Không Thể Không Nói

Chương 15: Tức Giận




Editor: Mèo Con T'airy

Má Trương biết chủ nhân của nhà họ Lục là ai, giấu ai cũng được nhưng không thể giấu Lục Mân Sâm.

Sau khi Tô Dư hỏi chuyện mẹ Lục Chương không bao lâu, bà đã đi nói lại cho Lục Mân Sâm biết nhưng hắn không hề nói gì.

Từ cái lần Tô Dư khóc nức nở kia, Lục Mân Sâm đã cố gắng ép buộc mình không làm khó cô nữa. Hắn cảm thấy mình quá nghiêm khắc với cô gái nhỏ.

Cô không phải là kiểu người cái gì cũng không hiểu, cô đã tận dụng vẻ bề ngoài của mình rất nhuần nhuyễn. Lâu lâu Tô Dư còn nói muốn hắn, cho dù là Lục Mân Sâm cũng không thể không nhớ đến giọng nói và nét mặt của cô.

Thật sự rất dính người, nhưng có lẽ tâm trạng của hắn được cô dỗ rất tốt.

Chuyến công tác của Lục Mân Sâm kết thúc sớm hơn dự kiến một ngày, sau khi xuống máy bay, hắn không đi thẳng về nhà họ Lục mà kêu tài xế chạy tới trường Tô Dư. Hắn không để cho tài xế nhắn trước cho cô biết, vì muốn tạo bất ngờ cho cô ngạc nhiên.

Chiếc ôtô màu đen sang trọng đậu ven đường, cửa sổ xe đóng chặt che đi cảnh vật bên ngoài. Lục Mân Sâm đang nghe điện thoại, là cuộc gọi đến từ người mà hắn đã an bài bên cạnh Lục Chương.

Hắn trả lời hai tiếng, trong khi ngồi chờ thì nghe bên kia hỏi có thể cho Lục Chương về nước một chuyến không. Lục Mân Sâm quả quyết từ chối, kêu người kia nói với Lục Chương đừng quên thỏa thuận giữa bọn họ.

Lục Chương cần phải đạt được yêu cầu của hắn, nhà họ Lục sẽ chữa khỏi mắt cho Tô Dư.

Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ mà điện thoại của hắn đã reo mấy lần, lúc hắn ngắt cuộc gọi của trợ lý Nguyên đang thông báo hành trình tiếp theo, Tô Dư mới ra khỏi trường.

Tầm mắt Lục Mân Sâm bình tĩnh nhìn người con trai cao lớn đứng bên cạnh cô, cậu ta trông rất khỏe mạnh và đẹp trai, mang đầy cảm giác thanh xuân đặc biệt của lứa tuổi đó.

Dường như cậu ta chỉ thuận đường đi theo nói chuyện với Tô Dư vài câu, nhưng cô không từ chối cậu ta. Thậm chí mối quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không tệ, lúc cô đi đứng không vững, chàng trai kia còn đỡ cô. Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, khiến người khác cảm thấy chàng trai kia rất phong độ.

Gương mặt Tô Dư đỏ bừng.

“Đi thôi.” Lục Mân Sâm lạnh nhạt nói: “Đến công ty.”

Tài xế hơi kinh ngạc, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên đổi ý.

Tô Dư không biết Lục Mân Sâm đến đây, cô thu tay về nói cảm ơn với Cố Nam Trì.

Cố Nam Trì cười nói: “Em cẩn thận một chút, lúc trước chỉ chỗ cho em, anh còn sợ em ngã nữa đấy.”

Tô Dư cảm thấy hơi bối rối, cô thật sự không nhớ gì về Cố Nam Trì.

Cố Nam Trì hắng giọng một tiếng, hình như có chút lúng túng nói: “Khi đó em vẫn chưa biết anh là ai, anh sợ em đi đường gặp mấy chuyện phiền phức nên thường xuyên chờ em ở ngoài lớp học, còn lẽo đẽo theo sau em. Nói ra thì có vẻ hơi khó chịu, nhưng anh không có ý gì đâu.”

Đột nhiên Tô Dư không biết nên làm gì, cô khó xử nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”

“Ngày mốt anh rảnh, sẵn có hai vé xem hòa nhạc trong tay, chỉ có hai vé thôi nên không mời thêm người khác được.” Cố Nam Trì hỏi: “Không biết là em có rảnh không?”

Tô Dư nắm chặt gậy, cô nhịn không được chấp nhận lời mời đó: “Chắc là tôi sẽ rảnh.”

- --------------------------

Lúc Tô Dư về đến nhà mới biết hôm nay Lục Chương đã về, cô hỏi: “Chú Lục đã xử lý xong công chuyện rồi sao ạ? Trước kia con chưa từng thấy chú ấy về trước thời hạn bao giờ.”

Má Trương không biết Lục Mân Sâm đến trường học, nói: “Có lẽ là thế, máy bay của tổng giám đốc Lục đáp cánh lâu rồi, hẳn là ngài ấy đang ở công ty.”

Tô Dư cũng không nghi ngờ, Lục Mân Sâm là một người cuồng công việc, nếu có một ngày hắn không dành tâm trí cho công việc thì mới thật sự kỳ lạ.

Cô nhớ lại mới vừa rồi Cố Nam Trì hẹn mình ra ngoài chơi, gương mặt lại đỏ lên bất thường, cô không kiềm chế được giơ tay lên sờ mặt, sau đó từ từ đi về phòng thay quần áo.

Tô Dư muốn nói chuyện này cho Lục Mân Sâm biết.

Cô thật sự rất sợ hãi đối với cái gọi là tình cảm đó, nhưng Cố Nam Trì khiến cô cảm thấy rất thoải mái, trái tim bị lỡ nhịp rất kỳ diệu. Khác với cái cảm giác tiếp xúc lâu sinh ra ảo giác như Lục Mân Sâm đối với cô, ngay cả Tô Dư cũng có thể lờ mờ đoán được có lẽ mình đã rung động thật rồi.

Mãi đến nửa đêm Lục Mân Sâm mới về, lúc đó Tô Dư nằm ngủ thiếp trên sofa, trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng. Cô đang nằm đó đợi hắn về, dường như ngủ không được ngon giấc nên khi nghe tiếng động đã giật mình tỉnh dậy.

Cô dụi mắt hỏi: “Chú Lục?”

Lục Mân Sâm rót cho mình một ly nước uống, trả lời cô.

Tô Dư nằm dựa lưng trên ghế sofa, cô đắp chiếc chăn nhỏ lên chân, chiếc váy ngủ mỏng manh rất thích hợp với thời tiết mùa hè, cô áp mặt vào cánh tay nói: “Sao chú về trễ vậy? Ở công ty có chuyện gì sao?”

Lục Mân Sâm nói: “Không có gì.”

“Má Trương nghĩ hôm nay chú sẽ về nhà, nên chuẩn bị rất nhiều thức ăn.” Tô Dư giơ tay lên dụi mắt: “Chú Lục, chú ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

Dường như hắn không có hứng thú nói chuyện, Tô Dư muốn kể lại chuyện hôm nay cho hắn nghe nên không để ý đến, cô cong mi mắt nói: “Ngày mốt đàn anh Cố rủ em đi xem hòa nhạc, dù sao bây giờ em cũng không làm gì, ra ngoài dạo chơi một chút cũng tốt nên đã đồng ý. Em cảm thấy mình có hơi vui vẻ, người khác thật sự rất tốt, không chê đôi mắt của em.”

Giọng nói của cô rất mềm mại, vì mới vừa ngủ dậy nên mang theo nét ngây thơ, vui mừng trộn lẫn trong đó.

Hai chữ tin tưởng mang rất nhiều ý nghĩa, trong lòng Tô Dư, hắn đã trở thành một người mà cô tin tưởng. Lục Mân Sâm dựa người vào bàn, sau đó từ từ đứng dậy đi lại gần.

Cơn xấu hổ của Tô Dư vẫn còn vương trên gò má, trên mặt chợt xuất hiện ngón tay lạnh lẽo đang sờ. Cô ngây người tại chỗ, trong lòng dường như xuất hiện một tia mê mang, đợi đến khi cô bị hoocmon nam tính bao vây khắp người thì mới lấy lại tinh thần.

Rốt cuộc thì tại sao cô có thể ở lại nhà họ Lục? Tô Dư vẫn không quên lý do đó, bởi vì cô hữu dụng.

Chóp mũi cô chạm vào bộ vest lạnh băng của hắn, hơi thở quen thuộc khiến hai chân cô mềm nhũn, hắn cho phép cô ngang ngược nhưng hắn cũng nói sẽ không chạm vào người cô.

Đèn trong đại sảnh sáng choang, Tô Dư không hỏi hắn muốn làm gì, cô chỉ nâng hai tay run run lên choàng qua cổ hắn. Nhướng người hôn lấy cằm Lục Mân Sâm, hắn không hề dao động nhưng vẫn đè cô xuống sofa, bàn tay trượt xuống hông cô.

Giấc ngủ của má Trương rất nông, buổi tối bà còn phải đi vệ sinh. Trước khi về phòng, bà thuận đường ghé xem Tô Dư còn đợi Lục Mân Sâm không.

Lúc đi đến chỗ quẹo, bà nghe thấy tiếng Tô Dư đang thở dốc xen lẫn một vài tiếng động xấu hổ khiến người ta đỏ mặt. Bà cảm thấy rất kỳ lạ, vừa đi lại gần thì thấy một cánh tay trắng nõn đang nắm chặt ghế sofa, cô gái bị người đàn ông cao lớn đè trên người. Má Trương bị dọa sợ lui về sau, bà nhanh chóng chạy về phòng.

Một tay Tô Dư ôm lấy hắn, giọng của cô tựa như được trời ban, mỗi lần khóc đều nghe rất lẳng lơ.

Váy được vén lên cao, chiếc quần lót ren được vứt sang một bên, không biết thời gian trôi qua bao lâu, tiếng rên của cô gái cũng đã trở nên khàn dần.

Những cú va chạm mạnh mẽ điên cuồng khiến Tô Dư khóc rất nhiều, trước kia Lục Mân Sâm không như vậy.

Hắn tức giận sao, vì sao lại tức giận cơ chứ?

Tô Dư chỉ cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi giữa đại dương, sau khi nghe được tiếng thắt lưng của Lục Mân Sâm, ý thức của cô mới dần dần trở lại. Cô đột nhiên nghĩ tới vấn đề của mình và người khác, không phải chỉ cần thích là có thể ở bên nhau.

Xem như Lục Mân Sâm có cho phép đi nữa, những dấu vết để lại trên người cô sẽ không bao giờ xóa đi được.

Tô Dư không nhấc nổi cánh tay lên, bây giờ cô không còn một chút sức lực nào, chỉ có thể dựa vào người Lục Mân Sâm.

Lục Mân Sâm đỡ lấy người cô, vuốt phẳng lại nếp nhăn trên váy ngủ, che đi đôi chân dài nõn nà rồi ẵm Tô Dư về phòng.

“Đừng nên tin bất kỳ một người đàn ông nào, ngay cả tôi cũng như vậy.” Tay Lục Mân Sâm nhẹ nhàng an ủi cơ thể run rẩy của cô: “Cậu ta không thích đôi mắt của em, chỉ là thích gương mặt này… Không thích cách tôi đối xử với em như này sao? Nếu không thích thì cứ nói thẳng ra.”

Tô Dư nhịn cơn sợ hãi của mình lại, cô nhắm mắt nói: “Nếu chú muốn em lần nữa, em sẽ rất vui.”

Sự kính trọng khắc sâu trong xương cốt của cô đối với hắn dường như đã trở lại, Tô Dư không thể tự mình giữ bình tĩnh được nữa.

Người muốn ở lại nhà họ Lục chính là cô, vậy nên phải trả giá lớn là chuyện đương nhiên. Chỉ là không ngờ ngày hôm nay, cô lại hứng thú muốn nói cho hắn biết tâm trạng của mình.

Lục Mân Sâm nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Đây chính là điểm ngây thơ khác biệt của em, Tô Dư, nếu tôi là người khác thì có thể mai em sẽ không xuống được giường. Em không hiểu một người có tinh lực tràn đầy sẽ như nào đâu, không ai có thể kiềm chế lại bản thân mình khi nghe em nói câu đó.”

Tô Dư nói nhỏ: “Em chỉ cần chú Lục thôi là đủ, em không cần biết người khác có kiềm chế lại được hay không.”

“Đúng không?” Lục Mân Sâm cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Vậy tôi sẽ tặng cho em một phần thưởng, sau này tôi sẽ không dùng bao, má Trương cũng không chuẩn bị thuốc, em thấy thế nào?”

Lúc gặp Cố Nam Trì, cô sẽ đỏ mặt nhìn anh ta, điều này cũng có thể giải thích rõ trong lòng cô có Cố Nam Trì.

Tô Dư bắt đầu cảm thấy căng thẳng, lúc này người cô nghĩ tới đầu tiên là Lục Chương.

Cô nắm lấy áo sơ mi của Lục Mân Sâm, nói: “Chú Lục, em không muốn.”

Lục Mân Sâm không nói thêm câu nào, Tô Dư cũng không dám xác nhận xem hắn có nghiêm túc hay không.

“Ít lui tới với loại người như Cố Nam Trì đi.” Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Nếu Lục Chương biết, lúc đó nó giận thì tôi sẽ không xen vào, em tự mình cân nhắc đi.”

Tô Dư cắn môi nói: “Em không biết đàn anh Cố muốn học lớp nào, nhưng sau này em sẽ cố gắng hạn chế tiếp xúc với anh ta.”

Hắn ngồi xuống giường cô, bàn tay khẽ lướt nhẹ qua dây áo ngủ cô, nói: “Bé ngoan.”

Hắn còn nói cô là bé ngoan, nhưng cơ thể Tô Dư run rẩy không ngừng. Cô không biết mới vừa rồi hắn đã xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy hắn đang rất tức giận.

Rõ ràng là cô chưa làm gì cả.

“Không cần hỏi chuyện mẹ của Lục Chương nữa, cô ta chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng ông nội không thích cô ta.” Hắn nói: “Tình cảm của tôi và cô ta không sâu, nếu Lục Chương biết thì nó sẽ cảm thấy khó chịu hơn em, tôi nghĩ em sẽ không muốn nó đau buồn.”

“Vâng.”

Ngực Tô Dư nhẹ nhàng phập phồng, cô không muốn nghĩ thêm về chuyện gì nữa.

Về chuyện hẹn đi chơi vào ngày mốt chắc là không có thời gian rảnh, lông mi cô khẽ run, thay vì lãng phí thời gian của cả hai người, Cố Nam Trì xứng đáng có một tương lai tốt hơn.

Lục Mân Sâm nói: “Nếu em vẫn muốn ra ngoài chơi với Cố Nam Trì thì cứ đi đi, tôi sẽ không ngăn em lại.”