợ lý Nguyên đến đây không phải chỉ nhìn cô và Cố Nam Trì, khi thấy Lục Mân Sâm thì cô mới chắc chắn suy nghĩ đó là thật.

Ánh đèn ấm áp chiếu sáng khắp căn phòng bao sạch sẽ, bên trong có vài người không giàu thì cũng quý. Người cao quý nhất đương nhiên là tổng giám đốc Lục thị ngồi ở giữa kia, từng chiếc cúc trên bộ vest đắt tiền nhìn như những viên kim cương chói sáng. Bất kể là ngoại hình hay khí chất thì hắn cũng đều đứng đầu, thậm chí khi đến nơi này còn được xem là khách hàng siêu VIP.

Tô Dư không nhìn thấy gì, cô chỉ có thể cảm nhận được nơi này có rất nhiều người. Cô không thể để mình thất lễ nên không biểu hiện ra ngoài, người xấu hổ hơn cô bây giờ có lẽ là Cố Nam Trì.

Tay anh ta nắm chặt thành quả đấm, giơ tay lên ho khan gọi ba, một người đàn ông trung niên ngồi trong đó cũng ngạc nhiên khi thấy anh ta tới nơi này.

Trực giác của thương nhân khiến anh ta không nói lời nào thừa thãi, sau khi người đàn ông kia lấy lại tinh thần thì ngoắc tay kêu Cố Nam Trì tới bên cạnh, giới thiệu với Lục Mân Sâm: “Tổng giám đốc Lục, đây là đứa con trai tên Nam Trì của tôi, dạo này nó hay đi theo tôi học hỏi kinh nghiệm.”

Lục Mân Sâm nhấc đôi mắt lên, gật đầu nói: “Tốt lắm.”

Cố Nam Trì biết Lục Mân Sâm là ai, nhưng anh ta vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ đành nói cảm ơn trước.

“Thật ra Nam Trì cũng không giúp được việc gì nhiều, xem ra ai cũng kém hơn tổng giám đốc Cố lúc còn trẻ.” Người đàn ông kia nịnh tiếp: “Hôm nay tôi cho phép nó ra ngoài chơi cùng bạn gái, không ngờ lại sẽ gặp ở đây, đúng lúc có thể gặp mặt tổng giám đốc Lục.”

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên an tĩnh, bị nhiều trưởng bối nhìn như vậy, gương mặt Cố Nam Trì cũng đỏ lên, không biết nên nói gì để giải thích mối quan hệ giữa mình và Tô Dư.

Nếu như anh ta thừa nhận, thì Tô Dư còn chưa đồng ý chuyện đó. Còn nếu không thừa nhận, lại nhìn anh ta như đang tùy tiện hẹn con gái người ta ra ngoài.

Lục Mân Sâm không hỏi gì, hắn chỉ nhìn Tô Dư hỏi: “Tiểu Dư, làm xong bài tập chưa?”

Giọng nói của hắn khiến tầm mắt mọi người chuyển hết sang người Tô Dư, cô không cẩn trọng như Cố Nam Trì, dường như đã thành thói quen: “Chú Lục, cháu làm xong rồi ạ.”

Chỉ đơn giản một câu hỏi một câu đáp, không cần ai đứng ra giới thiệu cũng biết thân phận Tô Dư.

Là cô gái trong truyền thuyết hay thay mặt nhà họ Lục đi dự các buổi tiệc kia, là người mà Lục Mân Sâm công nhận là con dâu tương lai.

Sắc mặt của ba Cố Nam Trì thay đổi, hình như lúc nãy ông ta nhìn thấy con trai mình đi chung với cô gái xinh đẹp này.