Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Rõ A, Ta Cũng Không Rõ A

Chương 14: Ăn Hành




Chương 14: Ăn Hành

Vù vù vù

Bỗng nhiên một thân ảnh bất ngờ xuất hiện tại không trung.

Đó là chúng ta nhân vật chính hiện tại đang ngồi cưỡi ngựa trắng trên không trung mấy trăm mét.

“Phù, may mắn ta chọn vệ tinh cũng không lớn lắm không thì gây ra tai họa rồi”.

Nhật Trường nhìn chính mình ‘thành quả’ thở dài một hơi.

Dù sao nguyên tác quả thiên thạch Doni kêu đến kích cỡ bao nhiêu tác giả không có đề cập đến, nhưng mà có thể cắt đôi đại lục dù thế nào cũng phải lấy km làm đơn vị.

Nhớ đến quả vệ tinh chỉ có 500m, hắn đắc ý nói: “May mắn ta thông minh nhớ đến, hì hì”.

Để chúng ta chuyển cảnh xuống bãi chiến trường nào.

Lấy chiến trường làm trung tâm chúng ta có thể thấy được,

Xì xì xì!!!!

Tựa như bị bom Sa Hoàng cọ rửa qua khu vực, ở đó là lấy hàng chục km là đường kính vực sâu.

Trung tâm cắm lấy như làm bằng thủy tinh cực lớn thủy tinh kiếm, nếu từ góc nhìn trên cao ta càng có thể thấy toàn bộ toàn bộ dãy núi như bị một thanh kiếm khổng lồ

chặt ngang.

Gần 300km dãy núi hiện tại chỉ còn lác đác vài ngọn núi nho nhỏ, có thể nói quốc gia này danh lam thắng cảnh một trong chính thức bị xóa tên.

Nếu địa điểm đổi là thành phố nào đó thì t·hương v·ong ít nhất là triệu người a,

May mắn thế giới Campione lịch sử nhờ có La Hào nên khu vực xung quanh xem như cấm địa hầu như không có người xuất hiện.

Nếu không,......

Nhìn bản thân tạo thành ‘chiến tích’ Nhật Trường không tránh được hơi chột dạ, khụ khụ.

(ー_ー)!!

Phanh!!!!

Một bóng người từ dưới đống đất đá xông ra.

Là La Hào.

So với lúc đầu phong thái phong hoa tuyệt đại của một vị bá giả Võ Hiệp Vương,

Hiện tại có thể nói là....thảm hại.

Bộ đồ cung trang nhà Hán đã có lễ đã hóa thành tro tàn, toàn thân da thịt như con gà bị ném vào lò than vậy,

Mái tóc bù xù, khuôn mặt mơ hồ không rõ bị tóc che lấy.

..............

PS: sách này quy tắc là trang phục lúc đánh nhau đừng hòng còn sống.

^m^

...............

“Haha, khục, không ngờ ta La Hào có ngày bị dồn đến cảnh này, thật sự là thú vị a Bi Kịch Vương!!!”.

La Hào một bên phun máu một bên dùng ánh mắt khát máu nhìn đối phương.



A, kịch bản cũ, tụi này Campione thuộc con gián + lửng mật.

Nhật Trường từ đầu cũng không mong có thể một chiêu có thể đ·ánh c·hết tụi này vừa sống dai lại càng đánh càng hăng Campione.

Phanh

Kêu ngựa yêu quay về, Nhật Trường từ trên không rơi xuống đứng đối diện lấy đối phương.

“Cảm giác như thế nào, khi bị một người vô danh như ta đánh thành hình dạng thảm hại như vậy.”

Nhật Trường nhây nhây cười nói.

“A, lâu ngày cảm thụ cảm giác thất bại tuy không tệ nhưng ta vẫn là muốn xé nát ngươi khuôn mặt này hơn.”

Vị này Võ Hiệp Vương lộ ra nụ cười tàn nhẫn phối hợp với nàng hiện tại bộ dáng đúng là giống bị chọc giận sư tử cái.

“Xé nát? Bằng ngươi hiện tại thảm hại bộ dáng, à đúng rồi! Hình như ngươi còn chiêu gì đó gọi phi kê thần chưởng phải không? Biểu diễn cho ta xem nào

Võ~Hiệp~Vương!!!”.

Nhật Trường cười khinh bỉ đồng thời lấy tay chỉ chỉ lấy khuôn mặt.

☜(゚ヮ゚☜)

..........??!!!

Hình như không khí bị đông cứng một lúc.

Lần này La Hào không còn ‘cười’ chỉ là dùng bình tĩnh ánh mắt nhìn chăm chú lấy hắn.

Chỉ là đôi mắt bích lục đó chỉ còn đơn thuần lạnh thấu xương sát ý, “Chuẩn bị kỹ càng”.

Lập tức bóng dáng bắt đầu mơ hồ, chỉ nghe tiếng xé gió ập tới.

“Nếu không ngươi sẽ c·hết vô cùng thê thảm.” âm thanh chưa tới người đã tới.

Chỉ thấy nàng xòe ra đôi bàn tay cùng với bao trùm dày đặc chú lực.

“Phượng hoàng mười hai thần chưởng”

“Phượng Dực Thiên Tường”

Đối diện với đối phương đến trước người công kích, Nhật Trường chỉ bình tĩnh nói: “Thật sự là tốt quá, khi đối thủ của ta là ngươi loại này”.

Không kịp suy nghĩ đối phương lời nói, La Hào công kích hoàn toàn trúng vào đối phương.

Không dùng bất kỳ phương thức phòng thủ nào, dù là đơn giản nhất chú lực bao trùm cũng không có.

Kết quả là hắn b·ị đ·ánh bay không một chút do dự.

“Có vấn đề, hơn nữa vừa rồi xúc cảm....” La Hào nhíu mày thân là Campione trực giác khiến nàng luôn có cảm giác có gì đó rất nguy hiểm.

Lúc này b·ị đ·ánh bay nhân vật chính đang run rẩy đứng dậy, “Ui da, đau đau, cỡ này chắc phải gãy vài chiếc xương rồi”.

“Nhưng mà a” cố nén đau nhức trên người hắn không nhịn được vui vẻ nói, “Ngươi chạm đến ta nha”.

..........................

[Master, rõ ràng ngài chỉ cần đi lên khiêu khích một cái thì giáo chủ tuyệt đối sẽ cho ngài combo kim cương lực sĩ + phi phượng mười hai a, lúc đó chẳng phải nàng sẽ

thành cá trên thớt của ngài sao?]



Hệ thống không nhịn được chửi bậy nói.

“A, đây là, hmm, tại ta muốn suy yếu nàng thể lực một đợt nếu không nàng một bộ combo đem ta đánh thành bãi thịt nát thì nát”.

(-_-;)

Nhật Trường lúng túng nói.

[Nhưng có nhất thiết phải dùng đến ‘Meteor Blade’ không, đây không phải ngài muốn dùng để đối phó ‘cuối cùng chi vương’ át chủ bài một trong sao?]

Hệ thống nghi hoặc nói.

“A thống à, một hệ thống tốt sẽ không làm mất hình tượng chủ nhân trong mắt độc giả a”.

(・∀・)

Nhật Trường ‘nhẹ’ nói.

[A]

( ̄ー ̄)

...........................

Không đợi nàng cảm thấy nghi ngờ, thân thể cảm giác bất thường truyền đến làm nàng kinh hãi không ngờ.

“Đây là? Chú lực của ta? Đang biến mất!!!!” La Hào không nghĩ mình có cơ hội trở lại lúc còn mới tập võ, nhưng mà nếu là kẻ địch ban cho thì....

“Trúng kế sao, không nghĩ tới hắn còn có năng lực như vậy, đủ là một kẻ đáng sợ a”.

La Hào thử hoạt động cơ thể, phát hiện ngoại trừ Campione thể chất và nàng tự hào nhất võ nghệ, thì chú lực và quyền năng đã không cảm nhận được.

Đồng nghĩa nàng toàn thân sức mạnh bị chặt ít nhất tám phần.

Dù sao nàng võ nghệ cần chú lực mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh.

“Hiện tại tình huống với lần đầu đối mặt Heretic God cỡ nào tương tự a, thật sự là quá thú vị” La Hào sau bị đối phương chơi một vố cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Lấy ra chính mình thân là võ đạo cao thủ cấp tốc điều chỉnh cảm xúc.

“Nha, ngài vừa rồi chiêu đó đúng là đau a, kém chút là ta bị trọng thương rồi” rõ ràng đến mức khinh người lời nói dối.

Nhìn chính mình trước mặt đang cười như không có việc gì Nhật Trường, nàng chỉ dùng đôi mắt bình tĩnh nhẹ nhàng đáp lại.

“Chỉ là một thức trong mười hai thức đã làm ngươi trọng thương được sao, như vậy a, kế tiếp ta sẽ bày ra cho ngươi thấy ta suốt đời tự hào nhất võ,

Chân chính mười hai thức, chuẩn bị sẵn sàng a!!!”.

Lời nói vừa dứt bóng người liền biến mất tại chỗ.

‘Nguy hiểm’ nhìn bộ dáng này đối phương chuẩn bị liều mạng a.

Nhật Trường triệu hồi ra Ascalon chuẩn bị nghênh chiến.

Nhưng mà hắn cũng không có lộ ra vẻ lo lắng, dù sao đối phương hiện tại chỉ là một bạch bản Campione. Có thể có nguy hiểm gー

Phốc!!!

Một cú đấm thẳng vào bụng, sau đó là mặt, ngực, thái dương, vai, cổ họng,.....

Phanh phanh phanh!!!!!

Vô số dấu nắm đấm in vào cơ thể.

Chưa hết.



Lũ lụt một dạng liên kích đánh tới.

Một, chục, trăm, hàng ngàn cú đánh bộc phát tới.

Không có bất kỳ một tuyệt kỹ nào.

Chỉ một câu đơn giản, vừa nhanh vừa chuẩn lại hung ác.

‘Đây là, rốt cuộc là.....’ Nhật Trường đại não đang cố gắng phân tích lấy tình huống.

Ngay tại khoảnh khắc v·a c·hạm, hắn vừa rồi bị đối phương đánh đến không thể phản kháng.

Nhưng rốt cuộc là tại sao?

Không đợi hắn kịp suy nghĩ nguyên do, đối phương công kích lại đến.

Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể từ bỏ tự hỏi, tay cầm thập tự kiếm nghênh kích lại.

Nhưng mà vô dụng,

“Cái gì!!!” Nhật Trường không nhịn được kinh ngạc thốt lên.

Xoẹt!!!!

Kiếm tuy chém trúng nhưng mà,

Người b·ị c·hém là hắn.

Nhìn trước ngực vết chém, lần nay hắn không kinh ngạc nhưng ngược lại cảm giác nghi ngờ không ngừng lan tràn.

Hồi tưởng lại vừa rồi, khi kiếm của hắn sắp v·a c·hạm lấy nắm đấm của đối phương đột nhiên tay của nàng từ nắm đấm chuyển thành chưởng.

Như vậy rốt cuộc là?

“Chỉ đơn giản là chuyển lực thôi” La Hào lạnh nhạt nói.

Nhìn trước mặt kẻ địch, nàng chỉ đơn giản trần thuật: “Khi ngươi vung kiếm hướng về phía ta, ta chỉ đơn giản đem phương hướng của kiếm chuyển đối thôi”.

“Khi đến gần ta đã phát hiện, ngươi phương thức chiến đấu không tệ, kiếm thuật, sức mạnh nắm giữ, chiến đấu trực giác và kinh nghiệm đều rất tốt nhưng mà,”

Nói đến đây ánh mắt đột nhiên trở nên nghi ngờ.

“Ngươi cách chiến đấu quá cứng ngắc, như đang cố gắng tái hiện lại cái gì đó điều này thật là quái lạ a ngươi”.

La Hào chỉ đơn giản giải thích nói.

Thì ra là vậy sao.

Đúng là như vậy, hắn chỉ tái hiện lại kinh nghiệm những đối thủ bị hắn g·iết c·hết.

Để mà nói giống như là một người viết một đoạn code, một người sao chép và dán code như vậy từ trên mạng vậy.

Từ biểu hiện giống như nhau nhưng khi phát sinh vấn đề thì chênh lệch hoàn toàn hiện ra, người có thể tìm ra lỗi và sửa chữa nhưng người còn lại chỉ biết đơ mắt nhìn

không biết làm gì.

Cùng như vậy, hắn kinh nghiệm hoàn toàn là sao chép đến 100% như thật nhưng chỉ có thể tái diễn lại nhưng không thể cải biến được.

Tuy nhiên, chỉ cần cho hắn đủ thời gian là hắn hoàn toàn có thể biến những kinh nghiệm đó hoàn toàn thành của mình nhưng tiếc nuối là hắn không có thời gian a.

Từ lúc xuyên qua đến bây giờ thời gian mới chỉ có vài tháng hoàn toàn không đủ để hắn tiêu hóa toàn bộ a.

“Cho nên a, ngươi như con rối một dạng võ nghệ trong mắt ta sơ hở như đang bày ra trước mặt vậy.” La Hào bình tĩnh nói.

(._.)