Không Thể Chạm Đến

Chương 11: Mua sắm




Cả lớp đang ồn ào. Có tiếng chuông reo vào lớp. Lớp học trở nên trật tự.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp thông báo cho lớp một thông tin. Vì do trường muốn tổ chức cho học sinh làm quen với những hoạt động ngoại trời nên tuần sau trường sẽ tổ chức một hoạt động ngoại khoá cho cả ba khối.

Cô rất hào hứng với những hoạt động ngoại khoá của trường. Nghe mọi người nói trường sẽ tổ chức đi biển. Tuyệt thật! Cô rất thích biển.

Vy Vy háo hức khều tay Y Vân: “Chaa cậu rất thích biển mà. Tuyệt thật đó!”

“Đúng rồi. Mình đang quá háo hức đây này”

“À còn một điều nữa!”

Câu nói của Tiểu Vy khiến cho sự tò mò của cô lại tái phát: “Điều gì vậy?”

“Tất nhiên là cơ hội để cậu tiếp cận thầy Âu rồi” Vy Vy thì thầm vào tai cô với vẻ mặt nham hiểm.

“À..à” Mặt của cô bắt đầu ửng đỏ lên.

“Nhưng mà cậu đã hỏi việc đó chưa?”

“Việc gì chứ?” Cô đang không hiểu Vy Vy đang nhắc đến việc gì.

“Trời ạ! Cái việc hôm trước mình với cậu nói đó. Là cái hôm thầy ấy đi cùng người phụ nữ đó”

Nếu Tiểu Vy không nhắc đến việc đó có lẽ cô cũng quên mất rằng việc đó đã tồn tại. Vì trong những ngày qua cảm giác như cô và thầy Âu đã thân hơn trước.

Gương mặt cô lộ vẻ khó trả lời: “À.. mình chưa hỏi nữa”

“Cậu giỡn đó hả? Hmm.. thôi không sao. Mình có cách rồi”

Sau đó, Tiểu Vy thì thầm to nhỏ vào tai Y Vân. Trông Tiểu Vy khá mờ ám còn Y Vân lại đỏ mặt lên.

“Như vậy có được không..” cô nói có vẻ nhút nhát.

“Kế hoạch quá ổn luôn. Một đứa dám rủ một đứa dám làm”

Bỗng nhiên Tiểu Vy lên tiếng rõ to: “À! Đúng rồi! Cậu cần phải đi mua đồ tắm nữa”

“Aaa… Gì vậy chứ? Cậu đang nói cái gì vậy?”

Khi nghe những lời đó mặt cô không ngừng đỏ lên, hai bên tai cô vốn dĩ rất mẫn cảm cũng bắt đầu đỏ lên. Người khác nhìn vào có thể nhận ra ngay mặt cô đang nóng.

“Coi cậu kìa khoái lắm mà ngại”

Sau một lúc bàn tán, hai người quyết định sẽ cùng nhau mua sắm vào chiều nay.

Tiểu Vy đến trung tâm mua sắm trước Y Vân. Cô mặc một chiếc quần short và một cái áo thun.

Sau năm phút, cuối cùng Y Vân cũng tới với bộ dạng gấp gáp. Chỉ là đi mua sắm nên cô chỉ mặc đại một cái áo phông kèm theo chân váy kheo trọn đôi chân nõn nà thon dài của cô.

Hai người đi một lúc cũng tìm thấy một cửa hàng đồ tắm. Y Vân lúc đầu khá ngại không muốn vô nhưng khi Nhan Vy kéo đến mức cô không thể kháng cự nên đành theo chân Vy Vy.

Khi bước vào toàn những bộ đồ tắm khiến cho cô bỏng mắt, những bộ đồ mà cô chưa bao giờ mặc, đều là những thứ mang lại cho cô cảm giác mạo hiểm. Khi Tiểu Vy lướt đến ngay một bộ đồ tắm làm từ ren hở không quá bạo, có một chiếc áo khoác lưới sử dụng bên ngoài. Quần tắm không dùng dạng quần tam giác mà sử dụng quần dạng short bằng lưới có lớp ren nhẹ ở bên. Vì cô vẫn còn là học sinh nên lựa những bộ đồ vẫn tôn dáng nhưng phải phù hợp với trường học. Vy Vy cảm thấy bộ này khá hợp với cô nên đã đem nó cho cô thử.

Khi cô thử xong vẫn còn khá ngại nên không dám vén rèm qua để Tiểu Vy thấy. Cậu ấy liền tự tay kéo rèm. Nhưng khi thấy Y Vân mặc bộ này thật sự vô cùng hợp. Giống như nó sinh ra là dành cho cô. Thân hình của một thiếu nữ mới lớn được tôn lên qua bộ đồ tắm này, nó không quá cắt xẻ nhưng vẫn tôn được vòng eo thon thả của cô và đôi chân thon dài trắng nõn nà.

Ở phòng làm việc của Âu Dương Hàn, anh đang vắt óc suy nghĩ về những giáo án mới cho học sinh. Bỗng nhiên hình bóng của cô bắt đầu lấp loé trong anh. Anh nhớ lúc khi đưa quyển sách cho cô không biết lí do gì mà cô lại cười tươi như vậy. Một nụ cười có thể khiến anh nhớ mãi đến bây giờ. Đó là lần đầu tiên anh thấy cô cười, nhìn trong nụ cười cảm thấy có chút ngây thơ và hồn nhiên của độ tuổi học sinh. Nhưng bỗng nhiên anh lấy lại được ý thức. Anh bắt đầu lúng túng vì sao trong lúc làm việc lại nghĩ đến chuyện ngoài lề còn chuyện đó lại liên quan đến một học sinh nữ nữa.

Tập trung được một lúc thì điện thoại anh lại reo lên. Trên điện thoại hiển thị lên dòng chữ “Mẹ”. Anh bắt đầu thấy phiền phức vì mỗi lần mẹ gọi anh là chỉ hỏi tới những việc như xem mắt. Nhưng anh thật sự chỉ mới 25 tuổi mặc dù bà nghĩ công việc của anh ổn định nên có bạn gái. Nhưng anh cảm thấy anh chưa đến lúc bắt đầu một tình yêu nào hết.

Lúc đầu anh định không nghe máy nhưng thấy lần hai mẹ gọi lại nên đành phải mở máy lên. Tiếng mẹ anh vang lên từ loa điện thoại: “Con làm gì mà mẹ gọi đến cuộc thứ hai mới lên máy chứ!”

“Con đang làm việc nên không biết mẹ gọi lúc nào”

“Mau! Mau đi xem mắt đi mẹ mới sắp xếp một cô này rất được, con nên đi xem thử coi lỡ hợp con thì sao”

“Mẹ à! Con đã nói là con chưa sẵn sàng trong việc yêu đương mà”

“Trời ạ! Bây giờ công việc đang rất ổn định rồi thì phải tính tới chuyện đó chứ con. Con nghĩ 25 tuổi là trẻ ư? Không hề đâu đừng lãng phí, phải dành thời gian cho tình yêu nữa chứ đừng dồn mì…”

Đợi bà chưa nói hết câu anh đã chen vào nói: “Thôi con đang bận lắm! Cúp máy nha mẹ”

“Alo.. Cá…”

Tít Tít—