Không Phụ Thê Duyên

Chương 121




Thừa dịp thời điểm thỉnh an, Hoắc Thù nói cùng Nhiếp lão phu nhân chuyến đi săn mùa thu lần này, thuận tiện nói ra trong chuyến đi săn này không chỉ có con cháu trẻ tuổi nhà huân quý cùng tông thất, mà hoàng đế còn khâm điểm riêng cho con cháu quan viên tứ phẩm trở lên trong kinh cũng được đi theo

Nhiếp lão phu nhân tuy rằng mặc kệ việc đời, nhưng cũng không phải người hồ đồ, vừa nghe liền biết được ý tứ trong đó

Nghĩ đến Tứ công chúa, Ngũ công chúa trong cung sớm đã cập kê, chỉ sợ lần này hoàng đế có ý chọn phò mã trong số những người này

Nhiếp lão phu nhân nhìn thoáng qua mấy cô nương trong phủ, lớn nhất là đại cô nương Nhiếp Tư sang năm liền phải cập kê, Nhiếp Tuệ cùng Nhiếp Từ còn có thể chờ hai năm, ngược lại không vội, nhưng đi săn lần này là cơ hội khó có được, sẽ có rất nhiều nữ quyến trong kinh đi theo, để tỷ muội mấy đứa nó đi biết sự đời cũng tốt





Lập tức, Nhiếp lão phu nhân liền thương lượng cùng Hoắc Thù và hai con dâu một lát, chọn ra người đi cùng theo chuyến đi săn lần này, sau đó nhìn Hoắc Thù nói: “Đến lúc đó làm phiền con chiếu cố mấy muội muội nhiều một chút”

Hoắc Thù hơi hơi cười, nói: “Con là đại tẩu, chiếu cố các nàng là việc phải làm, tổ mẫu người yên tâm đi.”

Mấy tỷ muội Nhiếp Từ khi biết được có thể cùng nhau tham gia đi săn mùa thu thì cao hứng cực kỳ, đi đến bên người Hoắc Thù ríu rít hỏi tới, Nhiếp Tuệ thoạt nhìn cũng có chút kích động, chỉ có Nhiếp Tư, vẫn an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ đó như cũ, thoạt nhìn có chút khinh thường việc này, bất quá đôi môi mím thẳng cùng với gương mặt ửng đỏ đã tiết lộ nàng cũng rất khẩn trương.

Cơ hội như vậy có người nào mà không động tâm, đặc biệt là thứ nữ như Nhiếp Tư, tuy có phụ thân thương tiếc, nhưng xuất thân là nỗi đau của nàng, lựa chọn cho hôn sự của nàng cũng vô cùng hạn chế



Hôn nhân đại sự quan hệ đến cả đời nữ nhi gia, Nhiếp Tư ngày thường cho dù có bình tĩnh nhưng lúc này cũng không có cách nào thờ ơ được

Cuối cùng người đi theo chuyến đi săn đã được chọn ra, nữ quyến có Nhị thái thái, Hoắc Thù cùng bốn tỷ muội Nhiếp Từ, Tam thái thái ở lại trong phủ phụng dưỡng lão phu nhân, cũng không có đi theo. Nhiếp Nhị lão gia là nam nhân tuổi lớn nhất trong phủ nên đi theo cùng, ngoài ra đi theo còn có đích trưởng tử Nhiếp Tuấn của nhị phòng, các nam tráng còn lại tuổi còn quá nhỏ đều ở lại trong phủ.

Nhiếp Tuấn năm nay mười sáu tuổi, còn đọc sách ở tộc học Vệ Quốc Công phủ, bộ dáng tương đối giống Nhiếp Nhị lão gia, nhưng tính tình lại kế thừa tính ôn hòa hiền hậu của Nhị thái thái, là một thiếu niên lang tính tình rất tốt, vô cùng kính ngưỡng vị đường huynh Nhiếp Ngật này, chỉ cần có Nhiếp Ngật ở đây, hắn đều cung kính có thừa



Cũng bởi vì như thế, Nhiếp Ngật cũng chiếu cố hắn nhiều hơn một chút

Buổi tối sau khi Nhiếp Ngật từ trong cung trở về, Hoắc Thù liền nói cùng hắn hôm nay người được chọn đi cùng là ai, Nhiếp Ngật nghe xong nhàn nhạt gật đầu, nói: “Tuổi nhị đệ đã lớn như vậy rồi, xác thật hẳn nên đi đó đi đây nhiều một chút”

Nói xong, Nhiếp Ngật liền ôm lấy nàng trở về phòng nghỉ ngơi, nói: “Sáng sớm ngày mai ta phải tiến cung, đến lúc đó sẽ cùng cữu cữu đi Kỳ Vân sơn trước, chờ khi đến hành cung kia, ta lại đi gặp nàng”

Hoắc Thù biết hắn làm việc trong Vũ Lâm Quân, hoàng đế đi ra ngoài là việc lớn nên cũng không có vì vậy mà mất mát, nói: “Đã biết, đến lúc đó chàng phải cẩn thận một chút”

Hai vợ chồng nói chuyện một lát, liền nghỉ ngơi.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Nhiếp Ngật liền thức dậy

Hoắc Thù chống đỡ cơn buồn ngủ đưa hắn ra cửa, sau đó đi về ngủ nướng, thời gian không còn sớm lắm mới bị nha hoàn kêu dậy.

Khi xuất phát, mấy tỷ muội Nhiếp Từ lại giống lần trước đi Vĩnh Bình hầu phủ uống rượu mừng, đều đến ngồi trong xe ngựa Hoắc Thù, chỉ có một mình Nhiếp Tư ngồi lại trong xe ngựa, nhìn rất đáng thương. Nhiếp Nhị lão gia sau khi biết việc này, không khỏi đau lòng cho nữ nhi, đồng thời cũng có chút oán trách Hoắc Thù thân làm đại tẩu mà nặng bên này nhẹ bên kia, phái riêng bà tử qua an ủi một phen.

Hoắc Thù ở trong xe ngựa, sau khi nghe xong, nhìn thoáng qua Nhiếp Tuệ, phát hiện trong mắt nàng có chút ảm đạm, bất quá đối với việc này đã thành thói quen, cũng không quá mức khổ sở bởi vì phụ thân bất công.
Hai tỷ muội Nhiếp Từ cùng Nhiếp Du ngồi ở nơi này, tự nhiên cũng biết việc này, tức khắc có chút không vui.

“Nàng tự mình muốn thanh cao, không muốn lại đây ngồi cùng đại tẩu, liên quan gì đến đại tẩu chứ? Chỉ có nàng là nhiều chuyện” Nhiếp Từ được Tam thái thái dạy đến tính tình thập phần lanh lẹ, lập tức thì thầm trong miệng: “Nhị thúc nhìn là người khôn khéo, không ngờ tới lại bất công như vậy”

Nhân tâm vốn dĩ đã có thiên vị, ngay lúc nghĩ nó không nghiêng không lệch, thật ra đã thiên vị đến không ranh giới, tựa như Nhiếp lão phu nhân nhìn như công bằng nhưng kỳ thật tâm tư cũng tương đối thiên vị tôn tử đại phòng, đây là nhân chi thường tình.

Đối với việc này, Hoắc Thù không có ý kiến

Xe ngựa mới ra cửa thành, Hoắc Thù đã bị An Dương quận chúa phái người mời qua, tìm nàng nói chuyện.
Hoắc Thù lên xe ngựa quận chúa, liền thấy An Dương quận chúa lười biếng ngồi trong xe ngựa, khi nhìn thấy nàng, An Dương quận chúa liền oán giận nói: “Mấy ngày nay ngươi đều không qua phủ tìm ta chơi, hại ta mỗi ngày đều bị mẫu phi ta bắt học cái này học cái kia, không thể lười biếng được”

Hoắc Thù xin lỗi cười nói: “Không phải ta không muốn đi, chỉ là ta sợ đi qua đó thì Vinh Thân Vương phi sẽ có ý kiến với ta”

An Dương quận chúa nghe xong, nhịn không được thở dài, biết Hoắc Thù nói chính là sự thật, cho nên nàng cũng chỉ oán giận một chút thôi

Nàng lười biếng dựa vào một cái gối dựa màu đỏ rực bằng gấm, đôi tay nâng má, vẻ mặt đau khổ nói: “Mẫu phi ta luôn luôn có thể hạ tâm tàn nhẫn đối với tỷ đệ chúng ta, người không biết còn tưởng rằng người là mẹ kế đấy chứ. Lần này người muốn bẻ thói xấu của ta, liền nói được làm được, mấy ngày này trôi qua thật không có tư vị gì hết.”
Hoắc Thù an ủi nói: “Nhịn một chút đi, chờ ngươi định thân thì tốt rồi.”

Lại là đề tài lời lẽ tầm thường, An Dương quận chúa thở ngắn than dài, cảm thấy trên thế giới này, chỉ sợ ngoại trừ Nhiếp Ngật thì người có thể khiến mẫu thân nàng cảm thấy vừa lòng làm con rể sợ là đã không còn. Mà Nhiếp Ngật đã thành thân, dưới bầu trời này cũng chỉ có một Nhiếp Ngật, không biết nương nàng còn muốn lăn lộn tới khi nào, ngẫm lại liền cảm thấy không còn đường sáng nào nữa.

“Haiz, không nói chuyện không thú vị này nữa.” An Dương quận chúa chuyển đề tài, nói: “Ngươi biết đi săn lần này, Hoàng bá phụ còn muốn chọn phò mã cho Tứ công chúa, Ngũ công chúa không?”

Hoắc Thù gật đầu.

An Dương quận chúa nhịn không được cười rộ lên, “Tứ công chúa xưa nay là người có ánh mắt cao, cũng không biết đến lúc đó nàng có thể chọn ra được cái gì, còn Ngũ công chúa, tính tình nàng mềm yếu, tuy có danh xưng công chúa , nhưng tính tình mềm mại như vậy, phò mã này cũng không dễ chọn nha”
Hoắc Thù cũng không hiểu biết nhiều lắm đối với các công chúa trong cung, nghe xong không có ý tưởng gì, chỉ nói: “Việc này cứ để Hoàng Thượng nhọc lòng là được, nhưng còn ngươi, đến lúc đó không chừng này trong đám thanh niên tài tuấn, sẽ có quận mã của ngươi đấy”

Đề tài lại vòng trở lại, An Dương quận chúa liếc mắt nhìn nàng một cái, không muốn nói chuyện nữa

Đoàn xe ở trên đường được hơn nửa ngày, thẳng đến giờ Thân, mới đến nơi cần tới

Bãi đi săn hoàng gia có vài cái, cách mỗi ba năm đổi chỗ một lần, lần này địa điểm đi săn được định là Kỳ Vân Sơn. Mỗi năm tổ chức đi săn đều có chương trình nhất định, tại nửa tháng trước, triều đình đã phái binh lên núi chuẩn bị, hơn nữa còn có Vũ Lâm Quân cùng cấm vệ quân, Ngũ Quân Doanh đều xuất động, đem sân săn thú tại Kỳ Vân Sơn đều bao bọc lại bảo vệ
Chờ khi đoàn nghi thức của hoàng đế đến hành cung Kỳ Vân Sơn không lâu, nữ quyến các phủ cũng lục tục kéo đến phía sau

Mới vừa đến Kỳ Vân Sơn, Nhiếp Nhị lão gia liền đi tìm Nhiếp Ngật, để nhi tử Nhiếp Tuấn ở lại bảo hộ nữ quyến trong nhà đi vào chỗ nghỉ ngơi đã được sắp xếp trước

Chờ sau khi chỉnh lý xong hành trang, sắc trời hiện giờ đã không còn sớm.

Sau khi Hoắc Thù tiễn mấy tỷ muội Nhiếp Từ đi xong, liền vội gọi người múc nước rửa mặt, chuẩn bị nghỉ dưỡng tốt đêm nay, để ngày mai đủ tinh thần đi cưỡi ngựa săn thú.

Tuy nói đi săn mỗi năm là một loại phương thức hoàng đế chuyên dùng để kiểm tra con cháu tông thất cùng huân quý, nhưng trong sân săn thú cũng cung cấp một nơi cho nữ quyến cưỡi ngựa săn thú du ngoạn, đây là nơi phụ nhân nội trạch có thể quang minh chính đại cưỡi ngựa du ngoạn, Hoắc Thù tự nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.
Vừa rửa mặt ra liền thấy Nhiếp Ngật đã trở lại.

“Chàng dùng cơm chưa?” Hoắc Thù vội hỏi nói.

Nhiếp Ngật cởi bội kiếm bên hông xuống đặt trên bàn, nhận khăn nha hoàn đã giặt sạch lau tay, nói: “Đã dùng ở chỗ cữu cữu, nàng thì sao?”

Hoắc Thù sờ sờ bụng, “Còn chưa ăn, vốn là muốn đợi chàng về ăn chung”

Nhiếp Ngật nhấp nhấp miệng, nói: “Thực xin lỗi, vừa nãy bận quá, lần sau ta cho người trở về thông báo với nàng một tiếng, nếu nàng đói bụng không cần chờ ta.”

Hoắc Thù khoác khoác tay, không để ý chuyện này, kêu nha hoàn dọn cơm

Nhiếp Ngật tuy đã ăn rồi nhưng vẫn ngồi xuống chậm rãi uống canh, xem như dùng bữa cùng nàng

Ăn xong một bữa tối ấm áp, hai vợ chồng lại ngồi một lát. Khi bóng đêm buông xuống liền lên giường nghỉ ngơi

Đêm nay tinh thần Nhiếp Ngật vô cùng không tồi, quấn lấy nàng náo loạn trên giường hai lần, cuối cùng vẫn do Hoắc Thù cự tuyệt, một tay đẩy ngực mướt mồ hôi của hắn, nói thầm: “Ngày mai ta còn muốn đi cưỡi ngựa săn thú, không thể lại tiếp tục nữa”
Nhiếp Ngật nâng bờ mông đầy đặn của nàng, nhẹ nhàng xoa ấn, chậm rãi đem chính mình đưa vào trong cơ thể nàng, đè ở trên người nàng cười nói: “Không có việc gì, ngày mai nàng có thể ngủ trễ chút rồi hãy qua đó, đến lúc đó nàng có thể đi cùng hoàng hậu nương nương, nghe nói trước khi xuất giá hoàng hậu cũng là nữ tử yêu thích cưỡi ngựa săn thú”

Hai mắt Hoắc Thù chứa sương mù, mếu máo, rốt cuộc ôm bả vai mướt mồ hôi của hắn, vừa thở phì phò vừa nói: “Cũng không có bảo bảo, không muốn mệt như vậy"

Nhiếp Ngật dừng động thân thể, bị nàng làm cho dở khóc dở cười, ai nói chỉ vì có thể mang thai bảo bảo mới làm loại chuyện này?

Lập tức hắn vẫn không nhịn xuống, lăn lộn nàng đến lúc nàng khóc thành tiếng mới bỏ qua.

Cuối cùng Hoắc Thù vẫn không chờ hắn tận hứng, nàng cứ ôm chăn ngủ, cũng mặc kệ kế tiếp được hắn rửa sạch thân thể ra sao, ngủ đến khuôn mặt đỏ bừng, tư thế ngủ ngây thơ khiến người yêu thích, trong hơi thở tản ra hương lan sâu kín, là bột đánh răng mùi hoa lan gần đây nàng dùng
Nhiếp Ngật xoa bóp khuôn mặt phấn nộn của nàng, nhìn nàng một hồi lâu mới ôm nàng đi vào giấc ngủ.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã vang lên tiếng kèn, thanh âm xa xôi dai dẳng

Hoắc Thù mở to mắt ngáp, liền thấy Nhiếp Ngật ngồi ở mép giường, đang khom người mang giày.

Thấy nàng bò người lên, hắn duỗi tay vén tóc ra sau tai cho nàng, hôn hôn trên mặt nàng, nói: “Còn sớm, tiếp tục ngủ.”

Hoắc Thù nhìn hắn trong chốc lát, thật đúng là quay về trên giường, tiếp tục nghiêng người ngủ.

Tối hôm qua hắn nháo nàng đến khuya như vậy, nàng hiện tại vẫn còn chưa ngủ đủ, cho nên cũng lười đi hầu hạ hắn.

Chờ khi nàng tỉnh lại lần nữa, sắc trời hơi hơi sáng, Nhiếp Ngật đã rời đi từ sớm

Hoắc Thù bò dậy, kêu bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ, thay đổi một bộ kỵ trang do phòng châm tuyến may riêng cho nàng, kỵ trang này không giống y phục nam tử, được may theo kiểu dáng cho nữ tử, mặc trên người không có váy áo phức tạp, nhưng có thể tôn lên đường cong uyển chuyển vốn có của nữ tử, là kiểu dáng thịnh hành trong kinh mấy năm gần đây, rất được các quý nữ hoan nghênh.
Ăn xong đồ ăn sáng, Hoắc Thù quấn roi vào bên hông rồi ra ngoài.

Mấy tỷ muội Nhiếp Từ đã sớm chuẩn bị xong, đi theo Nhị thái thái cùng lại đây tập hợp với nàng

Hoắc Thù nhìn thoáng qua, phát hiện mấy tỷ muội đều mặc kỵ trang mới tinh, kiểu dáng cùng với nàng đang mặc cũng không khác lắm, chỉ là màu sắc, hoa văn có chút bất đồng, bất quá kỵ trang của Nhiếp Tư càng tinh xảo hơn một ít, ở tay áo, vạt áo đều đính hoa lan theo hình dạng rơi rụng xuống dưới không có quy tắc nào, rất có ý nhị.

Diện mạo Nhiếp Tư cũng không tính xuất sắc, nhưng trên người nàng có một loại tĩnh lặng cùng thanh đạm, an an tĩnh tĩnh mà ngồi chỗ đó, đạm bạc xa cách, hôm nay mặc vào bộ kỵ trang cải biến riêng như vậy, khiến cho nàng trong thanh đạm xa cách lại nhiều hơn một loại ý nhị khác, giống như u lan nở rộ giữa sơn cốc, an tĩnh lộ ra hương thơm, làm người đối diện sáng ngời đôi mắt
Hoắc Thù nhịn không được nhìn nàng nhiều hơn, tiếp theo liền thấy tỷ muội Nhiếp Từ bĩu môi, bộ dáng không cao hứng

Hai chị em đi qua tới, một người kéo một bên tay Hoắc Thù

Nhiếp Du bĩu môi nói: “Đại tẩu, y phục đại tỷ mặc hôm nay đúng là thật độc đáo phải không?”

“Đúng vậy.” Hoắc Thù cười nói, xác thật rất độc đáo, thật tốn không ít tâm tư

“Đại tỷ xưa nay châm tuyến rất tốt, ánh mắt phối hợp y phục cũng tốt, không bằng có rảnh rỗi thì chỉ dạy các muội muội nhiều chút đi” Nhiếp Từ nói theo, hung hăng liếc xéo Nhiếp Tư một cái

Nhiếp Tư an tĩnh đi theo Nhị thái thái, cũng không nói chuyện.

Nhị thái thái hôm nay mặc cũng giống như ngày thường, nhìn liền biết nàng hôm nay không chuẩn bị đi cưỡi ngựa.

Hoắc Thù nói cùng Nhị thái thái mấy câu, liền dẫn theo các nàng đi đến bãi săn thú
Vừa đến khu nghỉ ngơi bên cạnh bãi săn thú, liền nghe được từ nơi xa truyền đến một trận âm thanh náo nhiệt, Hoắc Thù nhìn chăm chú qua, chỉ thấy Cao Quân đang cao cao ngồi trên lưng ngựa nơi xa, mặc một bộ kỵ trang màu đỏ hồng của lửa, tóc buộc cao, được một đám nữ tử vây quanh, như chúng tinh củng nguyệt, sáng ngời chói lọi

Cao Quân từ xa đã nhìn thấy nữ quyến Vệ Quốc Công phủ, lập tức quay đầu ngựa lại, hướng nơi này chạy tới.

Ngựa kia chạy cực nhanh, phảng phất muốn chạy đến dẫm đạp các nữ quyến Vệ Quốc Công phủ, người chung quanh thấy một màn như vậy đều phát ra tiếng kinh hô, Nhị thái thái cùng các tỷ muội Nhiếp gia sợ tới mức cả người cứng đờ, quên cả phản ứng.

Đôi mắt Cao Quân mang theo ác ý, tay nắm thật chặt dây cương, đi đến trước mặt các nàng. Mắt thấy ngựa sắp dẫm phải đám người Hoắc Thù, nàng nắm chặt dây cương càng chặt, ngay khi cần khống chế ngựa thì đột nhiên một trận tiếng vang thanh thúy vang lên, ngựa kia ăn đau liền rống lên, Cao Quân không khống chế được ngựa, thân thể quăng ngã
Hoắc Thù vun roi, giữ vòng eo Cao Quân, tay lại run lên, Cao Quân thét chói tai bay nửa vòng giữa không trung, tiếp theo mới được người đỡ lấy

Cao Quân nhắm mắt lại hét lên một lát, một đôi tay đang ôm nàng thật chặt, đến lúc nàng cảm giác an toàn mới mở to mắt, chờ khi nhìn thấy người đang ôm chặt mình là ai, tức khắc ghê tởm lại hét lên một tiếng, quát to lên: “Buông ra!”

Hoắc Thù rất sảng khoái buông tay.

Cao Quân cứ như vậy đập mông ngồi xuống trên mặt đất, chật vật không thôi.