Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Không thể động.
Không thể nói chuyện, không thể trở mình, không thể mở mắt ra, không thể gập dù chỉ một đầu ngón tay, thậm chí ngay cả tần suất hô hấp cũng phải không nhanh không chậm, không thể có một chút biến đổi nào. Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Ly Úy sau khi cậu tỉnh lại từ thế giới hôn mê hắc ám.
Việc này chẳng hề dễ dàng, nếu không phải đã từng được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lại thêm ý chí sắt đá, sẽ không một ai có thể vững vàng khống chế được tứ chi trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, khi mà thần trí quay trở về với não bộ.
Bên ngoài vẫn bảo trì dáng vẻ hôn mê, đại não ưu tú lại đã cấp tốc vận hành.
Nhắm nghiền mắt, lẳng lặng cảm nhận, địa ngục huấn luyện lúc trước đã từng khiến Ly Úy phải ăn đủ mọi thống khổ cuối cùng cũng phát huy tác dụng, trong đầu âm thầm hình thành tình huống trước mắt lúc này.
Cậu đang nằm trên giường của bệnh viện, xộc vào khoang mũi chính là mùi thuốc khử trùng. Điều kiện phòng bệnh rất tốt, yên tĩnh, hơn nữa còn có điều hòa, bởi vậy trên người cậu đang đắp một tấm chăn mỏng. Thân thể rất đau, đặc biệt là phần bụng, ở đó đã trúng một phát súng, viên đạn hẳn là đã được lấy ra rồi phải không?
Tiểu não cũng rất đau, đó là hậu quả do lúc ngã xuống đã cố tình đem đầu đập lên mặt đất một chút. Chẳng còn cách nào khác, không dùng một chút khổ nhục kế, đừng mơ tưởng lừa được tên Chu Dương anh minh đến khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi kia.
Cửa đột nhiên bị mở ra, trong tiếng bước chân của hơn một người, giọng nam trầm thấp vang lên: “Khi nào thì tỉnh lại? Cho tôi một mốc thời gian.”
Trong giọng nói hoa lệ mang theo sự tà mị nguy hiểm, người nào từng nghe qua âm giọng này cũng đều phải khắc sâu ấn tượng.
“Chu tiên sinh, tôi đã giải thích rất nhiều lần rồi.” Cùng tiến vào cửa hình như là một bác sĩ, có chút sốt ruột đáp lời: “Tôi không thể bảo đảm. Cuộc giải phẫu của bệnh nhân rất thành công, miệng vết thương khép lại cũng rất tốt, nhưng…”
“Nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ Thẩm, tôi không phải là người có tính nhẫn nại.”
Sau khi giọng nói không vui kết thúc là một hồi yên lặng khiến người ta cảm thấy bất an, nhiệt độ trong phòng bệnh chợt giảm xuống.
Ực, bác sĩ Thẩm căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, nỗ lực nhẹ giọng giải thích nhằm xoa dịu bầu không khí: “Chu tiên sinh, không phải tôi trốn tránh trách nhiệm, bệnh nhân hôn mê bất tỉnh có lẽ liên quan tới việc gáy của cậu ấy bị va đụng nghiêm trọng, chúng tôi đang gấp rút kiểm tra não bộ cho cậu ấy…”
“Mặc kệ cái gì kiểm tra, tôi chỉ cần cậu ta tỉnh lại.” Cứng rắn cắt ngang lời của bác sĩ, Chu Dương chuyển dời ánh mắt sang gương mặt Ly Úy đang chìm sâu trong giấc ngủ say.
Cho dù đã nhắm mắt, nhưng phải đối diện với đường nhìn của Chu Dương cũng chẳng hề dễ dàng. Ánh mắt sắc lẻm như lưỡi kiếm, so với chim ưng còn bén nhọn hơn, tựa hồ có thể xuyên qua máu thịt, dễ dàng cấu xé dây thần kinh, thâm nhập vào tận cốt tủy của người ta. Ly Úy nỗ lực duy trì trạng thái thả lỏng, cậu hiểu được sâu sắc sự lợi hại của người đàn ông này, cho dù chỉ khẽ xoay chuyển con ngươi bên dưới mi mắt một chút, cũng sẽ bị hắn phát hiện ra dị thường ngay lập tức.
“Nhìn dáng vẻ này của em…” Hô hấp nóng rực càng lúc càng tiến tới gần theo tiếng thì thầm của người đàn ông, ở khoảng cách hai chóp mũi gần như chạm vào nhau, nghe thấy tiếng cười khẽ ám muội của hắn: “So với lúc tỉnh thì đáng yêu hơn nhiều.”
Đầu ngón tay nóng ấm đang lướt nhẹ trên cái cằm hơi nhọn của người hôn mê.
Để duy trì được trạng thái trước mắt tương đối có lợi cho mình, ngay cả quyền lợi nghiến răng để tỏ chút phẫn nộ Ly Úy cũng không có. Không ngờ trong lúc hôn mê cũng phải chịu đựng sự khinh bạc của Chu Dương.
Nhân lúc Chu Dương không phòng bị, làm một cuộc phản công? Chỉ cần bắt được tên này để uy hiếp, muốn rời đi tuyệt đối không thành vấn đề, bình thường bên cạnh hắn chưa từng có ít hơn năm người vệ sĩ, hôm nay quả là cơ hội ngàn năm có một.
Khống chế nhịp tim không để cho nó có biến hóa quá lớn, Ly Úy còn muốn chờ tới thời cơ tốt nhất, càng nỗ lực dùng trực giác cảm nhận tất cả những thứ xung quanh.
“Chu tiên sinh.”
Khốn kiếp, cư nhiên lại có người gõ cửa vào lúc này.
Thân thể gần như sắp đè sát tới của Chu Dương liền đứng thẳng dậy: “Chuyện gì?”
“Là điện thoại của Dược ca.”
“Ừ,” Chu Dương đi tới, tiếp nhận điện thoại: “Tôi đây, thế nào rồi?” Cảm giác áp bách bên giường bệnh lập tức giảm bớt.
Khoảng thời gian trống trong lúc hắn nói chuyện, đương nhiên Ly Úy sẽ không bỏ lỡ. Tĩnh tâm ôn lại tỉ mỉ kế hoạch công kích thật kỹ càng một lần, cảm giác khác thường vừa mới mơ hồ nổi lên trong lòng lại tái hiện lần thứ hai.
Có chỗ nào bất thường?
Lúc đối phó với Chu Dương, cho dù chỉ là một điểm khác thường rất nhỏ cũng có thể trở thành nguyên nhân dẫn tới thất bại, Ly Úy còn chưa quên mình đã bại dưới tay Chu Dương thế nào đâu.
Hình như ở cổ tay và cổ chân có điểm không thích hợp lắm… Tập trung tinh thần cảm nhận nơi cổ tay mình, quả nhiên, hình như có một vật gì đó nhẹ nhàng bao phủ bên trên, là một cái vòng? Ly Úy nhanh chóng phân tích, không phải xiềng xích bằng kim loại cỡ lớn dùng để khóa cậu trước kia, có chút giống với… dây da?
Dây da rất mảnh? Đại khái chỉ bằng một phần hai dây đeo đồng hồ thông thường, loại đồ vật vừa mỏng vừa tinh xảo này không có khả năng vây khốn một tay sát thủ hạng nhất.
Chưa cần tới một giây, Ly Úy đã đoán ra được đáp án. Theo cá tính ác độc của Chu Dương, vật dùng để trói buộc tứ chi không có khả năng chỉ là một loại dây da đơn thuần, tám phần mười là bên trên có gắn dây điện, nói cách khác, chỉ cần cậu bất chợt làm ra một chút động tác, ví dụ như hiện tại giả vờ hôn mê sau đó bất ngờ phản công tập kích, cái vòng mỏng manh trên cổ tay cổ chân có thể khiến cậu xôi hỏng bỏng không ngay tức thì, chưa kể còn đau đớn muốn chết.
May mà ban nãy chưa hành động lỗ mãng.
Khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm trong bụng, Ly Úy lại bắt đầu lo lắng. Chu Dương chẳng những ngoan độc, mà còn cẩn trọng đến loại mức độ này, xem ra muốn chạy thoát khỏi tay hắn chẳng hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Từ lúc trúng viên đạn đầu tiên không rõ của kẻ nào bắn tới trong đám đông hỗn loạn, kế hoạch đào thoát của Ly Úy đã được hình thành. Để mình chịu một súng, tốt nhất là trên đầu cũng bị một vết thương, sau đó nhân cơ hội ấy giả vờ hôn mê, tốt nhất là để Chu Dương xem mình như người thực vật. Ai lại quan tâm tới một tên tù binh đã biến thành người thực vật? Chỉ cần được buông lỏng giám sát, liền có cơ hội để đào tẩu.
Hiện tại bước đầu tiên xem như đã thành công. Kế tiếp nhất định phải kiên trì chờ đợi Chu Dương lơi lỏng cảnh giác, nói cách khác, phải tiếp tục sắm vai kẻ hôn mê, cho tới khi cơ hội đến.
Cảm giác áp bách trở nên cường liệt, không cần mở mắt ra cũng biết Chu Dương đã quay lại bên người.
“Đi ra ngoài hết đi.”
Hắn cầm điện thoại tiến vào, đuổi hết đám thuộc hạ ra ngoài, áp lực lại nặng thêm một phần.
Hoàn cảnh chỉ còn lại một mình trong phòng bệnh cùng Chu Dương khiến lông tơ Ly Úy dựng thẳng, cằm lại bị nâng lên, ngón tay thon dài không chỉ thưởng thức da thịt trơn nhẵn rắn chắc, mà còn di chuyển tới trêu ghẹo bờ môi.
Cảm nháºn thấy Äá»i phÆ°Æ¡ng sá» sà ng ấn Äầu ngón tay và o trong miá»ng mình, khuấy Äá»ng Äầu lưỡi, ý niá»m Äầu tiên hiá»n lên trong Äầu Ly Ãy chÃnh là hung hÄng cắn Äứt nó. Äáng giáºn chÃnh là , Äá» kế hoạch bá» trá»n Äược thà nh công, trÆ°á»c mắt ngay cả viá»c thoáng Äá»ng Äầu lưỡi Äá» né tránh ngón tay Äang quấy nhiá»
u kia, cáºu cÅ©ng không thá» là m.
âCòn nhá» nụ hôn của anh không?â Chu DÆ°Æ¡ng thì thầm tá»± nói, rút ngón tay ra, ấn lên Äó Äôi môi của chÃnh mình.
CÅ©ng cÆ°á»ng ngạnh nhÆ° cách hà nh xá» thÆ°á»ng ngà y của Chu DÆ°Æ¡ng, kẻ xâm lược nóng rá»±c nhÆ° lá»a cà n quét Äá»i thủ, không chừa lại má»t tia phản kháng. Có lẽ Äã quen Äá»i phó cưỡng chế vá»i ngÆ°á»i dÆ°á»i thân, cho dù biết cáºu Äang hôn mê, Chu DÆ°Æ¡ng vẫn nắm tháºt chặt hai cá» tay má»m mại của cáºu.
Má»i chiếc rÄng Äá»u bá» thanh tẩy qua má»t lần, sau Äó là niêm mạc mẫn cảm giữa phần trên khoang miá»ng và lưỡi, hung hÄng dùng Äầu lưỡi Äá» chiếm hữu, chà xát qua lại.
Chẳng khác nà o cá»±c hình Äáng sợ, nếu không phải má»t lòng muá»n thoát khá»i sá»± giam cầm của ngÆ°á»i Äà n ông nà y, Ly Ãy quả thá»±c không dám tÆ°á»ng tượng mình lại có Äược ý chà kiên cÆ°á»ng Äến váºy, kiá»m chế thân thá» không là m ra bất luáºn phản ứng nà o.
Phải chạy trá»n, bắt Äầu từ ngà y Äầu tiên bá» bắt sá»ng, bá» trá»n Äã là ý nghÄ© duy nhất trong Äầu Ly Ãy.
Cáºu biết rõ chÆ°a từng có ai từ bà n tay Chu DÆ°Æ¡ng chạy thoát thà nh công, trÆ°á»c khi Äá»ng thủ vá»i Chu DÆ°Æ¡ng, Nhược Thủy Äã nói vá»i cáºu rằng: âÄừng Äá» Chu DÆ°Æ¡ng bắt Äược, ngÆ°á»i bá» Chu DÆ°Æ¡ng bắt, ngay cả xin chết cÅ©ng không thá».â
Sau khi Ly Ãy bá» bắt, cáºu Äã Äược thá» nghiá»m sâu sắc những lá»i vô cùng chÃnh xác mà Nhược Thủy từng nói bằng chÃnh thân thá» của mình, khá» hình thì thôi không tÃnh, cáºu có thá» chá»u Äá»±ng Äược, nhÆ°ng Chu DÆ°Æ¡ng lại dùng thủ Äoạn dâm loạn bá» á»i nhÆ° váºyâ¦
âEm tá»nh rá»i sao?â
Trái tim gần nhÆ° ngừng Äáºp, bá» phát hiá»n rá»i Æ°?
Tiếng thá» dà i rất khẽ phả ra từ miá»ng Chu DÆ°Æ¡ng, bá»ng nhiên lại nhiá»u thêm mấy phần ôn hòa Äủ Äá» khiến ngÆ°á»i ta phải mục trừng khẩu ngá»c: âÄừng nằm suá»t nhÆ° váºy, anh bắt Äầu thấy nhá» em rá»i.â
Chá» là tá»± nói má»t mình thôi, Ly Ãy thả lá»ng thần kinh má»t chút, ngay giây tiếp theo liá»n cÄng cứng cả ngÆ°á»i. Tay của Chu DÆ°Æ¡ng Äã len và o trong chÄn, phủ lên khà quan trá»ng yếu nÆ¡i hạ thá», cho dù Äã Äược ngÄn cách bá»i má»t lá»p quần chuyên dụng của bá»nh nhân, cÅ©ng có thá» cảm nháºn Äược nhiá»t Äá» tá»a ra từ lòng bà n tay hắn. Viá»c nà y thông thÆ°á»ng là Äiá»m báo cho Äiá»u gì, Ly Ãy từ sau khi bá» bắt và phải chá»u Äủ sá»± già y vò hung hÄng của Chu DÆ°Æ¡ng suá»t má»t tuần lá»
Äã có thá» hiá»u Äược rõ rà ng hÆ¡n ai hết.
âChẳng dá»
gì mà ôm Äược em, má»i thÆ°á»ng thức Äược bảy ngà y.â
Hắn ta không Äá»nh là m loại chuyá»n nà y vá»i má»t ngÆ°á»i thá»±c váºt Äấy chứ? Bên dÆ°á»i lá»p chÄn, bà n tay kéo quần lót cáºu xuá»ng Äã giải Äáp cho câu há»i Äang nghẹn trong lòng Ly Ãy.
Cầm thú!
Không thá» Äá»ng, tuyá»t Äá»i không thá» Äá»ng.
Äầu ngón tay chá» vẽ má»t vòng tròn phÃa trÆ°á»c rá»i lại rụt vá». Ly Ãy cảm thấy trên ngÆ°á»i chợt lạnh, chÄn Äã bá» kéo ra hoà n toà n.
âLúc ngủ trông em ngoan hÆ¡n nhiá»u, so vá»i dáng vẻ vừa nghiến rÄng vừa trừng mắt của em mấy hôm trÆ°á»c thì ngoan hÆ¡n nhiá»u.â
Quần bá»nh rá»ng thùng thình bá» cá»i ra ném và o góc giÆ°á»ng, Chu DÆ°Æ¡ng tách má» hai bắp chân rắn chắc thon dà i. Hắn luôn nhá»n không Äược mà kinh ngạc tán thÆ°á»ng ÄÆ°á»ng cong thân thá» của Ly Ãy, Äẹp hÆ¡n so vá»i tất cả những nam nữ mà hắn từng gặp, hắn không thá» quên Äược. Suá»t hai nÄm qua, hắn chÆ°a từng tìm ngÆ°á»i nà o khác Äá» lên giÆ°á»ng, không phải hắn không có dục vá»ng, chá» là sau khi Äã ôm Ly Ãy, Äá»i vá»i lõa thá» của ngÆ°á»i khác hắn chá» cảm thấy không vừa lòng.
Vả lạiâ¦
Nếu ôm ngÆ°á»i khác, có lẽ Äôi mắt của Ly Ãy sẽ há»ng lên nhá».
âLy, sau khi em tá»nh lại, chắc hẳn sẽ không suá»t ngà y muá»n tìm cách bá» trá»n nữa chứ?â Chu DÆ°Æ¡ng vuá»t ve ÄÆ°á»ng cong nÆ¡i bắp chân rung Äá»ng lòng ngÆ°á»i, cúi Äầu hôn lên sÆ°á»n mặt Æ°u mỹ của Ly Ãy: âBá»n chúng Äã là m gì em, Ly? Tá»nh lại Äi, em Äang á» trong má»ng Äấy.â
Sá»± thân máºt say lòng ngÆ°á»i, không mê hoặc Äược Ly Ãy Äang má»t lòng chá» Äợi thá»i cÆ¡ bá» trá»n.
Bá»n chúng Äã là m gì tôi? Là anh Äã là m gì tôi! Không sai, tôi Äang á» trong má»ng, má»t cÆ¡n ác má»ng Äáng sợ.
Ly Ãy kinh há»n táng Äảm phát hiá»n ra bà n tay của Chu DÆ°Æ¡ng Äã trượt tá»i gá»c Äùi.
âEm thÃch nhất là Äược anh hôn á» Äây.â
Không có!
âMá»i khi anh hôn nÆ¡i nà y của em, em Äá»u sẽ kÃch Äá»ng tá»i phát khóc lên.â
Tuyá»t Äá»i không có!
âNhÆ°ng bây giá» má»i lần anh là m nhÆ° váºy, em Äá»u sợ tá»i run rẩy cả ngÆ°á»i, tá»±a nhÆ° sợ anh cắn em váºyâ¦â
ChÃnh xác là anh cắn tôi.
âDáng Äiá»u nhÆ° váºy thá»±c sá»± khiến anh giáºn dữ vô cùng⦠Ly, em cÅ©ng biết tÃnh anh mà , lúc anh giáºn tá»i cá»±c Äiá»m, ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ hung hÄng cắn em.â
Viá»n cá», cái gì mà biết tÃnh của anh, cái gì mà giáºn tá»i cá»±c Äiá»m⦠Xin anh, Äừng ái muá»i sá» mó nÆ¡i ấy nhÆ° váºy nữa. Quả thá»±c Ly Ãy phải vì kế hoạch sắm vai ngÆ°á»i thá»±c váºt nà y mà tá»± cảm thấy bi thÆ°Æ¡ng, cáºu chÆ°a từng biết không thá» Äá»ng là má»t viá»c thá»ng khá» Äến váºy.
Äầu lưỡi nhÆ° rắn lại len và o, so vá»i lần trÆ°á»c cà ng thêm ngang ngược cà n quét khắp khoang miá»ng, kẻ xâm lược còn ý do vá» tẫn mà liếm khóe môi Ly Ãy: âXin lá»i, anh khiến em phải mang rất nhiá»u vết thÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng nhìn dáng Äiá»u không hiá»u chuyá»n nà y của em, luôn miá»ng nói muá»n giết anh, là m anh háºn tá»i nghiến rÄng, sao có thá» không xá» lý em.â
Anh má»i không hiá»u chuyá»n!
Trong lòng Äang âm thầm mắng to không ngừng, má»t câu nói trầm thấp bá»ng tiến và o trong tai khiến Ly Ãy sợ tá»i toát má» hôi lạnh.
âLy, chúng ta là m Äi.â
Là m? Không thá» nà o chứ? Thá»±c sá»± Ly Ãy không có lòng tin và o thá»i Äiá»m ấy mà mình vẫn có thá» duy trì Äược trạng thái nhÆ° ngÆ°á»i chết. NhÆ°ng nếu vứt bá» cÆ¡ há»i duy nhất có thá» khiến cho Chu DÆ°Æ¡ng buông lá»ng cảnh giác nà y, nói không chừng từ nay vá» sau ngà y nà o cÅ©ng phải chá»u Äá»±ng sá»± già y vò nhÆ° váºy của hắn, cho tá»i khi mình Äi Äá»i nhà ma má»i thôi.
Äá» tránh khá»i kết cục bi thảm nhất ấy, nhiá»m vụ có bất khả thi hÆ¡n nữa cÅ©ng phải hoà n thà nh.
Ly Ãy âm thầm nghiến chặt rÄng, Chu DÆ°Æ¡ng Äã nắm lấy cá» chân của Ly Ãy, nhấc hai Äùi cáºu lên.
__Hết__