Không Thể Đánh Mất Em

Chương 87: Giận dỗi




Tết cũng qua mọi việc đều quay trở lại. Mọi người đi làm trở lại bình thường, tình cảm giữa Lâm Yên Nhiên và Doãn Trí Cường càng ngày càng mặn nồng hơn. Hai người bây giờ ngủ chung một phòng rồi.

Phương Chu Ninh và Lý Trần Hạo đang bắt đầu giai đoạn tìm hiểu. Doãn Y Vân và Tống Duệ Phong đã xoá bỏ được hiểu lầm của nhau và đã quay lại rồi. Chỉ còn Vương Triết Minh và Tô Á Hân là ngày càng trở nên căng thẳng hơn thôi. Kệ thôi ai bảo lúc trước có cơ hội mà không biết trân trọng.

Lâm Yên Nhiên cố gắng rời khỏi giường không gây động tĩnh để cho anh ngủ, mấy ngày nay hôm nào anh cũng đè cô ra làm tới gần sáng khiến cô đi làm mà cứ buồn ngủ suốt. May mà hôm qua anh đi dự tiệc về muộn, mệt nên đã tha cho cô.

Vào vệ sinh cá nhân xong cô ra ngoài mặc một chiếc áo sơ mi trắng, có điểm nhấn là chiếc ghim cài áo hình con bướm được làm bằng pha lê đính trên túi áo, quần jeans màu đen được dài đến cổ chân. Nhìn tổng thể hôm nay cô rất đẹp, nét đẹp đơn thuần trang điểm nhìn cô thật sắc sảo.

Doãn Trí Cường dậy từ lúc cô rời khỏi giường rồi. Mắt anh cứ say đắm nhìn chằm chằm vào cô. Vợ của anh rất đẹp, chỉ sợ là ra ngoài người ta cướp mất thôi.

Doãn Trí Cường thấy cô cầm túi xách định rời khỏi phòng thì hỏi.

-" Hôm nay là cuối tuần em đi đâu vậy?"

-" Em đi mua sắm cùng Á Hân và chị Ninh, Lạc Đồng ngày kia kết hôn rồi em còn chưa chuẩn bị đồ nữa này."

Doãn Trí Cường đi tới ôm lấy cô vào lòng, hôm nay anh định đưa cô đi tham gia triển lãm mà cô đi mua sắm thì thôi. Cô ít khi đi mua sắm nên anh cho cô đi, mua càng nhiều càng tốt. Anh không có gì ngoài tiền.

-" Có cần anh đến đón không?"

-" Không cần đâu, em tự lái xe đi được mà. Thôi em đi đây, sắp trễ rồi."

*Chụt*

Cô đi không quên để cho anh một nụ hôn vào môi rồi mới rời đi. Doãn Trí Cường mỉm cười nhìn theo bóng lưng cô. Cô là người đầu tiên anh yêu và cũng là người đầu tiên anh dùng hết tình cảm của mình cho cô. Càng ngày anh càng yêu cô nhiều hơn, yêu đến nghiện không thể rời.

___

Trung tâm thương mại.

-" Bộ này hợp với em này Yên Nhiên."

Phương Chu Ninh đưa cho cô một bộ váy màu trắng, và một bộ váy màu hồng phấn. Hai kiểu váy này đều là hai kiểu váy cúp ngực nhưng nó dài qua đầu gối không có hở lộ liễu quá.

-" Em thấy nó hợp với chị hơn đấy. Chị và Á Hân xem kiểu này có hợp với em không?"

-" Được đấy rất đẹp."

Tô Á Hân nhìn bộ váy được làm bằng lụa trơn kiểu dáng váy hai dây ôm body có dây dút rất đẹp. Thế là ba người chọn xong đồ và đi thanh toán.



Bây giờ cũng đã 11h30 phút trưa. Lâm Yên Nhiên chọn một quán ăn để dùng bữa. Ba người ngồi ăn vừa bàn chuyện phiếm luôn. Dương Lạc Đồng còn phải chuẩn bị cho đám cưới của mình nên không có thời gian đi mua sắm với các cô được, với lại Lạc Đồng còn đang mang thai nên các cô cũng không muốn làm ảnh hưởng đến Lạc Đồng.

Dùng bữa xong Lâm Yên Nhiên đi thanh toán tiền, vô tình gặp Giang Dạ Thần cũng dùng cơm ở đây. Giang Dạ Thần nhìn cô dạo này có vẻ rất hạnh phúc với cuộc sống hôn nhân của mình, nhìn cô như vậy anh cũng hạnh phúc thay.

-" Anh Dạ Thần, anh về thành phố rồi sao?"

-" Ừ anh vừa về hôm qua. Nghe nói ba người họ về nước rồi."

-" Vâng hai anh ấy và chị Lisa đang ở trong nước. Em chúc anh sang năm mới sự nghiệp phát triển hơn, quan trọng là tìm được một nửa phù hợp với mình nhé."

-" Cảm ơn em."

Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau mà không biết đã bị La Thanh Ân nhìn thấy, cô ta cười nham hiểm lấy điện thoại ra chụp hình lại gửi cho ai đó.

-" Xem cô giải thích thế nào đây!"

Cô ta cười nhếch mép đi tới bàn ăn tiếp tục dùng cơm với một người đàn ông khác, nhìn ông ta cũng khá già tầm 40-45 tuổi gì đấy. Hai người thân mật với nhau, cô ta cạ bộ ngực của mình vào cánh tay ông ta nũng nịu. Ông ta vì thế mà thích thú cười vui vẻ.

____

Đến hơn 7 giờ tối. Lâm Yên Nhiên mới về nhà, đáng lẽ ra cô về sớm hơn cơ nhưng gặp chị Lisa nên bị giữ lại dùng cơm với ba người họ.

Lâm Yên Nhiên bước vào nhà thấy đèn không bật, có vẻ trong nhà không có ai. Cô nghĩ anh ra ngoài có việc nên cũng không thèm mở điện mà đi lên phòng.

Mở cửa bước vào cô bật công tắc điện lên quay lưng mà giật mình một phen. Doãn Trí Cường đang ngồi sừng sững trên giường, khuôn mặt sát khí dính trên người cô.

-" Anh làm em giật mình. Sao không bật đèn lên, anh có chỗ nào không khỏe sao?"

Lâm Yên Nhiên không thấy anh nói gì liền đi lại gần chỗ anh sờ trán, không có sốt. Không biết hôm nay anh bị sao nữa.

Doãn Trí Cường không nói gì mở điện thoại lên, một bức ảnh hiện lên trên màn hình. Một đôi nam nữ đang đứng nói chuyện vui vẻ với nhau, nhìn trong góc chụp này như hai người đang hôn nhau vậy. Hai người này không ai khác chính là Yên Nhiên và Giang Dạ Thần.

Lâm Yên Nhiên cầm lên xem thì không nói gì, cô như chết lặng khi nhìn vào. Anh cho người theo dõi cô sao? Anh không tin tưởng cô sao?

-" Anh cho người theo dõi em sao Trí Cường? Anh vì tấm hình này mà lạnh nhạt với em?"

-" Vậy nói xem hai người đang làm gì? Em nói đi mua sắm cùng Á Hân vậy tại sao lại có Giang Dạ Thần ở đấy. Em xem tôi là gì đây Yên Nhiên."



Doãn Trí Cường rất muốn tin tưởng cô nhưng bức hình này khiến anh không thể làm được. Hôm nay anh đang dự triển lãm thì nhận được bức hình này anh liền tức tốc lái xe về nhà để chờ cô về giải thích.

Lâm Yên Nhiên nghe anh nói mà lòng đau nhói. Từ anh- em bây giờ anh xưng em -tôi. Anh không tin tưởng cô mà cho người theo dõi cô.

-" Em với anh ấy không làm gì cả anh tin thì tin. Em không muốn nói chuyện với anh nữa."

Nói xong cô để túi xách lên trên bàn định đi vào nhà tắm nhưng bị anh giữ lại đè lên giường. Anh hôn vào cổ của cô cắn một cái.

Doãn Trí Cường như một con hổ đang bị chọc tức, cô không muốn nói chuyện với anh mà đi nói chuyện với Giang Dạ Thần.

Doãn Trí Cường lấy tay xé toạc áo sơ mi của cô làm cúc áo rơi lã chã xuống giường. Lâm Yên Nhiên tức giận đẩy anh ra tát cho anh một cái * Bốp* thật mạnh.

-" Anh có thôi đi không. Tôi chỉ vô tình gặp anh ấy ở quán cơm thôi, hai chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc. Sao anh cứ không tin tôi mà đi tin vào bức ảnh kia vậy. Đây là do góc chụp mới vậy thôi." - Cô nói mà mắt cô đỏ ửng lên như muốn khóc.

Lâm Yên Nhiên đi thẳng vào nhà vệ sinh khóc ở trong đó. Cô biết tính chiếm hữu của anh rất lớn, anh không muốn ai khác đụng vào người của mình. Nhưng mà chuyện này cô không thể nào bỏ qua được.

Doãn Trí Cường bên ngoài tức giận mà đập vỡ ly thủy tinh trên bàn khiến nó vỡ tung. Khi nhìn thấy cô và tên Giang Dạ Thần tiếp xúc với nhau anh đều tức giận, vì anh biết rất rõ Giang Dạ Thần có tình cảm với vợ của mình và có một lần anh ta đã hôn Yên Nhiên trước mặt anh cơ mà.

Khoảng một tiếng sau Lâm Yên Nhiên bước ra trên người mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh dương. Cô đi thẳng lên giường nằm xuống nhắm mắt lại, cô với tay tắt đèn xong chùm chăn lên kín đầu.

Doãn Trí Cường thấy cô quay lưng về phía mình càng khó chịu hơn. Anh nhịn xuống xích gần tới chỗ luồn tay qua ôm lấy eo của cô.

Lâm Yên Nhiên thấy vậy liền gỡ tay anh ra nằm xích ra xa anh hơn.

-" Đừng động vào tôi. Để yên cho tôi ngủ."

Doãn Trí Cường nghe cô nói vậy mà tức giận đến đỉnh điểm, anh đã hạ mình muốn làm lành với cô rồi mà cô lại tỏ thái độ như thế là gì đây?

Anh xoay người cô về phía mình lớn tiếng nói.

-" Em sao vậy. Thái độ của em là gì đây! Em đang muốn chọc tức tôi sao Yên Nhiên."

Lâm Yên Nhiên cũng bực bội không kém mà ngồi dậy đối diện với anh.

-" Tôi chẳng có chọc tức anh gì cả."

Nói xong cô nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu nhắm mắt lại mà nước mắt cứ chảy ra liên tục. Cô bịt miệng lại không để tiếng khóc phát ra.

Doãn Trí Cường vì thế mà tức giận cũng nằm xuống quay lưng lại phía cô. Hai người cứ thế mà không nói chuyện với nhau mà cứ lạnh nhạt như thế.