Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Ly Úy lặng lẽ nghiến chặt răng, Chu Dương đã nắm lấy cổ chân của Ly Úy, nâng hai chân cậu lên. Trong nháy mắt khi bờ mông rời khỏi đệm giường, Ly Úy hận không thể lập tức nhảy xuống giường bỏ chạy.
Bảy ngày, cậu đã lĩnh hội được trọn vẹn sự tình kế tiếp sẽ khiến cậu phải đau đớn đến nhường nào. Bất luận là khoảnh khắc bị cường ngạnh xâm nhập khuếch trương, hay bị va chạm trừu sáp liên hồi, Ly Úy đều tự cho rằng thần kinh của mình vẫn chưa đủ cứng cỏi và kiên cường để có thể tiếp nhận những điều này mà mặt không đổi sắc.
Nhưng mà, cho dù có nhảy xuống giường đi nữa, dòng điện lưu trên khắp tứ chi cũng sẽ khiến mình phải ăn đủ thống khổ, cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc để Chu Dương đạt được mục đích.
Hô hấp nóng rực của người đàn ông đang phun trên lồng ngực trần trụi đã bị hắn lột bỏ y phục, cắn lấy một đầu nhũ châu, hắn cất giọng hỏi với giọng điệu nhiễm đầy ý vị tình sắc: “Chúng ta thử một vài kiểu mới, được không?”
Tuyệt đối không được.
Căn cứ theo kinh nghiệm đã được lĩnh hội suốt bảy ngày qua, kiểu mới do Chu Dương đề nghị đều khiến cho người ta phải thống khổ bất kham. Kiểu mới thường thường sẽ phát sinh sau khi Ly Úy nỗ lực bỏ trốn hoặc chọc giận Chu Dương, nếu đổi lấy một danh từ khác thì đó chính là “trừng phạt”.
Hiện tại tôi đang hôn mê bất tỉnh, cũng không chọc giận anh, dựa vào cái gì đòi đổi kiểu mới? Mặc dù trong lòng tích tụ đầy bất mãn, nhưng với loại vấn đề yếu kém này, cho dù hiện giờ Ly Úy có thể nói đi chăng nữa, cũng chẳng biết phải biểu đạt thế nào.
Bất quá, Chu Dương cũng không cần đến câu trả lời của Ly Úy.
Đệm cao bờ mông rắn chắc, Chu Dương quỳ trên giường bệnh, mở rộng hai bắp đùi của Ly Úy ra rồi đặt lên hai đầu gối của mình.
“Rất đẹp, cũng giống như em khi ngủ.”
Với tư thế hiện giờ, Ly Úy chẳng cần phải mở mắt ra cũng có thể biết được Chu Dương đang ung dung tỉ mỉ quan sát bộ phận đáng thẹn nhất ở hạ thể của mình.
Sở thích ác độc.
Quan sát thật kỹ bộ phận thân thể mà Ly Úy không muốn để cho người khác nhìn thấy chính là một hứng thú ác độc của Chu Dương. Ly Úy đã từng bị trần trụi trói lên tường ở thư phòng suốt một đêm, chỉ để thỏa mãn Chu Dương trong lúc xử lý sự vụ của bang có thể thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thưởng thức một cái.
Nơi yếu ớt bỗng nhiên bị chạm nhẹ, dây thần kinh khắp người Ly Úy đều trở nên căng thẳng. Cảm nhận được rõ ràng bàn tay của người đàn ông quen thuộc đang nhẹ nhàng đùa nghịch khí quan ủ rũ, lúc nhẹ lúc mạnh, dần dần gợi lên hỏa nhiệt ẩn giấu sâu trong cơ thể.
Ly Úy nghiến chặt răng.
Không phải trực tiếp cắm vào sao? Đã khi nào Chu Dương đại phát từ bi luyện tập cả tiền hí? Nhớ lại trước kia, thỉnh thoảng hắn dùng cho cậu một ít bôi trơn đã có thể xem như thiên đại ban ân.
Ly Úy đã chịu đủ đau khổ cũng sẽ không dễ dàng bị lừa gạt, tiếp tục lặng lẽ chuẩn bị nghênh đón thời khắc đau đớn ập tới.
A!
Cảm giác ấm nóng bất ngờ bao trùm lên bộ phận mẫn cảm dưới hạ thân. Đầu lưỡi nóng bỏng đảo qua phần đỉnh yếu ớt, kích thích đến độ khiến Ly Úy gần như rùng mình một cái.
Cậu không thể khẳng định mình có chấn động chút nào trong khoảnh khắc ấy hay không, nhưng cho dù chấn động thì cũng chỉ là một động tĩnh cực nhỏ, chí ít Chu Dương chưa hề phát hiện ra.
Ô! Đầu lưỡi cường ngạnh mở rộng nếp uốn của khí quan, lấp kín nơi thần kinh cảm thụ rất mãnh liệt. Ly Úy phải nghiến chặt răng mới có thể nhẫn nhịn không để phát ra âm thanh.
Tên họ Chu kia phát điên cái gì chứ? Khí quan đáng thương của Ly Úy lần đầu tiên được hưởng thụ loại đãi ngộ này, trước kia không phải cắn thì chính là bóp, mỗi lần đều bị chỉnh đến đáng thương, nhiều khi còn bị đạo cũ trói buộc lại đúng thời điểm cao trào, khiến Ly Úy thống khổ đến vật vã mà ngất lịm đi.
“Thoải mái không?” Chu Dương đang ngậm hạ thể của cậu nên lời nói có chút hàm hồ, còn mang theo một cỗ vị đạo dâm mỹ: “Trước đây anh luôn giúp em hút như vậy.”
Gạt người, rõ ràng là lần đầu tiên. Dục vọng nóng hừng hực bị địch nhân thôn tính, đáng sợ hơn nữa chính là còn bị địch nhân tàn nhẫn ngậm vào trong miệng, Ly Úy phát thệ loại sự tình này tốt nhất chỉ nên có một lần.
Nặng nề liếm quanh dục vọng đã ngẩng đầu một chút, lại khe khẽ thổi lên phần đỉnh đã bắt đầu rỉ ra dịch thể trong suốt, Chu Dương bỗng nhiên nhíu mày: “Người bệnh đang hôn mê bất tỉnh, dường như rất dễ bị khiêu khích a…”
Lông tơ khắp người Ly Úy đều dựng thẳng lên.
Áp lực chợt giảm, cảm giác ẩm ướt nơi hạ thể cũng đã biến mất. Chu Dương rời khỏi giường, đứng cách xa hai ba bước trầm mặc.
Ly Úy biết hắn đang quan sát mình, hơn nữa, chiếu theo sự tinh tường của Chu Dương mà nói, hẳn là hắn đã bắt đầu nghi ngờ.
“Em tỉnh rồi?”
Đây là thăm dò.
“Nếu giả vờ ngủ, cũng đồng nghĩa với việc tự chuốc lấy phiền toái.”
Có chết cũng phải tiếp tục chống đỡ.
Chu Dương tiến lại gần, giơ tay lên, ba ba, giáng xuống mặt Ly Úy hai bạt tai vang dội.
Chỉ dựa vào cái này mà muốn thử được tôi? Cũng quá coi thường tôi rồi.
Trong phòng lặng im một hồi, bỗng nhiên, có vải vóc bao trùm lên thân thể trần trụi của Ly Úy, là chăn. Chu Dương mở cửa ra, đánh mắt ra hiệu với tên thủ hạ ngoài cửa.
“Chu tiên sinh?”
“Đi báo với Trần Dược, bảo hắn chuẩn bị một gian phòng bệnh trong nhà lớn, chuyên dùng cho người thực vật ở.”
Bạn đang
âVâng.â
âNgoà i ra, cÅ©ng chuẩn bá» thêm mấy chuyên gia mát xa, má»i ngà y Äến xoa bóp cho Ly Ãy. NgÆ°á»i mê man tay chân bất Äá»ng, cÆ¡ thá» sẽ rất dá»
bá» suy thoái.â
âVâng.â
âChiá»u nay liá»n ÄÆ°a cáºu ấy vá» nhà lá»n.â
âVâng. NhÆ°ng⦠kết quả kiá»m tra não bá», bác sÄ© nóiâ¦â
âCái loại lá»i nói của tên bác sÄ© rác rÆ°á»i nà y có gì Äáng nghe?â
âVâng vâng, láºp tức là m theo.â
Cá»a Äóng, Chu DÆ°Æ¡ng lại thong thả bÆ°á»c Äến Äầu giÆ°á»ng, chÄm chú nhìn xuá»ng gÆ°Æ¡ng mặt thanh tú Äang say ngủ.
Tên há» Chu nà y rá»t cuá»c muá»n là m cái quá»· gì?
âEm rá»t cuá»c Äang là m cái quá»· gì?â Giá»ng nói của Chu DÆ°Æ¡ng gần trong gang tấc, nhìn chằm chằm Ly Ãy từ khoảng cách cá»±c cáºn.
Không thá» Äá»ng, tuyá»t Äá»i không thá» Äá»ng.
Và nh tai Äau quá, bá» rÄng nanh của Chu DÆ°Æ¡ng hung hÄng cắn lấy: âEm tá»nh rá»i mà ? Mau nói chuyá»n!â
Là thÄm dò, không thá» Äá»ng.
âLy, ngoan ngoãn má» mắt ra, anh sẽ không là m tá»n thÆ°Æ¡ng em.â
Nói dá»i, không thá» Äá»ng.
âAnh muá»n nhìn thấy ánh mắt của em. Ly, Äừng Äá»i xá» vá»i anh nhÆ° váºy.â Thứ thanh âm ma má» mà bất kỳ ngÆ°á»i phụ nữ nà o nghe Äược cÅ©ng Äá»u phải ngất ngây: âEm nhẫn tâm Äá»i xá» vá»i anh nhÆ° váºy?â
Não tôi bá» hÆ° hay là não của Chu DÆ°Æ¡ng bá» hÆ° rá»i? Thằng cha nà y cÆ° nhiên Äang⦠là m nÅ©ng?
Ly Ãy sá»n hết cả da gà , từ ngà y Äầu tiên nháºn Äược nhiá»m vụ, cáºu Äã nghiêm túc thu tháºp tÆ° liá»u vá» Chu DÆ°Æ¡ng, nghiên cứu tÃnh cách Äặc biá»t của Chu DÆ°Æ¡ng. Chu DÆ°Æ¡ng lãnh khá»c Ãch ká»· vô tình, nhÆ°ng rất anh minh quyết Äoán, cẩn tháºn tá» má». Sau khi rÆ¡i và o trong tay Chu DÆ°Æ¡ng, Ly Ãy lại cà ng hiá»u rõ thêm má»t mặt khác nữa của Chu DÆ°Æ¡ng, hắn tà n nhẫn hạ lÆ°u, dục vá»ng chiếm hữu và tÃnh dục Äá»u kinh há»n nhÆ° nhau.
Thế nhÆ°ng⦠có Äánh chết Ly Ãy cÅ©ng không dám tin, Chu DÆ°Æ¡ng còn có má»t mặt là m nÅ©ng nhÆ° váºy.
Äá»i vá»i má»t ngÆ°á»i thá»±c váºt, má»t ngÆ°á»i thá»±c váºt hoà n toà n thù Äá»ch Äã từng bá» hắn xem nhÆ° món Äá» chÆ¡i mà phát tiết ròng rã suá»t bảy ngà y, là m nÅ©ng?
Và nh tai lại bắt Äầu Äau, Chu DÆ°Æ¡ng cắn cà ng hung hÄng hÆ¡n. Ly Ãy tin rằng trên tai mình Äã rÆ°á»m ra máu.
Nhẫn nhá»n, không thá» nhÃu mà y, không thá» Äá»ng.
âLy, em Äã quên mất anh, nhÆ° váºy rất không tá»t.â
âAnh muá»n em nhá» tá»i anh, mãi mãi nhá» tá»i anh.â
__Hết__