Không Thể Không Động Lòng

Chương 7: Quyến rũ




Dương Dịch Hoài không nói gì, chỉ ngước mắt khinh khỉnh nhìn anh, như kiểu, đúng vậy, ông đây đang khinh thường mày, khiến Diệp Thành tức muốn thổ huyết. Anh nhớ lại, mấy dấu vết ẩn hiện trên cổ của Trình Túc Vũ lúc nãy, dù là đã được che đi, nhưng với người có kinh nghiệm dày dặn như anh, liếc một cái là đã nhận ra.

Diệp Thành nhìn Dương Dịch Hoài, nhếch miệng cười một cái, giả vờ thở dài, ngữ khí trêu đùa:

"Haizzzz... Tiểu Vũ cũng lớn rồi... Lại xinh đẹp như vậy, thử hỏi không biết có bạn trai chưa?"

Dương Dịch Hoài nghe thấy lời này, anh liếc Diệp Thành một cái, nhàn nhạt trả lời: "Chưa."

"Em ấy cũng theo đuổi mày lâu như vậy rồi... Không có chút cảm giác nào sao?"

Dương Dịch Hoài bất giác khựng lại, thân thể rạo rực, nóng bỏng đêm qua, đôi môi khiến anh đắm đuối không muốn dứt ra, nhưng Dương Dịch Hoài cho đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông, anh không nhìn Diệp Thành, chỉ lạnh lùng đáp: "Không!"

Vì muốn lấy lòng của Trình Túc Vũ, người không thích nhiều chuyện như Diệp Thành cũng có thể đi thăm dò tâm ý của Dương Dịch Hoài giúp cô vài câu, Diệp Thành từ nhỏ đã chơi thân với Dương Dịch Hoài, nét mặt, ngữ khí của anh thay đổi không phải Diệp Thành không nhận ra. Khi Dương Dịch Hoài trả lời câu hỏi của Diệp Thành đã có vài giây do dự, khoé môi Diệp Thành hơi cong nhẹ, thằng bạn này của anh vẫn cứng miệng như vậy, anh đang đợi một ngày chứng kiến Dương Dịch Hoài cũng thảm hại như anh. Lúc đó đồng mệnh tương liên, xem tên này có thể lên mặt với anh như thế nào nữa.

***

5 giờ 30 chiều, Trình Túc Vũ vẫn chỉ là một nhân viên mới đang thử việc nên cũng không có công việc gì nhiều vốn dĩ có thể đúng giờ tan tầm là có thể ra về, nhưng Dương Dịch Hoài thường tăng ca đến tối, cô không muốn về trước liền đợi những người khác ra về hết mới đến phòng làm việc tìm anh.

Nghe thấy tiếng gõ cửa vào giờ này, Dương Dịch Hoài cũng biết tỏng là ai, anh im lặng không lên tiếng, với tính cách của Trình Túc Vũ, chỉ cần gõ 3 tiếng không thấy anh đáp lại sẽ tự mở cửa đi vào.

Trình Túc Vũ mở cửa phòng, cô ló đầu vào trong nhìn anh, Dương Dịch Hoài đang xử lý tài liệu cũng ngước mắt nhìn cô một cái, rất nhanh lại cúi xuống làm việc. Cô cười cười, đi vào trong văn phòng đến cạnh bàn làm việc của Dương Dịch Hoài gõ vào mặt bàn hai tiếng ra hiệu cho người đàn ông trước mặt.



Dương Dịch Hoài không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Sao?"

Trình Túc Vũ nhìn anh, hai tay bắt chéo sau lưng, giọng nói ngọt ngào, lại mang mấy phần nũng nịu: "Em đợi anh về nhé!"

Dương Dịch Hoài lúc này mới ngước mắt lên nhìn Trình Túc Vũ, một phần vì công việc còn phải xử lý rất nhiều, một phần vì không muốn tiếp xúc quá thân mật với Trình Túc Vũ, sẽ lại xảy ra những chuyện không nên xảy ra, anh nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Anh cũng không về cùng nhà với em, đợi anh làm gì?"

Trình Túc Vũ nheo mắt, phụng phịu nhìn anh, tất nhiên là cô không dễ dàng từ bỏ như vậy, cô nói: "Muốn anh đưa em về..."

Dương Dịch Hoài không kiên nhẫn trả lời cô: "Anh còn rất nhiều việc phải xử lý."

"Em vào trong kia đợi anh." Trình Túc Vũ chỉ vào cánh cửa phòng nghỉ trong văn phòng anh, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Dương Dịch Hoài, cánh môi hơi mím lại, dáng vẻ giống như anh bắt nạt cô không bằng, làm cho Dương Dịch Hoài bất lực không còn biết nói thêm lời gì mới từ chối được cô nên chỉ đành im lặng, cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu.

Hơn 9 giờ tối Dương Dịch Hoài mới xong việc, anh nhìn về phía phòng nghỉ, thấy không có động tĩnh gì, nghĩ cô đã ngủ quên mất. Dương Dịch Hoài ngã người ra phía sau tựa vào lưng ghế, anh gác tay lên trán, thở dài bất lực, chính anh cũng không biết phải đối xử với cô như thế nào? Lạnh lùng, cương quyết quá thì không nỡ, nhưng cứ không mặn không nhạt như vậy thì lại làm cô ôm ấp hi vọng.

Cạch

Dương Dịch Hoài vừa đi vào phòng nghỉ, cánh cửa phòng tắm bên cạnh cũng cùng lúc mở ra, Trình Túc Vũ bước ra từ bên trong, anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, trên người Trình Túc Vũ lúc này chỉ mặc độc nhất một chiếc áo sơ mi của anh, bầu ngực phập phồng, lấp ló sau lớp vải, đôi chân thon dài, trắng nõn yêu kiều dưới vạt áo, cô vừa mới tắm, cả người còn quanh quẩn mùi hương sữa tắm của anh.

Cảnh tượng trước mắt làm cho máu huyết Dương Dịch Hoài sôi sùng sục, anh ho khan mấy cái, khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày, tựa vào lưng cửa, hai tay khoanh lại trước ngực, môi mỏng nhếch lên, nhìn Trình Túc Vũ trầm giọng hỏi:

"Em đây là muốn rù quến anh?"