Không Thể Không Động Lòng

Chương 8: Anh không thích em




Lúc Trình Túc Vũ bước ra khỏi phòng tắm cũng thoáng chốc giật mình khi đụng phải anh, lúc đầu cũng định giải thích một chút về tình hình này nhưng nhìn thấy dáng vẻ của ba phần nghiêm túc bảy phần cợt nhã này của Dương Dịch Hoài, không nhịn được liền muốn trêu chọc anh.

Trình Túc Vũ chỉ vào đống snack cùng nước ngọt nằm ngổn ngan trên tủ đầu giường, làm ra vẻ vô tội, nỉ non nói:

"Nước ngọt đổ lên đồ của em?"

Dương Dịch Hoài nhìn theo hướng ngón tay của cô, anh cũng không biết được đống đồ ăn vặt này tuồn vào phòng anh bằng con đường phi pháp nào, chỉ trách anh không đề phòng được Trình Túc Vũ lắm trò nhiều chuyện này.

Dương Dịch Hoài liếc mắt nhìn lại Trình Túc Vũ đã thấy cô cười cười, cô chầm chậm bước đến, mùi hương quen thuộc mỗi lúc lại một gần, quẩn quanh chóp mũi anh. Trình Túc Vũ kiểng chân, vòng tay câu lấy cổ Dương Dịch Hoài, hơi thở của cả hai lúc này tựa như đan xen vào nhau, giọng nói của Trình Túc Vũ nhỏ nhẹ, mang theo mấy phần vừa ngọt ngào, vừa quyến rũ hỏi anh:

"Nhưng mà... Anh... Không chịu nổi sao?"

Dương Dịch Hoài nhìn cô chằm chằm, anh không đẩy Trình Túc Vũ ra, để mặc cô tùy ý trêu ghẹo mình:

"Đợi anh bảo Tô Tuyết mang đồ cho em."

"Chị ấy đã về rồi... Anh đừng có bóc lột nhân viên như vậy."

Cô dừng lại một chốc, đôi mắt nhìn anh như đang cười, ghé vào bên tai Dương Dịch Hoài, lời nói cũng không hề kiêng dè:



"Bóc lột em thì được."

Vừa dứt lời, cánh môi cô đã bị Dương Dịch Hoài ngậm lấy, đầu lưỡi cũng vươn ra thăm dò, trúc trắc hôn cô. Dương Dịch Hoài xoay người ép Trình Túc Vũ lên tường, một bàn tay bóp lấy miệng cô để môi đào hé mở, đầu lưỡi ướt nóng của anh nhanh chóng linh hoạt chui vào bên trong khoang miệng, quấn chặt chiếc lưỡi thơm mềm của người con gái.

Răng môi quấn quít lấy nhau, mỗi lúc càng điên cuồng, mạnh bạo, Trình Túc Vũ bị hôn đến đầu óc mơ hồ, cảm nhận được người trong lòng đã mềm nhũn, Dương Dịch Hoài giữ chặt người cô rồi cùng nhau lui về phía sau, đến khi chân đụng vào mép giường thì xoay người lại, đẩy Trình Túc Vũ ngã mạnh xuống giường, cô thở hỗn hển, khàn giọng kêu anh:

"Ah... Dương... Ưm..."

Chưa để Trình Túc Vũ nói hết câu, Dương Dịch Hoài nhào đến, một lần nữa ép cô ngửa đầu đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh. Trong lúc cuồng nhiệt bàn tay Dương Dịch Hoài sốc vạt áo sơ mi cô đang mặc lên, lực đạo hơi mạnh ấn vào nơi bí mật của người con gái.

Trình Túc Vũ giật mình, cả người rụt lại, bắt lấy tay anh hét lên: "Ah... Đừng mà..."

Dương Dịch Hoài dừng lại động tác của mình, anh buông môi cô ra, anh nhìn cô, đáy mắt đều là dục vọng kiềm nén, giọng anh khàn khàn, ngữ khí mấy phần chế giễu:

"Sao... sợ rồi?"

Khuôn mặt trắng sứ của Trình Túc Vũ đã đỏ rực một mảng, đôi mắt hoa đào mê man nhìn anh. Vô thức câu lấy cổ Dương Dịch Hoài.

Dương lúc này thở hắt ra một hơi, anh gạt tay cô ra, ngồi dậy chỉnh lại quần áo của mình, giọng nói âm trầm đến cực độ: "Trình Túc Vũ... Đừng có làm mấy cái trò này nữa..."



Dương Dịch Hoài gằn từng chữ, như sợ cô không để lời nói của anh lọt vào tai: "Anh đã nói rồi... Anh không thích em."

Trình Túc Vũ cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chẳng phải lúc nãy còn ân ân ái ái sao? Bây giờ lại vạch rõ giới hạn như vậy?

Nói không biết đau lòng là nói dối, cảm giác này giống như anh đang cho cô hi vọng, rồi lại tàn nhẫn dẫm nát hi vọng đó.

Trình Túc Vũ nhìn tấm lưng rộng lớn của Dương Dịch Hoài, giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng cũng không che giấu được có chút nghẹn ngào trong đó:

"Dương Dịch Hoài... Em có gì không tốt sao?"

Dương Dịch Hoài không nhìn cô, anh không muốn mình mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của cô là lại không đành lòng, đè nén cảm xúc trong lòng mình, anh lạnh lùng nói: "Tốt hay không tốt... Không phải tiêu chuẩn để anh chọn vợ."

Không gian xung quanh cả hai lúc này lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, thanh tĩnh đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng nhịp thở của anh và cô. Cả hai đều có những cảm xúc riêng, chỉ là rất giỏi che giấu không muốn bộc phát trước mặt đối phương.

Một hồi lâu sau đó, Dương Dịch Hoài rời khỏi giường, anh chủ động lên tiếng trước:

"Anh có việc... Anh gọi xe đưa em về."

"Không cần... Em tự về được."