Ngược lại với Dương Dịch Hoài, Trình Túc Vũ lại đau đến không thở nổi, hai tay lại bị khóa chặt, cảm giác yếu ớt, bất lực khiến cô không kiềm được nước mắt, nghẹn nghèo nhìn anh nói:
"Hức... Đau mà... Rút ra đi..."
Dương Dịch Hoài nhìn thấy cô khóc đến thảm thương như vậy cũng không nỡ di chuyển, anh thở hắt ra một hơi, cúi người liếm hết nước mắt trên mặt cô, giọng nói trầm khàn, dỗ dành Trình Túc Vũ:
"Ngoan... Một lát thôi... Một lát là hết đau."
Thấy Trình Túc Vũ im lặng không trả lời, anh ngầm hiểu là cô đã đồng ý, liền chầm chậm di chuyển người anh em của mình, đền khi cảm nhận được sự trơn tru nơi cùng cốc, Dương Dịch Hoài không còn ái ngại gì nữa, anh rút ra rồi lại thúc vào môi lúc mạnh bạo hơn.
"Ah... nhẹ... nhẹ một chút..."
Mấy tiếng rên rỉ vụn vặt của Trình Túc Vũ càng làm cho Dương Dịch Hoài thêm điên cuồng hưng phấn, anh bắt lấy mông cô, ép Trình Túc Vũ xoay người lại đưa mông về phía mình.
"A... Dương Dịch Hoài... Anh làm gì vậy..." Trình Túc Vũ xấu hổ bắt lấy cánh tay của Dương Dịch Hoài, tư thế này khiến cô bò trên mặt ghế, tầm mắt nhìn thẳng vào kính xe ô tô, ở vị trí này cô có thể nhìn thấy rõ gương mặt của
Dương Dịch Hoài và mình đang ám muội như thế nào.
Dương Dịch Hoài cười thầm, trườn người về phía trước, cắn lấy vành tai của Trình Túc Vũ, ngả ngớn trả lời cô:
"Làm tình..."
Dứt lời, anh há miệng thở dốc, hai tay giữ eo cô, sau đó điên cuồng đâm vào. Nhìn thấy thân thể Trình Túc Vũ lắc lư theo từng phiên luân động của mình, phía dưới của anh mỗi lúc mỗi căng cứng, lần trước làm tình trong trạng thái mơ hồ, dù có sướng cũng không chân thật được như lúc này.
Từng đợt tấn công của Dương Dịch Hoài khiến Trình Túc Vũ vừa đau đớn vừa sung sướng. Hai tay cô bám chặt lấy cửa xe ô tô, rên rỉ gọi tên anh:
"Dương Dịch Hoài... ah... chậm thôi..."
Dương Dịch Hoài cảm nhận nơi bí mật của Trình Túc Vũ càng lúc càng mút chặt lấy anh không buông, người anh em của mình cũng đã gần đến cực hạn, anh thúc mạnh vào trong mấy cái rồi luyến tiếc rút nó ra bắn hết tinh hoa lên lưng của Trình Túc Vũ.
***
Trải qua một đợt cao trào, Dương Dịch Hoài đã mặc lại quần áo chỉnh tề, thảnh thơi tựa người vào lưng ghế rít một điếu thuốc lá, cảm xúc vừa thoa mãn cả thể xác lẫn tinh thần đều lộ rõ trên mặt.
Anh hạ cửa kính xe ô tô xuống, mùi hương ám muội trong khoang xe dần dà theo gió tan đi, nhìn xuống chân mình, vài cục khăn giấy vo loạn tùy tiện vứt dưới sàn, Dương Dịch Hoài bất giác nhếch miệng cười.
Nhìn sang bên cạnh, Trình Túc Vũ co người năm trên ghế, hai chân gác lên đùi anh, chiếc áo vest của Dương Dịch Hoài khoác lên người cô, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ còn đỏ ửng, nơi khoé mắt đọng lại vài giọt nước li ti càng nhìn chỉ càng khiến người ta động lòng.
Dương Dịch Hoài cọ vào lòng bàn chân của Trình Túc Vũ, khàn giọng hỏi cô:
"Muốn về nhà không?"
Trình Túc Vũ mệt đến nỗi không nói thành tiếng, theo bản năng giật lấy bàn chân của mình nhưng bị Dương Dịch Hoài kéo lại, ngón tay cô nắm chặt lấy cố áo vest của anh kéo lên cao che mất đi một nữa khuôn mặt, cô nhìn anh thành thật lắc đầu. Bộ dạng này của cô mà về biệt thự Lâm Giang anh sẽ bị ba Dương một gậy đánh chết
Dương Dịch Hoài gật đầu, dụi tắt điếu thuốc trong tay mình, lấy điện thoại gọi một chiếc xe khác đưa cô về nhà mình.