Không Thể Không Động Lòng

Chương 23: Tí mí




Điện thoại trong tay Dương Dịch Hoài rung lên, biết xe đã tới, anh nghiêng người đỡ Trình Túc Vũ ngồi dậy, cẩn thận kéo khóa chiếc váy đã bị anh nhào nát. Trình Túc Vũ giống như con búp bê đỗ vào lòng Dương Dịch Hoài để mặc anh tùy ý nhào nặn mình.

Xong việc, Dương Dịch Hoài lấy áo vest của mình khoác lên vai cho Trình Túc Vũ, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi xe, chỉ một cánh tay đã dễ dàng nhấc bổng Trình Túc Vũ lên, hai tay cô theo phản xạ ôm chặt lấy cổ Dương Dịch Hoài, vùi mặt vào ngực anh, nằm ngọn trong lòng như một bé mèo con ngoan ngoãn. Một tay còn lại của Dương Dịch Hoài cũng không rảnh rỗi, anh giữ chặt Trình Túc Vũ trong lòng, cúi người nhìn vào khoang xe, chu đáo mang theo đôi guốc của Trình Túc Vũ cho cô.

Về đến nhà, Dương Dịch Hoài đặt đôi guốc của Trình Túc Vũ lên tủ giày, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn, phơn phớt sắc hồng đang vùi vào ngực mình, người anh em phía dưới lại rục rịch, anh cố kiềm chế cảm giác thú tính này lại, khàn giọng hỏi cô:

"Muốn tắm không?

Trình Túc Vũ hai mắt vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt giấu trong ngực anh cọ nhẹ, gật đầu một cái, mặc dù cô rất buồn ngủ, nhưng cảm giác nhờn rít trên người khiến cô vô cùng khó chịu.

Dương Dịch Hoài khẽ cười, anh bế cô đi thẳng vào phòng ngủ của mình, đây không phải lần đầu Trình Túc Vũ đến đây, nhưng mỗi lần cô đến chỉ ngồi lại ở phòng khách một lúc rồi về, chưa từng đặt chân vào phòng ngủ của anh.

Lúc trước là Dương Dịch Hoài không cho phép, anh không thích người khác xâm phạm nơi riêng tư của mình, nhưng hiện tại, mối quan hệ của hai người đã có phần không giải thích nối.

Cạch

Cánh cửa phòng tắm được mở ra, căn phòng rộng lớn ấy khi được bật đèn lên, ánh sáng vàng nhạt dịu nhẹ phản chiếu trên những viên gạch men sáng bóng, điểm nhấn của căn phòng, chính là chiếc bồn tắm bằng đá cẩm thạch tinh khiết, được đặt ngay cạnh cửa sổ lớn. Dương Dịch Hoài bế Trình Túc Vũ nhẹ nhàng đặt cô vào trong bồn, đã có kinh nghiệm tắm cho cô một lần, sợ cô lại buồn ngủ mà trượt người xuống bồn, anh lấy hai tay cô vắt ngang lên thành bồn, để đầu Trình Túc Vũ dựa lên trên đó rồi mới yên tâm xả nước.

Thấy Trình Túc Vũ đã yên vị trong bồn tắm, Dương Dịch Hoài đưa tay cởi quần áo trên người, đi đến vòi hoa sen bên cạnh, xả nước ra, từng làn nước mát xối thắng từ đỉnh đầu đi qua vòm ngực hiện rõ những tầng cơ bắp rắn chắc của anh chảy xuống bên dưới.

Ánh đèn vàng nhàn nhạt hắt lên người anh, Trình Túc Vũ híp mắt, mơ màng nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mỹ này cô không nhịn được mà thoã mãn trong lòng.

Dương Dịch Hoài tắm xong, anh vừa lau người, thuận tiện lấy một chiếc khăn quấn ngang hông mình rồi mới đi về phía Trình Túc Vũ.

Thấy cô vẫn ngủ trong bồn tắm, Dương Dịch Hoài bất giác cười nhẹ, nhưng sắc mặt nhanh chóng chuyển sang đen kịt, lúc nãy trong xe quá tối nhìn không rõ, nhưng bây giờ cô năm trong nước, đèn trên trần nhà chiếu thẳng vào người cô, Dương Dịch Hoài có thể thấy rõ mấy vết bẩm nhỏ, tím ngắt xen lẫn mấy vết xước dài còn rướm máu rải rác khắp người Trình Túc Vũ.



Dương Dịch Hoài biết lần hoan ái vừa rồi, anh ngoài để lại vài dấu ấn đỏ mọng trên ngực, trên cổ Trình Túc Vũ ra thì không hề vì kích động quá chớn mà làm cô đau. Những vết thương trên người này chỉ có thể là do buổi chiều xô xát với đám người trong công ty.

Chuyện ban chiều, Dương Dịch Hoài thừa biết không phải Trình Túc Vũ gây chuyện trước, nhưng anh đối với cô có mấy phần bực mình liền không phân rõ trắng đen truy cứu trách nhiệm với một mình Trình Túc Vũ. Anh cũng không nghĩ tới, cô lại bị ức hiếp thành ra thế này, trong lòng Dương Dịch Hoài dâng lên một cỗ khó chịu, anh nén nó vào lòng, lấy một chiếc khăn tắm trên kệ, nhẹ nhàng nhấc Trình Túc Vũ lên, quấn quanh người cô rồi bế cô ra khỏi phòng tắm.

Anh đặt cô lên giường lớn, cảm nhận được sự mềm mại dưới lưng mình, Trình Túc Vũ lờ mờ mở mắt mơ màng nhìn anh, thoáng chốc đã nhắm chặt, xoay người vùi mình dưới lớp chăn dày ấm áp.

Dương Dịch Hoài không nói gì, anh đi đến tủ quần áo, tùy tiện tìm một chiếc áo sơ mi của mình đi đến giường, lật chăn của Trình Túc Vũ ra, một chân anh chống lên giường, một chân trụ dưới sàn nhà, nhẹ nhàng nâng người

Trình Túc Vũ dậy, cẩn thận mặc áo vào cho cô.

Đến khi thấy người con gái lại yên tĩnh nằm gọn trong chiếc chăn ấm, anh mới hài lòng tắt đèn, năm sang bên cạnh kéo Trình Túc Vũ lại phía mình, tự nhiên ôm lấy cô.

Sáng sớm hôm sau, Trình Túc Vũ vẫn còn mơ màng ngủ thì chân đã bị một lực mạnh kéo lấy, cảm giác hụt chân khiến cô giật mình thức dậy, nhìn thấy Dương Dịch Hoài đang đứng phía cuối giường, nắm lấy cổ chân híp mắt nhìn cô.

Khi bị thức dậy bất ngờ, tính khí Trình Túc Vũ rất xấu, cô nổi giận, cô cầm lấy chiếc gối bên cạnh ném về phía

Dương Dịch Hoài, quát lớn:

"Dương Dịch Hoài... Anh điên à?"

Dương Dịch Hoài nhẹ nhàng bắt lấy chiếc gối, vứt sang một bên, nhẹ giọng nói:

"Dậy đi... Cô không tính đi làm nữa à?"