Không Thể Chạm Đến

Chương 10: Bữa cơm trưa




Không ngờ lại có thể gặp Âu Dương Hàn ở thư viện. Anh thường ngày ăn mặc rất đơn giản chỉ mặc một cái áo thun và quần thun nhưng vẫn thấy được vẻ đẹp của anh. Cô cảm giác rất vui mừng vì đây là lần đầu cô và anh gặp nhau khi chỉ có hai người. Cô lễ phép chào hỏi: “Chào thầy Âu ạ”

“Em cũng đến đây đọc sách sao?”

“Vâng ạ”

“Em đang để ý quyển này à. Cầm lấy nó đi”

“Không sao đâu ạ. Thầy đọc trước rồi đưa em sau cũng được”

“Em hiện đang là học sinh tôi đang dạy mà đây lại là môn của tôi nên tôi phải ưu tiên quyển sách này cho em rồi”

“Vậy em sẽ đọc nó ạ. Khi nào đọc xong em sẽ đưa cho thầy ạ” Cô nở một nụ cười thật tươi rồi đáp lời anh. Khi cười hai má của cô bắt đầu lộ lên hai hình xoáy. Cô chưa bao giờ cười tươi như vậy vì có lẽ đây là được Âu Dương Hàn ưu tiên.



Nhân cơ hội anh cũng muốn chuộc lỗi lầm vì đã để cô đợi hôm kia nên anh cũng đề nghị sẽ giúp cô giảng những gì không hiểu.

Khi nhận được lời đề nghị đó cô rất hào hứng vì hai người sẽ được nói chuyện ở khoảng cách khá gần với nhau. Nghĩ đến thôi cũng có thể khiến con tim yếu ớt của cô có thể chạy tọt ra ngoài rồi.

Cô và anh lựa chọn chỗ ngồi gần cửa sổ để có ánh nắng sẽ dễ dàng tập trung hơn. Khi anh giảng bài cho cô tay anh cầm bút, đôi tay trắng thon dài khiến cô không thể nào không để ý đến được. Bỗng cô nhớ đến lúc anh cuối người xuống nhặt cây bút rớt xuống ngay bàn cô, lỡ chạm vào đầu gối của cô. Bây giờ nghĩ lại khiến cho cô không thể nào bình tĩnh được, gương mặt nhỏ nhắn bắt đầu đỏ lên như quả cà chua, hai bên tai cô cũng đỏ theo.

Anh đang giảng bài cho cô thấy mặt cô bỗng nhiên đỏ lên. Nghĩ cô có gì không ổn: “Bị sao vậy? Không ổn ở đâu sao?”

“A..a dạ không sao ạ” cô bối rối vì đã nghĩ đến những chuyện như thế nên mặt mới đỏ lên.

Sau một lúc lâu thì cũng gần đến lúc phải chia tay nhưng cô cảm giác nuối tiếc vì nếu cứ thế này mà tạm biệt thì quá uổng phí. Bỗng cô nhớ đến hôm hội thao anh là người cõng cô vào phòng y tế. Đến bây giờ vẫn chưa có lời cảm ơn nào, cô nghĩ ra một ý tưởng sẽ mời anh ăn cơm để có thể cảm ơn anh.

“A hôm lúc hội thao em bị ngất là thầy cõng em vào phòng y tế ạ?”

Anh im lặng một lúc rồi trả lời: “À đúng rồi. Do lúc đó thấy em bị ngất mà tôi gần đó nên đã tiện cõng em vào”

“Đến bây giờ mà em vẫn chưa có lời cảm ơn nào hoàn chỉnh. Thật thất lễ quá ạ! Hay là để em mời thầy một bữa cơm để cảm ơn thầy nha”

“Em đói rồi à?”

Cô không nghĩ anh lại nghĩ cô đói. Điều đó khiến cô không biết nên ứng xử như thế nào.



“A..a không có ạ. Chỉ là em thấy cũng đến giờ ăn trưa rồi mà thầy cũng giúp đỡ em nhiều nên em muốn mời thầy bữa cơm thôi ạ”

“Được thôi. Em ngồi đây đợi một chút tôi đi lấy xe”

“À vâng ạ”

Bây giờ cô như ở trên cao vậy đầu cô bắt đầu mộng tưởng đến nhiều thứ. Một người như cô lần đầu thích người khác lại phát triển đến mức này không cảm thấy vui mới là lạ.

Ngồi đợi một lúc anh lái xe đến, vẫn là chiếc xe quen thuộc cô thấy ở gần nhà. Cô vẫn chưa biết nên ăn ở đâu nên anh là người chọn địa điểm ăn.

Anh đưa cô đến một nhà hàng Trung Hoa. Khi thấy cô cảm giác như bắt đầu tiền trong túi rơi ra khá nhiều vì cô chỉ là một học sinh bình thường thì tiền đâu ra mà có thể đến nơi như này để ăn chứ.

Cô và anh bước vào. Người phục cất tiếng chào và dẫn về phía bàn ăn hai người. Anh mở menu ra gọi món. Anh nhẹ nhàng hỏi: “em ăn được vịt không?”

“Được ạ”

“Cho tôi một phần vịt quay Bắc Kinh kèm theo một phần thịt kho đông pha và một phần bánh bao kim sa nữa”

Nghe anh gọi món mà cô cảm thấy thương xót cho ví tiền của mình. Cảm giác như ví đã nhẹ rồi bây giờ còn có thể bị gió cuốn bay một cách dễ dàng.

Anh đưa menu cho cô hỏi cô có muốn chọn gì thêm. Nhưng nhiêu đó món ăn là cô đã khó mà trả được rồi nên cũng không chọn thêm món nào.

Khi mang thức ăn ra cô cảm thấy đồ ăn rất bắt mắt, nhìn thôi cũng đủ thấy tiền không rồi. Nhưng không thể nào ăn nổi được khi chứng kiến cảnh ăn xong tiền sẽ tự bay ra khỏi ví. Nên cô chỉ động đũa được vài miếng thịt. Bỗng nhiên cô nhớ đến lời nói của Vy Vy có nên hỏi thầy ấy và người phụ nữ kia là gì với nhau không? Nhưng cô đã không đủ can đảm để hỏi việc đó. Nên đành im lặng.

Khi cả hai đều dùng bữa xong, cũng tới lúc phải để ví tiền nhẹ hơn rồi. Cô nhẹ nhàng hỏi người phục vụ: “ tổng cộng hết bao nhiêu vậy?”

“Thưa quý khách, tất cả đã được thanh toán rồi ạ”

Cô vô cùng bất ngờ vì người thanh toán chỉ có thể là anh mà thôi nhưng đây là bữa cơm cô mời mà. Sao anh lại thanh toán giúp cô. Y Vân nhẹ nhàng hỏi: “Em nói là em sẽ mời để cảm ơn thầy mà sao thầy lại thanh toán vậy ạ?”

“Sao tôi có thể để học sinh như em mời một thầy giáo ăn một bữa cơm như thế được”

Cô cảm thấy có chút tiếc nuối vì lúc nãy biết bữa cơm này do Âu Dương Hàn thanh toán thì đã ăn thật nhiều vào rồi. Nên bây giờ không thể no bụng được.