Không Thể Đánh Mất Em

Chương 41: PHỤ NỮ LÀ PHẢI ĐẸP




8 giờ sáng hôm sau, Lâm Yên Nhiên xuống dưới nhà mặc một chiếc váy màu trắng chính tay mẹ chồng cô tặng, cô tính mặc quần áo bình thường thôi mà lúc trở về nước cô không mang nhiều đồ toàn là những bộ đồ ngủ, rồi vài bộ đi làm nên cũng đành phải mặc chiếc váy này.

-" Thiếu phu nhân hôm nay con rất đẹp."

Nghe quản gia Phương nói vậy Lâm Yên Nhiên cười nên nói một câu nói chêu bà.

-" Vậy thường ngày con không đẹp sao."

Quản gia Phương nghe cô nói vậy thì đáp lại.

-" Không phải, mọi hôm con rất đẹp nhưng đẹp theo kiểu sắc sảo, chững chạc hôm nay đẹp theo kiểu nhẹ nhàng."

Lâm Yên Nhiên nhìn bà rồi lấy trong túi xách một cái phong bì đưa cho quản gia Phương.

-" Vậy sao! Dì ơi hôm nay bọn con đến Doãn gia, nên ở nhà không có việc gì làm thì dì cầm lấy số tiền đi mua sắm thứ gì đó ngon mà ăn."

Quản gia Phương thấy cô đưa tiền cho mình thì bà không lấy trả lại cô. Bây giờ vẫn chưa đến ngày nhận lương nên bà biết cô đây là cho bà tiền.

-" Dì không lấy đâu. Vẫn chưa đến ngày nhận lương mà, con cầm lấy lại đi."

-" Dì cứ cầm lấy đi. "

Thấy quản gia Phương cứ chần chừ không nhận cô liền mang vẻ mặt nghiêm túc mọi khi làm việc ở công ty ra nhìn bà.

-" Nếu dì không nhận thì con sẽ dọn ra khỏi nhà không cho dì chăm sóc con nữa đâu. "

-" Con nói cái gì vậy!"

-" Vậy thì dì nhận đi cho con vui. Số tiền này là tiền của con, chứ không phải tiền của anh ấy đâu nên đây không phải tiền lương nên dì cứ cầm lấy, coi như con tặng số tiền này cho em ấy con mong em ấy được chữa bệnh để sống một cuộc sống như người bình thường, không phải chịu đau đớn. Con đã gặp hoàn cảnh này nên con rất hiểu nó đau lắm dì à. Dì không nghĩ cho dì thì cũng phải nghĩ cho em ấy chứ, em ấy đang cần được phẫu thuật. Con chỉ giúp em ấy được thế này thôi, nếu gan của con mà phù hợp thì con cũng sẽ hiến tặng cho em ấy, nhưng mà nó không phù hợp nên dì cầm lấy số tiền này đi đến viện đóng viện phí người ta sẽ tìm gan phù hợp cho em ấy. "

Nghe Lâm Yên Nhiên nói vậy thì quản gia Phương ôm lấy cô mà khóc. Cháu gái của bà bị ung thư gan, phải cần một số tiền thì mới có thể thay gan lúc đó mới có thể sống được.

-" Vậy dì thay con bé cảm ơn con. "

Lâm Yên Nhiên lau nước mắt cho bà.

-" Ơn nghĩa gì chứ, cứu người là quan trọng nhất. Dì cứ cầm lấy số tiền này nếu thiếu thì đưa danh thiếp này cho người ta. Lúc đó bác sĩ sẽ liên hệ với con, con sẽ giúp dì."

Lâm Yên Nhiên đưa tấm danh thiếp cho quản gia Phương, bệnh viện cháu gái bà đang nằm là cô cũng đóng góp đầu tư trong đó nên ít nhất bác sĩ thấy tấm danh thiếp này thì cũng sẽ ưu tiên cho.

-" Cảm ơn con."

-" Không có gì đâu mà. Thôi dì mau đến bệnh viện đi."

-" Được, vậy dì đi đây."

Quản gia Phương nhanh chóng chuẩn bị đồ đi đến bệnh viện với cháu gái của mình. Bà rất biết ơn cô, đây là lần thứ hai cô giúp bà rồi, lần đầu tiên là vào 2 năm trước cô về nước lúc đó con gái bà bị tai nạn nên cô đã giúp bà lo hết viện phí, lần này là lần thứ hai.

Doãn Trí Cường từ trên thấy cô và bà nói chuyện với nhau thì anh cảm thấy cô cũng tốt đấy chứ! Nhưng tại sao cô lại nói là "Con hiểu cảm giác đó, nó đau lắm" vậy là có ý gì?



-" Xem ra cô cũng là người tốt đấy chứ! "

Lâm Yên Nhiên nhìn lên cầu thang thấy một hình bóng to lớn của một người đàn ông, khuôn mặt điển trai mặc một bộ đồ thoải mái nhưng cũng không thể giấu được sự đẹp trai này.

-" Đương nhiên rồi, em cũng đâu phải là con người vô tâm thấy chết mà không cứu, chúng ta được sống thì nên trân trọng nó và đi làm việc tốt để tích đức chứ! Thôi em đến Doãn gia trước đây."

Thấy Lâm Yên Nhiên bước đi anh cất lên một giọng nói trầm trầm.

-" Tôi với cô cùng tới đó. Cô muốn mọi người nghi ngờ tôi với cô sao? Cô không bị trách mắng nhưng mà tôi bị trách mắng đấy. Nếu đã là người tốt thì cũng phải làm người tốt cho chót chứ!"

Lâm Yên Nhiên nghe anh nói vậy thì cũng đúng, nếu đã diễn thì phải diễn cho chót chứ, cô cũng không muốn mọi người buồn vì cô nên phải phối hợp diễn với anh thôi.

-" Được thôi, vậy thì đi được chưa?"

Doãn Trí Cường không trả lời mà lấy chìa khóa bước đi, Lâm Yên Nhiên cũng bước theo sau mà ngồi vào xe. Hai người bắt đầu lái xe đến Doãn gia.

Trong xe, Doãn Trí Cường nhìn cô một lượt thì thấy hôm nay cô mặc váy rất khác với cách ăn mặc thường ngày của cô. Nhìn thật đẹp, ánh mắt anh dán tới chỗ xương quai xanh của cô trông nó thật đẹp, thân hình cô rất chuẩn vòng nào ra vòng đấy, tuy ngực không được to như ả La Thanh Ân nhưng cũng rất đầy đặn không lớn quá cũng không nhỏ quá.

[•••]

Doãn gia

Hai người tới Doãn gia, mọi người đều đang ở sân chơi nên thấy hai vợ chồng cô đến thì rất vui, liền chạy tới mà ôm lấy cô. Còn Doãn Trí Cường thì có vẻ anh như người tàng hình không ai chú ý đến anh hết chỉ chú ý đến Lâm Yên Nhiên mà thôi.

Bà nội Doãn thấy cô tới thì liền ôm lấy cô mà cười nói vui vẻ: -" Nào Yên Nhiên con đến rồi, vào nhà thôi. Chắc đi xe con mệt lắm vào nhà nghỉ đi."

Lâm Yên Nhiên thấy cả nhà ai cũng quan tâm đến mình thì trong lòng rất vui.

-" Con không mệt đâu bà, từ Cửu Khuê đến đây mất có 15 phút thôi mà con cũng đâu có lái xe đâu. "

Thế là tất cả mọi người vào nhà ngồi, Lâm Yên Nhiên ngồi cạnh bà nội Doãn nhìn mặt bà rất vui, phải nói bà muốn cô làm cháu dâu lâu nắm rồi, bà muốn cô gả cho cháu trai mình từ khi cô tròn 18 tuổi cơ nhưng mà hai bên gia đình cũng đã bàn bạc với nhau là khi Lâm Yên Nhiên 20 tuổi thì mới cho cô gả đi. Vậy là khi cô tròn 20 tuổi gia đình cô gọi cô về nhưng Lâm Yên Nhiên nhiều lần từ chối không về, thế là lần Lâm Vũ gọi cô về gấp thì cô mới về đấy chứ.

-" Con ăn sáng chưa?"

Lâm Yên Nhiên nhìn bà nội Doãn lễ phép trả lời.

-" Dạ con ăn rồi."

Một lúc trò chuyện với nhau thì cũng đã 9 giờ, Thanh Tuyết Lan cùng với Doãn Y Vân rủ cô đi mua sắm. Bà nghĩ con dâu của mình chắc mấy về nước chưa đi đâu đó nhiều nên hai người muốn dẫn cô đi cho khuây khỏa.

- "Nhiên Nhiên à, con với Y Vân và mẹ cùng đi mua sắm đi được không, con mới về nước chắc bây giờ rất cần đồ dùng mới, chúng ta cùng đi được không?"

-" Đúng đó chị dâu. Chúng ta cùng đi mua sắm đi, em cũng lâu rồi không đi mua đồ mới rồi."

Lâm Yên Nhiên nghĩ một lúc cũng đồng ý. Cô cũng đang muốn mua mấy bộ đồ mới, những bộ đồ cô mang về cũng không nhiều toàn là đồ ngủ rồi ba, bốn bộ đi làm nên cũng phải mua đồ mới thôi.

-" Dạ được ạ, con cũng muốn mua mấy bộ đồ."

-" Được để mẹ cho mấy người đi theo xách đồ hộ mẹ con mình."



Thế là ba người phụ nữ xinh đẹp ngồi lên xe, tài xế riêng chở họ đến một trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, đi theo sau là mấy người vệ sĩ để bảo vệ an toàn cho họ và kiêm xách đồ. Yên Nhiên không cần đâu nhưng mà Y Vân tính của cô nàng này là một khi được mua sắm là mua rất nhiều, nên họ phải đi theo xách đồ thôi.

Thấy ba người phụ nữ bước vào Trung tâm thương mại bao nhiêu ánh mắt đều dồn vào họ, có mấy người nhận ra Yên Nhiên nên họ liền lấy điện thoại ra chụp hình cô, họ phải nói thật là bên ngoài cô còn đẹp hơn trong hình nhiều. Họ cũng nhận ra hai người kế bên cô là mẹ chồng cô và em chồng cô thì không hỏi bàn tán. Họ thấy thật ghen tị với cô có một gia đình chồng luôn yêu thương mình.

-" Mẹ, Y Vân hai người muốn mua gì ạ. Con muốn đi ra bên kia mua ít đồ mọi người có muốn đi không ạ."

- "Được đấy chị dâu, em muốn mua đôi giày mới ra đấy chị, em xem hình thấy đôi giày đấy đẹp cực."

-" Vậy thì đi thôi. "

Lâm Yên Nhiên cùng với mọi người đi vào một khu thời trang trong Trung tâm thương mại. Thấy ba người phụ nữ bước vào thì họ đến loá cả mắt, nhìn họ rất đẹp. Một nhân viên trong quán nhìn thấy Doãn phu nhân thì ra tiếp đón bà.

-" Doãn phu nhân, thật vinh hạnh khi bà mua sắm ở đây."

Nhân viên đó nhìn vào hai người con đứng cạnh bà thì cũng cúi đầu kính chào, phải nói trung tâm thương mại này là do Doãn Thị đầu tư vào nên ai cũng biết những tin tức hot nhất về Doãn Thị rồi.

-" Chào Doãn thiếu phu nhân, Doãn tiểu thư. "

- "Chào cô."

Lâm Yên Nhiên cũng thân thiện chào lại. Cô bước vào trong chọn mấy bộ đồ từ quần áo đến giày dép đều có đủ cả. Cô mua không cần nhìn giá, đi đến thấy một chiếc áo rất đẹp nhưng mà phần eo có hơi rộng nên cô gọi nhân viên ở đó.

-" Cho tôi hỏi bộ đồ này có thể bóp eo nhỏ chút được không vậy?"

Nhân viên đó biết cô là ai, thấy cô hỏi vậy thì vui vẻ trả lời.

- "Dạ được chứ, vậy cho tôi xin số đo của thiếu phu nhân được không ạ. Chúng tôi sẽ may riêng cho cô."

-" Được."

Nữ nhân viên lấy dây đo ra. Nhân viên đó đo xong phải há hốc mồm vì thân hình cô rất chuẩn, người phụ nữ nào cũng mong muốn. Chiều cao 1m65, nặng 45kg, vòng 1:87; vòng 2: 57; vòng 3: 88. Một thân hình quá chuẩn, những người đang lựa đồ nghe thấy vậy thì không khỏi ganh tị với cô một người vừa xinh đẹp, tiền tài không thiếu.

- "Chị dâu em đúng thật là đỉnh thật. Đúng là anh trai em may mắn khi mới lấy được chị.*

Doãn Y Vân chạy ra chỗ chị dâu mình thì không khỏi tự hào, thấy chị dâu toàn lựa những bộ quần áo đi làm không có một cái váy nào thì không khởi ngạc nhiên. Thấy trên người chị dâu mặc chiếc váy này rất đẹp sao lại không chọn váy cơ chứ.

-" Sao chị không lựa váy vậy chị, em thấy chị mặc váy đẹp mà."

Lâm Yên Nhiên nhìn Y Vân một lúc rồi quay sang nhìn đống đồ cô chọn thì đúng thật không có một cái váy nào cả.

-" Chị đi đến công ty suốt, nên chị chỉ mặc mấy bộ đồ này thôi. Mặc váy chị không quen cho lắm."

-" Thôi nào, con dâu mẹ mặc váy rất đẹp, nhìn này mẹ lựa cho con mấy chiếc váy đây này. Mẹ thấy chúng rất hợp với con, con phải mặc đấy, mình cũng là phụ nữ phải đẹp chứ con."

Thanh Tuyết Lan từ nãy tới giờ toàn lựa những mẫu váy rất hợp với cô, có váy nhìn rất quyến rũ nó được thiết kế là khoét ngực rồi hở lưng, có váy thì rất kín đáo, những chiếc váy ở cửa hàng này toàn những người nổi tiếng, hoặc người trong giới giàu có vào đây mua nên cái gì cũng có.

Lâm Yên Nhiên nhìn vào chiếc váy khoét ngực rồi hở lưng thì giật mình. Trời ơi sao cô giám mặc chiếc váy này chứ, mặc nó vào thì thà không mặc còn hơn.

-" Con thấy chiếc váy này có hơi hở đấy mẹ, con thấy nó không hợp với con một chút nào. Thôi con không lấy chiếc váy này đâu, con chỉ lấy những chiếc váy này thôi."