Trình Túc Vũ cau mày nhìn Tô Tịch Nhan, bộ dạng này của cô ta đúng là đáng thương, nếu cô là người ngoài chắc cũng sẽ không nhịn được mà có chút đồng cảm.
"Oẹ... Oẹ..." Bất chợt, Trình Túc Vũ che miệng nôn khan.
Dương Dịch Hoài bên cạnh cô còn đang tính cho Tô Tịch Nhan một trận thì lại bị Trình Túc Vũ làm giật mình, anh vừa gấp gáp vừa lo lắng hỏi:
"Em sao vậy? Anh nói giỡn mà có em bé thật à?"
"Không... Trình Túc Vũ lườm anh, lắc đầu, bực bội nói, "Bạn gái cũ của anh làm tôi mắc ói quá."
Lời Trình Túc Vũ vừa dứt, cả người Tô Tịch Nhan sượng trân, môi mấp máy không nói được lời nào. Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng mắt chữ O mồm chữ Ô khi phát hiện hóa ra những liên tưởng của họ đều sai hết... "Bạn gái cũ thôi mà... Lại làm quá như vậy"... Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt người phụ nữ đang ảo tưởng vị trí của bản thân mình.
Dương Dịch Hoài liếc nhìn Tô Tịch Nhan bằng ánh mắt sắc lạnh, giọng anh vừa khó chịu vừa không kiên nhẫn nói:
"Cô nghe thấy gì không? Cô làm vợ tôi mắc ói rồi này."
"Anh Dịch Hoài..." Tô Tịch Nhan lần nữa bắt lấy cánh tay Dương Dịch Hoài, mặt cô ta đỏ lên, hốc mắt chảy ra hai hàng lệ vừa mong manh vừa đáng thương, nghẹn giọng gọi Dương Dịch Hoài.
Dương Dịch Hoài lại lạnh lùng hất tay cô ta ra, gắn giọng cảnh cáo:
"Tô Tịch Nhan... Tôi đánh phụ nữ đấy..."
Trong lòng Tô Tịch Nhan ấm ức không chịu được, cô ta luôn nghĩ mình đã chừa một đường lui trong mối quan hệ với Dương Dịch Hoài. Bằng chứng là khi gặp lại sau nhiều năm, Dương Dịch Hoài vẫn ôn hoà nói chuyện với cô ta, mặc dù là cô ta đã đá anh. Còn vì một vài lời nói của cô ta mà cãi nhau với người "em gái" đã bên cạnh mình hơn mười năm trời.
Nhưng viễn cảnh trước mắt khiến Tô Tịch Nhan không chấp nhận được. Cô ta không giữ được bình tĩnh mà lớn tiếng nói:
"Rõ ràng anh còn tình cảm với em mà"
"Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi còn tình cảm với cô?" Dương Dịch Hoài nhíu mày, lạnh giọng nói.
Anh khinh khỉnh nhìn Tô Tịch Nhan, cao giọng thách thức, "Ngon moi ra cho tôi xem..."
Tô Tịch Nhan như chết lặng, toàn bộ ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng Dương Dịch Hoài gần như tan thành mây khói.
Dương Dịch Hoài lười dây dưa với loại người này thêm nữa, anh ôm Trình Túc Vũ vào lòng, dứt khoát rời đi.
"Oẹ... Oẹ.." Vừa ngồi vào xe, Trình Túc Vũ đã cảm thấy dạ dày mình quặn thắt, cổ họng nghẹn lại.
Dương Dịch Hoài hôm nay đã bị cô doạ cho mấy lần đến quen, nhưng vẫn là lo lắng cho cô, vừa vuốt lưng Trình Túc Vũ vừa nhẹ giọng hỏi:
"Không phải đã đi xa cô ta rồi sao?"
"Không có... Dạ dày tôi khó chịu thật.." Trình Túc Vũ cũng không hiểu sao, dạ dày mình dạo này luôn như vậy, lắm lúc cô lại có cảm giác buồn nôn.
Dương Dịch Hoài nhíu mày nhìn cô, chiếc xe đang trên đường trở về chung cư Emerald Gardens nhanh chóng quay đầu phóng nhanh đến bệnh viện thành phố.
"Chúc mừng anh chị... Chị nhà đã mang thai được 6 tuần... Thai nhi phát triển rất tốt." Bác sĩ vừa cười, vừa đưa kết quả vào tay Trình Túc Vũ.
Lúc bước ra khỏi phòng khám, Dương Dịch Hoài nhìn tờ giấy siêu âm, cười không khép được miệng, ngược lại Trình Túc Vũ lại đờ dẫn như người mất hồn, được một lúc lâu, cô lại nức nở:
"Hức... Đã bảo là không muốn có em bé mà... Hức...
"Đồ khốn..." Trình Túc Vũ vừa nói vừa đấm mạnh vào ngực Dương Dịch Hoài trút giận.
Dương Dịch Hoài lúc này mới biết, hoá ra người hào hứng chỉ có mình anh. Trình Túc Vũ từng nói cô sợ có con... Lúc đó anh chẳng để ý nhiều đến chuyện này, vì anh chưa từng nghĩ đến chuyện có con với cô...
Dương Dịch Hoài cũng không ngờ mình phải trả giá cho sự vô tâm này sớm như vậy.
"Anh xin lỗi... Xin lỗi..." Dương Dịch ôm lấy Trình Túc Vũ vùi mặt vào hõm cổ cô, liên tục xin lỗi, hiện tại anh không dám ôm chặt cô, vòng tay nới lõng nên Trình Túc Vũ có thể dễ dàng đẩy anh ra.
Nhưng Dương Dịch Hoài cũng không chịu thua, anh tiếp tục sấn tới, vòng tay ôm lấy cô, dè dặt hỏi:
"Chúng ta về nhà nói ba mẹ chuẩn bị đám cưới được không?"
"Không... Mơ đi... Tôi không lấy anh đâu."
Trình Túc Vũ không từ chối Dương Dịch Hoài không có nghĩa là cô muốn cưới anh. Cái trò gian gian díu díu mập mờ cô cũng muốn thử, cũng muốn để Dương Dịch Hoài thử cảm giác ở bên một người nhưng không có danh phận rõ ràng nó khó chịu như thế nào... Cô muốn Dương Dịch Hoài phải nếm thử, nhưng đứa bé này đến quá đột ngột, cô hoàn toàn không kịp chuẩn bị gì cả... Cô không sẵn sàng làm mẹ, càng không muốn để Dương Dịch Hoài được toại nguyện dễ dàng.
Dương Dịch Hoài chỉ cần nghe thấy một chữ "không" của Trình Túc Vũ thì tâm trạng đã trùng xuống mấy thước, anh nhíu mày nhìn cô, tuy có không vui, nhưng chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành mẹ của con mình:
"Mang thai con anh rồi... Không lấy anh thì lấy ai?"
Thái độ Trình Túc Vũ vẫn rất kiên quyết, không hề có chút nhượng bộ nào, cô đanh mặt nói:
"Cho anh được có tên trên giấy khai sinh của con tôi... Còn những chuyện khác miễn đi..."