Không Thể Đánh Mất Em

Chương 42: KHÔNG THÍCH NHƯỜNG CHO NGƯỜI KHÁC




Biết là con dâu sẽ không chịu lấy chiếc váy này nên bà mới đưa Y Vân đi cùng để khuyên cô, bà muốn con dâu mình phải thật đẹp, nếu mà cô mặc đẹp đi ra ngoài thì thằng con trai của bà mới sợ mất người vợ xinh đẹp này.

Doãn Y Vân thấy chị dâu từ chối thì ra gần cô mà nói.

-" Chị không thử sao biết được, chị phải thật đẹp thì anh trai em mới sợ mất chị được chứ! Không anh ấy lại đi theo mấy ả chân dài. Em thấy chiếc váy này không hở chút nào, nếu nói hở phải nói tới bộ kia kìa. Bộ đấy còn xuyên thấu cơ mà."

Doãn Y Vân chỉ vào bộ đồ được treo ở phía tay trái, trời ạ bộ đấy nhìn muốn đỏ cả mặt. Nó xuyên thấu đến nỗi thà không mặc còn hơn.

- "Được vậy lấy bộ này đi. Hai người chọn xong chưa, con ra thanh toán."

Lâm Yên Nhiên ra quầy thanh toán, nhân viên trong quán đều nhìn cô bằng con mắt ngạc nhiên, trời một đống đồ chỗ này thanh toán cũng phải mất hơn 200 triệu mà cô mua không cần nhìn giá luôn.

-" Thanh toán hết đống đồ này giúp tôi. Còn bộ đồ kia lúc nào có thì mang đến địa chỉ này giúp tôi. "

Lâm Yên Nhiên viết ra giấy địa chỉ của Cửu Khuê. Rồi lôi ra một chiếc thẻ đen đứng tên cô Lâm Yên Nhiên ra đưa cho nhân viên.

Thấy cô đưa thẻ cho nhân viên thì mẹ chồng cùng em chồng cô ngăn lại, họ muốn thanh toán tiền cho con dâu của mình.

-" Để mẹ thanh toán cho."

-" Để em thanh toán cho."

Lâm Yên Nhiên thấy vậy thì cười, nhưng tay cô vẫn đưa chiếc thẻ đen cho nhân viên thanh toán tiền. Nhân viên đó ngạc nhiên vì cô, nhân viên đó biết Lâm Yên Nhiên là ai nên cũng vui ra mặt. Phải nói nhân viên đó là một fan hâm mộ của cô.

- "Để con thanh toán cho, chỗ này có là bao đâu mà, con cũng có tiền chứ không phải con không có đâu. Hai người cất thẻ đi, chút nữa mẹ và em đưa con đi ăn món ngon là được."

- " Vậy được rồi. Lần sau mua sắm là chị phải để em thanh toán đấy nhé, chỗ đồ của em cũng không ít đâu."

- " Được rồi, chị thanh toán tiền cho em chồng không được sao. Thôi đi thôi, thanh toán xong rồi."

Nhân viên trong quán gửi lại thẻ rồi đống đồ cho ba người mấy người vệ sĩ thấy họ lựa xong đồ thì vào xách hộ. Phải nói cô ba người mua rất nhiều, toàn là quần áo của Lâm Yên Nhiên là nhiều, còn Y Vân thì chỉ có 5 bộ thôi nhưng chỉ riêng đồ của Y Vân là mất hơn 30 triệu rồi, còn Thanh Tuyết Lan thì bà chủ yếu chọn đồ cho con dâu mình nên đồ của bà là do Lâm Yên Nhiên chọn hết cũng rơi khoảng 30-40 triệu gì đấy.

Thấy họ đi khỏi mấy nhân viên túm tụm nhau lại mà bàn tán. Phải nói họ thực sự rất ghen tị với cô, người gì đâu mà vừa xinh đẹp vừa nhiều tiền nữa. Lại còn có người mẹ chồng như vậy nữa chứ.

Nhân viên A nói: -"Tôi cũng muốn làm con dâu và làm vợ của CEO Doãn Trí Cường tôi ghen tị với cô ấy quá."

Nhân viên B nhìn nhân viên A đáp: -" Muốn làm con dâu của Doãn gia thì trước hết cô phải là nhà thiết kế thời Trang của công ty YN và làm phó chủ tịch Lâm Thị, Lâm Yên Nhiên đã."

Nhân viên C nhìn ra phái cửa: " Một góc của mình còn không bằng cô ấy nữa lấy đâu ra mà mơ ước được như cô ấy. Mà công nhận cô ấy đẹp thật. Số đo 3 vòng rất chuẩn, tôi mà là đàn ông chắc cũng yêu cô ấy mất."

..........



Nhà hàng Phúc Sinh.

Lâm Yên Nhiên, Thanh Tuyết Lan cùng với Doãn Y Vân cùng ngồi tại một bàn ăn đầy những món ngon, phải nói từ sáng đến giờ ba người mới đi mua sắm đến mỏi cả chân để lựa đồ.

-" Mẹ à, mẹ ăn món này đi, chắc sáng giờ mẹ đi lựa đồ với hai bọn con mệt lắm rồi. "

Lâm Yên Nhiên gắp miếng thịt kho cho Thanh Tuyết Lan, cô cảm thấy thật có lỗi với người mẹ chồng này quá, chắc bà mỏi chân lắm, với cả đói bụng nữa bây giờ đã là 12 giờ 25 phút rồi mà.

Cũng tại Doãn Y Vân cô ấy lựa mấy đôi giày mà quên mất cả thời gian, một khi cho Doãn Y Vân đi mua sắm là cô gái này mua rất nhiều đến nỗi nhà còn phải xây thêm một phòng để cho cô đựng đồ cơ mà.

- " Mẹ không mệt chút nào đâu, hôm nay mẹ đi mua sắm thấy rất vui. Thôi hai đứa cũng ăn đi. Chút nữa về Doãn gia nữa, chắc là cả nhà đang chờ chúng ta đấy."

Thế là ba người ăn uống rất vui vẻ với nhau. Bàn bên cạnh có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ. La Thanh Ân đang ăn cùng với một người đàn ông nào đó thì thấy Lâm Yên Nhiên cùng với mẹ chồng cùng với em chồng cô bước vào thì cô ta không khỏi căm tức Lâm Yên Nhiên nhiều hơn.

Sao Lâm Yên Nhiên lại được họ cưng chiều đến như vậy chứ, đáng nhẽ chức danh Doãn thiếu phu nhân là của cô ta chứ không phải của Lâm Yên Nhiên. Sao Lâm Yên Nhiên lại có những thứ mà cô ta không có cơ chứ, có thân phận cao quý, có danh phận Doãn thiếu phu nhân. Nghĩ đến đây cô ta càng muốn Lâm Yên Nhiên phải biến khỏi thế giới này, lúc đó chức danh Doãn thiếu phu nhân sẽ là của cô ta.

Quay lại bàn ăn, ba người ăn uống rất vui vẻ với nhau thì Lâm Yên Nhiên cũng đã ăn xong, phải nói hôm nay cô rất vui, lâu rồi mới được vui như thế này.

-" Con đi vệ sinh một lát. Mẹ và em cứ ăn đi ạ."

Lâm Yên Nhiên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cô rửa tay rồi lấy nhìn trong gương chỉnh lại tóc. Nhìn vào gương cô thấy đằng sau mình xuất hiện một người phụ nữ mặc một chiếc váy rất ngắn, ngực như muốn nhảy ra ngoài.

- "Doãn thiếu phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi."

La Thanh Ân nhìn vào Lâm Yên Nhiên nói với giọng ra vẻ thanh cao. Thật ra cô ta cố tình đi theo cô để nói lời châm chọc đến cô.

Lâm Yên Nhiên nhìn cô ta khuôn mặt không thay đổi mà cười nhẹ.

-" Chào La tiểu thư"

Cô ta thấy Lâm Yên Nhiên khuôn mặt đầy tự tin thì trong lòng không khỏi tức giận, lần trước vì cô mà cô ta bị Trí Cường lơ đi. Cô ta bắt đầu nói với Yên Nhiên một giọng mỉa mai như muốn chọc tức cô.

-" Chắc cô biết người anh Trí Cường yêu là tôi, anh ấy kết hôn với cô chỉ là ép buộc. Sớm muộn gì anh ấy cũng bỏ cô mà thôi nên bây giờ cô hãy li hôn với anh ấy đi và nhường lại vị trí đó cho tôi. Vị trí đó đáng lẽ ra là của tôi mới đúng, nên cô hãy li hôn với anh ấy đi. Anh ấy không hề yêu cô đâu, người anh ấy yêu là tôi. "

Lâm Yên Nhiên nghe vậy thì lòng biết cô ta đang châm chọc mình, nhưng cô đâu phải là người vì một lời nói mà từ bỏ đâu. Cô vẫn thản nhiên đáp lại lời cô ta.

- " Như vậy thì tôi lại càng không muốn li hôn. Tôi không thích nhường đồ mình đang dùng cho người khác, có giỏi thì chị tự đi mà dành lấy. Lúc ấy hãy nói tôi li hôn, chứ bây giờ đừng có nói li hôn với tôi. Chị không có quyền gì đâu. Chị đi vệ sinh vui vẻ nha, tôi ra ngoài trước đây."

Thế rồi Lâm Yên Nhiên thản nhiên đi ra ngoài để lại cô ta với vẻ mặt đầy tức giận ở trong, tay cô ta nắm chặt muốn bật máu, cô ta hận khi không thể động vào người tên Lâm Yên Nhiên được. Sao cô lại có những thứ mà cô ta không có vậy chứ? Nhất định cô ta sẽ dành lại Doãn Trí Cường về tay mình, và lúc đó danh phận Doãn thiếu phu nhân sẽ là của cô ta mà thôi.



Lâm Yên Nhiên đi ra ngoài lúc này cô cố tỏ ra bình tĩnh để không làm cho mẹ và Y Vân nghi ngờ, nhưng thực ra trong lòng cô không ổn chút nào.

-" Mọi người ăn xong chưa. Để con ra thanh toán xong chúng ta về nhé!"

-" Em vừa thanh toán rồi chị. Chúng ta đi thôi."

Ngồi trên xe Lâm Yên Nhiên nghĩ lại những lời nói của La Thanh Ân mà lòng không khỏi đau lòng.

-" Con không sao chứ, mẹ thấy con không vui từ lúc đi vệ sinh đến giờ, con có gì không khỏe sao?"

-" Con không sao đâu, con rất vui vì hôm nay cùng mẹ và Y Vân đi mua sắm."

"

Y Vân và Thanh Tuyết Lan biết cô đang rất không vui, vì họ thấy lúc cô đi vệ sinh thì ả La Thanh Ân đó đã đi theo cô vào nhà vệ sinh, và lúc đấy Y Vân đứng ngoài cửa đã nghe hết những lời mà hai người nói rồi. Hai người cảm thấy cô bây giờ rất đáng thương, mà đau lòng thay cô. Y Vân bây giờ chỉ muốn cào nát mặt con nhỏ đó thay cho chị dâu mình thôi.

Đi mua sắm cả một ngày trời cuối cùng ba người cũng đã về Doãn gia, bây giờ cũng gần 4giờ chiều rồi nên cô và anh sẽ ở lại đây ăn cơm tối luôn.

Lâm Yên Nhiên bước vào nhà tay xách một đống đồ vừa mua, còn có cả bốn người vệ sĩ đang xách đồ hộ họ vào nữa. Phải nói đồ hôm nay ba mẹ con họ mua rất nhiều đến nỗi người giúp việc trong nhà đều phải há hốc mồm, họ nghĩ Doãn Y Vân là người mua nhiều nhất rồi ai ngờ Lâm Yên Nhiên còn mua nhiều hơn.

Doãn Trí Cường liếc nhìn đống đồ mà cô mua thì cũng không nói lời tốt đẹp gì: -" Mua nhiều đồ như vậy cô có mặc hết không? Hay cô là kiểu người xài tiền phung phí như vậy sao."

Lâm Yên Nhiên nhìn anh mà liếc một cái rồi cũng nói: -" Tiền em kiếm ra thì em phải mua chứ! Em có ăn bám hay là ngửa tay ra xin tiền ai đâu mà không mua."

Doãn Trí Cường nói mà không biết ngượng miệng, anh cho ả La Thanh Ân tiền thì ả một lúc tiêu hẳn ba bốn trăm triệu thì bình thường, còn đây là tiền cô kiếm ra được cô tự tiêu thì lại bảo cô xài tiền phung phí. Đúng là nói mà không biết nghĩ mà.

Lúc này mọi người nghe cô nói vậy thì vô cùng đồng ý, tiền của mình thì mình tiêu có ăn bám ai đâu mà phải ngại chứ.

Doãn lão gia nhìn đứa cháu dâu của mình mà nói : -"Đúng rồi đấy, tiền của mình thì mình cứ tiêu thôi. Đâu như ai kia cho tiền vợ không cho đi cho tiền người ngoài tiêu đúng là ngu hết thuốc chữa. Cháu dâu của ta vẫn là nhất."

Ông lão Doãn nói mà mắt cứ liếc xéo Doãn Trí Cường ông biết anh cho tiền ả La Thanh Ân tiền nhưng mà ông không nói trực tiếp ra thôi, mỗi lần có hoá đơn nào thanh toán cái gì là một hoá đơn thanh toán liên quan đến anh là có một hoá đơn photo khác lại được chuyển đến Doãn gia nên ông biết chứ.

Trong khoảng khắc đó anh mới biết những lời mình nói ra là một lời nói rất ngu ngốc.

Lướt qua bọn họ, anh nhìn thấy sắc mặt của Lâm Yên Nhiên vô cùng đắc ý khi được ông nội bênh, cả khuôn mặt của Doãn Trí Cường cũng trở nên tối sầm lại, nhưng kì lạ ở một chỗ anh không thấy khó chịu một chút nào.

Lâm Yên Nhiên đi tới chỗ ngồi giữa cạnh ông bà nội Doãn, điều này là rất nỗi quen thuộc với cô rồi, vì lần nào đến Doãn gia từ lúc cô chưa kết hôn với anh thì đã ngồi như vậy rồi.

Lâm Yên Nhiên lấy ra một túi đồ bên trong có một chiếc vòng ngọc bích màu trắng phiên bản mới ra, cô thấy nó rất hợp với bà nội Doãn nên cô đã mua một cái tặng bà, cô cũng mua một cái y hệt nhưng màu xanh tặng cho bà nội Lâm của mình.

-" Con thấy cái vòng này rất hợp với bà nên con đã chọn cho bà. Bà xem có thích không ạ."