Từ bệnh viện về đến nhà Trình Túc Vũ, Dương Dịch Hoài đã giở trò dụ dỗ cô không biết bao nhiêu lần nhưng đều bất lực. Trình Túc Vũ vẫn kiên quyết phớt lờ đề nghị của anh.
Bên ngoài phòng khách, Dương Dịch Hoài phiền não tựa vào lưng vào sofa, chậm rãi châm một điếu thuốc lá.
Khói thuốc lượn lờ trong không trung, tâm trạng Dương Dịch Hoài mới nhẹ nhõm đi một chút. Anh rút điện thoại trong túi quần ra, gọi đến tên hiển thị quen thuộc mà hơn hai tháng nay anh không hề liên lạc.
Điện thoại bên tai vừa kết nối, chưa kịp cất lời, Dương Dịch Hoài đã nghe thấy một tiếng quát khẽ, lạnh lùng: "Cút!". Ngay sau đó, đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút dài. Anh sững sờ, không kịp phản ứng. Một cảm giác tức đến nghẹn họng bao trùm lấy anh.
Dương Dịch Hoài vội vàng vàng nhất nút gọi lại, Giọng nói quen thuộc lại vang lên, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt anh:
"Vợ tao không cho tao giao du với mày." Diệp Thành ở đầu dây bên kia bực bội
nói.
"Tiểu Vũ có thai rồi.." Không để Diệp Thành có cơ hội cúp máy ngang, Dương Dịch Hoài trầm giọng thông báo.
"Hả?" Diệp Thành giật mình, lớn giọng, gần như là hét vào lỗ tại Dương Dịch
Hoài.
Nhưng nhanh chóng sau đó, thái độ Diệp Thành đã thay đổi, mặc dù không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng Dương Dịch Hoài có thể cảm nhận được thái độ tức giận, khinh bỉ qua lời nói:
"Mày tính nói với tao em ấy dùng đứa con ép mày kết hôn cho bằng được chớ gì... Kệ mày... ông đây đếch quan tâm... Có chơi có chịu... Cút dùm một cái."
Dương Dịch Hoài nhíu mày, khó chịu lên tiếng: "Bớt nhảy vô miệng tạo được không hả?"
Thấy đầu dây bên kia đã chịu im lặng, anh mới thở dài, khó xử nói: "Là tạo dùng đứa con... Ép em ấy kết hôn... Nhưng em ấy không chịu.
"Người anh em... Nghĩ cách giúp tao đi..."Dương Dịch Hoài hạ giọng, vứt hết mặt mũi của mình nhờ vả Diệp Thành.
Diệp Thành ban đầu sững sờ, rồi khóe môi nhếch lên một nụ cười khẩy. Tiếng cười sảng khoái từ đầu dây bên kia vọng lại, khiến Dương Dịch Hoài sầm mặt nhưng có thể im lặng cam chịu. Im lặng bao trùm một lúc, Diệp Thành mới cười lạnh đáp:
"Ha... Tao mà có cách, thì tao và Nghiên Nghiên tái hôn lâu rồi."
Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông lại đi vào ngõ cụt. Người này bất lực hơn người kia, chỉ trách cái tôi của bản thân họ lúc đầu quá cao nếu không cũng không phải phiền não như ngày hôm nay.
Đúng lúc bầu không khí đang ngưng trệ, một giọng nữ khàn khàn vang lên từ phía sau, "Dương Dịch Hoài..."
"Anh đây..." Dương Dịch Hoài lo lắng quay đầu lại nhìn, anh nhẹ giọng trả lời Trình Túc Vũ.
Điếu thuốc còn vương khói trên đầu ngón tay bị dụi tắt, Dương Dịch Hoài không nói lời nào cúp ngang cuộc nói chuyện với Diệp Thành, anh vừa đi về phía Trình Túc Vũ, giữ lấy khuôn mặt đang ngáy ngủ của cô, lo lắng hỏi:
"Sao vậy? Đói không ngủ được à?"
Trình Túc Vũ mệt mỏi lắc đầu, không hiểu sao lúc chưa biết bản thân mang thai, cùng lắm cô chỉ thấy dạ dày hơi khó chịu, trong người hơi mệt mỏi một
chút... Nhưng từ lúc biết kết quả siêu âm, cô không tài nào nuốt nổi một thứ gì, mọi thứ cho vào bụng đều nôn thốc nôn tháo ra hết, dù Dương Dịch Hoài có cố gắng đổi hết món ăn của nhà hàng này đến nhà hàng khác cũng không ăn thua gì.
Vừa định bước đến sofa ngồi một lát, dạ dày và cổ họng lại cuộn lại một cảm giác co bóp khó chịu, Trình Túc Vũ che miệng, vội vàng đẩy Dương Dịch Hoài ra, chạy vào nhà vệ sinh trong phòng khách, nôn hết những phần nước cuối cùng còn sót lại trong dạ dày.
Tim Dương Dịch Hoài như nghẹn lại, anh vội vã chạy theo Trình Túc Vũ, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cố gắng xoa dịu cảm giác khó chịu đang dày vò người con gái của mình.... Nếu biết cô mang thai sẽ cực khổ như thế này, anh sẽ không vì cảm giác thỏa mãn nhất thời mà bắn vào trong.
Dương Dịch Hoài xót xa ôm Trình Túc Vũ đến sofa, để cô dựa vào người mình, khi cảm nhận được hơi thở của người trong lòng đã bình ổn, anh mới thấp giọng nói:
"Mai em xin nghỉ việc đi."
Trình Túc Vũ cố gắng bật dậy khỏi lòng Dương Dịch Hoài, đôi mắt mơ màng nhìn anh, muốn phản kháng nhưng lời nói lại bị mắc kẹt trong cổ họng. Dương Dịch Hoài bóp lấy miệng nhỏ của cô, anh nghiêm nghị lên tiếng:
"Em nghén như thế này... Có thể đi làm được sao?"
Trình Túc Vũ trân trối nhìn Dương Dịch Hoài, chưa kịp nói lời nào đã bị một cơn buồn nôn ập đến. Cô nôn oẹ lên tay Dương Dịch Hoài, gương mặt nhăn nhó vì khó chịu.
Ánh mắt Dương Dịch Hoài tràn đầy lo lắng, anh nhìn cô, bàn tay vẫn còn vương chút ẩm ướt, nhưng anh chẳng hề để ý, anh chỉ cảm thấy bất lực vì không biết làm sao để giảm bớt cảm giác khó chịu của Trình Túc Vũ. Anh vuốt ve tấm lưng gầy của cô, giọng nói khàn khàn:
"Anh gọi Phó Thiên Minh xin nghỉ cho em."