Không Phụ Thê Duyên

Chương 120




Hoắc Thù nghe được liền rất tốt bụng nói lời an ủi nàng: "Sẽ không đâu, phụ vương ngươi có quyền có thế, cho dù lấy thế ra cũng có thể trói được một người tới cưới ngươi thôi mà"

Nghe được lời này, An Dương quận chúa nhịn không được trắng mắt liếc nàng một cái, oán trách nói: "Ngươi cố ý đúng không!"

Hoắc Thù rót một ly trà hoa cho nàng, "Nếm thử xem, trà hoa này hương vị không tồi."

An Dương quận chúa thực nể tình bưng lên uống một ngụm, nhấp nhấp một lát, lại đặt xuống, tiếp tục nói: "Cho dù phụ vương ta muốn đi trói một người tới cưới ta thì cũng phải nhìn mẫu phi ta có đáp ứng hay không trước đã. Gần đây ta sắp bị mẫu phi làm cho hỏng mất luôn rồi, người vẫn cứ luôn ép gả ta, nhưng tự người còn chưa tìm được một con rể vừa ý thì bức ta có tác dụng gì chứ?"





Hoắc Thù đồng tình nhìn nàng, lúc này không biết nên an ủi như thế nào.

Vinh Thân Vương phi lợi hại nàng đã biết qua, ngày thường thoạt nhìn Vinh Thân Vương phi chỉ là một vương phi ung dung hoa quý, đối xử với mọi người hòa khí lại không mất lễ tiết, là một nữ nhân vô cùng có đạo lý, rất có mỹ danh ở kinh thành. Nhưng nếu thấy như vậy mà cho rằng nàng là người hiền lành vậy thì sai rồi, chỉ cần nhìn Vinh Thân Vương trong những năm gần đây, trong phủ chỉ có một mình Vương phi là nàng, không có trắc phi cùng thiếp thị, ngay cả thông phòng cũng đều không có, liền biết nàng lợi hại như thế nào

Tuy rằng Vinh Thân Vương tay cầm quyền bính, được hoàng đế tín nhiệm, nhưng khi trở về vương phủ thì Vương phi mới là trời, ngay cả Vinh Thân Vương đối với Vinh Thân Vương phi cũng phải kiêng nể vài phần



Cũng nhờ Hoắc Thù cùng An Dương quận chúa giao tình tốt nên về sau cũng biết được chút ít chuyện phu thê Vinh Thân Vương. Nghe nói Vinh Thân Vương phi còn lớn hơn Vinh Thân Vương hai tuổi, hơn nữa trước khi gả cho Vinh Thân Vương, Vinh Thân Vương phi đã từng định thân.

Năm đó đối tượng Vinh Thân Vương phi định thân trước hôn lễ đột nhiên chết bệnh, Vinh Thân Vương phi liền từ một cô nương chờ gả biến thành một nữ tử khắc chồng, cứ như vậy chung thân đại sự của nàng bị trì hoãn mấy năm

May mắn thay phụ mẫu Vinh Thân Vương phi đau lòng nàng bị rơi vào thanh danh này nên thương yêu nàng rất nhiều, cũng không cưỡng cầu định thân cho nàng, hoặc là tùy tiện gả nàng ra ngoài.

Cứ như vậy Vinh Thân Vương phi kéo dài tới năm mười chín tuổi còn chưa có xuất giá, nghe nói lúc ấy nàng không thiếu bị người khác chê cười.



Sau đó, Vinh Thân Vương năm ấy mười bảy tuổi, không biết như thế nào lại nhìn trúng nàng, đòi chết đòi sống muốn cưới nàng, hơn nữa còn tiến cung tìm tiên đế tứ hôn cho bọn hắn. Vinh Thân Vương thời niên thiếu, nghe nói tính tình có chút thoải mái không chịu gò bó, ngay cả tiên đế cũng từng bị hắn nháo đến đau đầu, tiên đế bị hắn nháo đến hết cách, lại thấy Vinh Thân Vương phi tuổi lớn, tính tình cũng ổn trọng, không chừng có thể trấn áp được nhi tử này nên liền dứt khoác tứ hôn cho bọn hắn.

Quả nhiên, sau khi thành thân Vinh Thân Vương phi tính cách ổn trọng đã quản Vinh Thân Vương y như quản đệ đệ, áp chế hắn đến dễ bảo, năm đó việc này trong vòng tông thất không thiếu bị người lén chê cười. Cho đến sau khi Vinh Thân Vương phi sinh nữ nhi, Vinh Thân Vương cũng bị dạy dỗ thành ổn trọng, chờ sau khi tân đế đăng cơ, hắn thậm chí còn được Khánh Nguyên đế trọng dụng, là hoàng tử duy nhất trong số các hoàng tử của tiên đế được giữ lại trong kinh thành.
Tuy nói hiện tại nhi nữ đều đã lớn, nhưng tựa hồ như Vinh Thân Vương vẫn còn chịu Vương phi quản giáo hắn, trở về phủ, chỉ cần là lời Vương phi nói, hắn đều nhất nhất nghe theo.

Cho nên Vinh Thân Vương mặc dù muốn định thân cho nữ nhi, nhưng nếu Vương phi không đồng ý, hắn cũng bất đắc dĩ.

Vinh Thân Vương phi chỉ có một nữ nhi này nên cho dù trong mắt thế nhân nữ nhi có hơi lười một ít, thói hư tật xấu cũng rất nhiều, nhưng trong lòng nàng khuê nữ của mình cái gì cũng tốt, nên tất nhiên nàng muốn chọn cho nữ nhi một hôn sự thật hoàn hảo, làm sao có thể tùy tiện tạm chấp nhận? Tuy nàng muốn chọn thật tốt, nhưng khuê nữ lại không biết cố gắng, thanh danh xấu lan xa, Vinh Thân Vương phi dưới sự khó chịu, quyết định không dung túng nữ nhi nữa, nhất định phải bẻ tính tình nàng trở lại, đến lúc đó xem còn ai dám bắt bẻ nữ nhi nàng
Gần đây An Dương quận chúa vừa bị Vinh Thân Vương phi dạy dỗ, vừa bị nàng bức hôn, cả người đều muốn hỏng mất, cảm thấy sống mười mấy năm qua cũng không đến nổi vất vả bằng mấy tháng này

"Người lười đó là do trời sinh, ta còn có cách nào?" An Dương quận chúa vừa uống trà, vừa oán giận nói, "Trước kia ta không muốn ra ngoài, nhưng gần đây lại bị mẫu phi bức cho hận không thể mỗi ngày đều trốn được ra ngoài hưởng thanh tịnh."

Hoắc Thù nghe xong, rốt cuộc đã biết vì sao ngày hôm qua nàng lại đáp ứng lời mời dứt khoát như vậy

"Vậy được, gần đây mà ta có rảnh đều sẽ gửi thiếp mời cho ngươi." Nói, Hoắc Thù đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Đúng rồi, qua một thời gian nữa là đi săn mùa thu, năm nay Hoàng Thượng muốn tổ chức đi săn một chuyến, ngươi muốn đi giải sầu không? Nghe nói mỗi lần đi săn, Hoàng Thượng đều sẽ khâm điểm rất nhiều thanh niên tài tuấn đi theo, ngày đi săn cuối cùng sẽ kiểm tra bọn họ tại chỗ, nói không chừng trong những thanh niên tài tuấn đó sẽ có tướng công tương lai của ngươi thì sao!"
An Dương quận chúa chống cằm, lười biếng nhấc không nổi mí mắt nói, "Thôi bỏ đi, thanh niên tài tuấn trong kinh này đều đã bị mẫu phi ta bới lên hết rồi, sẽ không có đâu."

"Đi xem cũng được mà." Hoắc Thù thổi phồng nói: "Đến lúc đó ta cũng sẽ đi, ngươi coi như đi cùng ta thôi, nếu Vinh Thân Vương phi biết ngươi là đi với ta, người nhất định sẽ không lại nghĩ cách dạy dỗ ngươi."

An Dương quận chúa rốt cuộc cũng động tâm tư, suy tư một lát, nói: "Như vậy cũng được, đi săn mùa thu mỗi năm chỉ có ba ngày, ba ngày này tuy hơi ngắn, nhưng cũng có thể nhẹ nhàng một chút."

Thấy nàng đáp ứng, Hoắc Thù rất cao hứng, sau đó kéo nàng đứng dậy, dẫn nàng đi ngắm hoa cúc trong viện

Hoắc Thù không quên hôm nay mời nàng tới cửa là để xem hoa cúc chứ không phải để nàng lười biếng ở viện của mình cả ngày, bằng không cứ tiếp tục lười như vậy thì làm sao bây giờ nha.
Hai người di dạo hoa viên bên trong Vệ Quốc Công phủ một lát, thực nhanh liền gặp được mấy cô nương Vệ Quốc Công phủ

Hai chị em Nhiếp Từ cùng Nhiếp Du tam phòng là người hoạt bát, kế thừa tính tình biết ăn nói của Tam thái thái, vừa tới liền tiến đến bên cạnh bọn người Hoắc Thù nói chuyện ríu ra ríu rít. Hai tiểu cô nương thiên chân hoạt bát, thật sự làm người chán ghét không nổi, tuy rằng An Dương quận chúa cảm thấy có chút ồn ào, nhưng vì nể mặt Hoắc Thù nên tạm thời nhịn xuống.

Nhiếp Tuệ thẹn thùng đi theo phía sau các nàng, Nhiếp Tư so Nhiếp Tuệ càng trầm mặc hơn, thần sắc thanh lãnh nhạt nhẽo, lại mang theo vài phần cao ngạo.

Thừa dịp các cô nương hành lễ, An Dương quận chúa nhìn một lượt qua các cô nương Vệ Quốc Công phủ, ánh mắt dừng trên người Nhiếp Tư trong chốc lát mới dời đi.
Dạo bước trong sân một lát mới đi vào một nơi đình hóng gió, An Dương quận chúa liền lười biếng ngồi trên đệm để ở ghế đá không chịu nhúc nhích.

Các cô nương Vệ Quốc Công phủ ngồi cùng một lát liền cáo từ rời đi.

Tuy rằng các nàng muốn ở lại cùng An Dương quận chúa nhiều hơn một chút, nhưng vị quận chúa này đã bày ra loại tư thái lười nói chuyện cùng người khác rồi, các nàng cũng ngượng ngùng ngồi lại. Việc này cũng làm các tỷ muội Nhiếp gia nhận thức được tính tình của An Dương quận chúa quả nhiên giống như lời đồn, xác thật có chút không giống người bình thường.

An Dương quận chúa xưa nay lười để ý cái nhìn của người khác, cũng là vì nguyên nhân này mới làm thanh danh nàng lan xa đến nay

Nàng thở dài, nói: "Rốt cuộc cũng đi rồi, mấy tiểu cô nương thật đúng là tinh lực dư thừa."
Hoắc Thù nghe xong nhịn không được cười ra tiếng, nhắc nhở nói, "Ngươi cũng chỉ lớn hơn các nàng một hai tuổi thôi đó"

An Dương quận chúa lười biếng dựa vào lan can, ngáp một cái, nói: "Mấy đường muội này của Nhiếp biểu ca trước kia ta rất ít thấy, hơn nữa ta lười ra ngoài, cho nên cũng không quen với các nàng. Nhưng mà vừa rồi nhìn qua, vị đại cô nương là người thanh ngạo, về sau ngươi cần phải chú ý nàng một chút."

Hoắc Thù biết nàng đang nhắc nhở chính mình, nhìn nàng cười một cái, "Ngươi nói Tư muội muội đúng không, nàng là thứ nữ nhị phòng, nhị thúc rất thương nàng. Bất quá nàng là cô nương nhị phòng, ta chỉ là đại tẩu thôi, có chuyện gì cũng không tới lượt ta quyết định."

An Dương quận chúa ừ một tiếng, tiếp tục híp mắt đón ngọn gió mùa thu ấm áp đang thổi tới, thoải mái đến muốn ngủ.
An Dương quận chúa ở Vệ Quốc Công phủ đến giờ Thân mới không tình nguyện cáo từ rời đi.

Trước khi rời đi, nàng kéo Hoắc Thù nói: "Tố Tố, cách ngày đi săn cũng còn xa, mấy ngày này nếu ngươi không có việc gì thì nhớ mời ta qua phủ chơi ah"

Sau đó nàng lại lười biếng trốn ở nơi này nguyên một ngày giống như hôm nay sao?

Hoắc Thù nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, đành phải đồng ý.

Quả nhiên, thời gian mấy ngày sau, cho dù Hoắc Thù không chủ động mời, An Dương quận chúa cũng sẽ tự mình ngồi xe ngựa lại đây, sau đó thoải mái dễ chịu ở Vệ Quốc Công phủ lười hết buổi sáng, mới chậm rì rì mà về lại Vinh Thân Vương phủ.

Ngay từ đầu Vinh Thân Vương phi không phát hiện đây là nữ nhi đang tìm cơ hội lười biếng, chờ sau khi biết được liền không cho nàng ra ngoài nữa
Khi Hoắc Thù nhận được tin tức do An Dương quận chúa cho người đưa tới, cười đến thiếu chút nữa tự ngã xuống đất. Nàng thật không biết vậy mà còn có người vì lười biếng muốn trốn khỏi dạy dỗ cùng bức hôn của mẫu thân, mà tình nguyện chạy đến nhà người khác nghỉ ngơi một ngày, An Dương quận chúa cũng coi như là khác người

Hoắc Thù thấy nàng đáng thương như vậy, đều nhịn không được cầu nguyện Vinh Thân Vương phi mau chóng chọn được một con rể nàng hài lòng, hơn nữa nam nhân này sẽ còn nguyện ý cưới An Dương quận chúa

Buổi tối sau khi Nhiếp Ngật hồi phủ, Hoắc Thù liền nói với hắn chuyện này, sau đó ghé vào ngực hắn nói: "Chàng nhìn xem trong kinh thành này còn có thanh niên tài tuấn nào hay không, nếu cảm thấy tốt thì đề cử cùng Vinh Thân Vương phi, nếu nàng cũng vừa lòng vậy có thể định ra hôn sự rồi, thấy An Dương đáng thương như vậy ta cũng có chút đau lòng cho nàng."
Nhiếp Ngật nhìn nàng một cái, nghĩ nghĩ, nói: "Trong Vũ Lâm Quân có mấy người không tồi nhưng mà gia thế kém một chút, Vinh Thân Vương phi sẽ không đồng ý đâu"

Hắn xưa nay không để bụng loại chuyện này, nếu không phải nàng cùng An Dương quận chúa quan hệ tốt, Nhiếp Ngật căn bản lười động não.

Hoắc Thù nghe xong, cảm thấy thực hứng thú hỏi, "Là ai a? Nói ta nghe thử một chút."

Nhiếp Ngật lập tức liền nói đơn giản tình huống mấy người kia, sau đó thấy nàng dùng tay chống cằm, bắt đầu suy tư làm cho hắn có chút hụt hẫng, tuy rằng gần đây hắn hơi có chút bận nên không khỏi xem nhẹ nàng, nhưng thấy nàng bận rộn vì nữ nhân khác, không biết như thế nào trong lòng hắn lại không thoải mái.

Nhiếp thế tử không thoải mái lập tức đè nàng dưới thân, hôn xuống cái cổ trắng nõn thon dài của nàng, vừa tiến công vừa lẩm bẩm: "Vinh Thân Vương phi là mẫu thân của An Dương, sẽ không làm hại muội ấy, nàng không cần phải để tâm...... Chú ý ta là được......"
Hoắc Thù nghe xong muốn cười thì miệng đã bị hắn lấp kín.

Khi điên đảo qua đi, nghe được hắn nhỏ giọng nói bên tai: "Tố Tố, chúng ta sinh hài tử đi."

Hoắc Thù đầu óc hỗn độn, nhưng nghe được hai chữ "Hài tử" này, nàng cao hứng ôm bả vai mướt mồ hôi của hắn, hai chân quấn trên eo hữu lực, khi nghe được âm thanh hắn hít không khí, vô cùng vui sướng nói: "Được đó được đó, ta thích bảo bảo."

Nhiếp Ngật: "...... Thôi, sang năm lại tính đi."

Hoắc Thù: "......"

Hắn đang đùa với nàng sao?

Ngày hôm sau, Hoắc thất cô nương eo đau lưng đau bò thân mình dậy, búi tóc rơi tán loạn, tựa như một nữ quỷ

Nàng ôm chăn ngồi yên một lát, xoa xoa vòng eo đang có chút ê ẩm, không thể không hoài nghi một việc, chẳng lẽ Nhiếp Ngật không hy vọng nàng sinh hài tử?

Bọn họ thành thân cũng đã nửa năm, bụng nàng vẫn luôn không có tin tức, mỗi lần nàng đi chính viện thỉnh an, tuy Nhiếp lão phu nhân không nói gì nhưng nàng có thể thấy được ánh mắt thất vọng của bà. Hoắc Thù thích hài tử, nếu có thể sinh được hài tử giống Nhiếp Ngật vậy thì càng tốt, sau khi thành thân, nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần cho việc mình có khả năng tùy thời sẽ mang thai bảo bảo, nào biết đến bây giờ vẫn không có tin tức
Hoắc Thù nỗ lực nhớ lại chuyện trước kia nghe được trong lúc vô ý, lúc ấy ở biên thành có một thái y từ trong cung ra, phỏng chừng có nói loại chuyện như thời gian nữ tử thích hợp mang thai có thể đoán ra được, chẳng lẽ Nhiếp Ngật cố ý tránh đi?

Hoắc Thù nghĩ không ra, bất quá nàng có một ưu điểm, không hiểu liền hỏi.

Chờ Nhiếp Ngật lại nghỉ tắm gội lần nữa, Hoắc Thù nghênh đón vô cùng ân cần, sau đó mang y phục sạch sẽ vào tịnh phòng, hầu hạ hắn tắm rửa

Nhiếp Ngật bị hành động nhiệt tình của nàng làm cho có chút kỳ quái, ngồi trên giường La Hán sơn đen, bưng trà uống, vừa nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu.

"Thế Cẩn, có phải chàng không hy vọng ta mang thai phải không?" Hoắc Thù trực tiếp hỏi.

Tay bưng trà của Nhiếp Ngật ngừng lại, đối diện với đôi mắt sáng ngời thanh triệt của nàng
Đôi mắt này sóng nước long lanh, sạch sạch sẽ sẽ, như một dòng suối chưa bị nhiễm bẩn trong núi, trong vắt sáng ngời, không dính bụi trần. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt này, những u tối trong lòng hắn như được xua tan, làm cho hắn không khỏi trầm mê trong đó

"Không có, vì sao nàng nghĩ như vậy?" Nhiếp Ngật vững vàng nói

"Chúng ta thành thân cũng hơn nửa năm nhưng bụng ta vẫn luôn không có tin tức." Hoắc Thù buồn bực nói, "Ngũ đường tỷ của ta sau khi xuất giá hai tháng liền đã có tin tức."

Nhiếp Ngật chần chờ một lát, không đành lòng thấy bộ dáng mặt ủ mày ê của nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực hôn hôn, nói: "Nàng hiện tại vẫn còn nhỏ, thân thể vẫn còn chưa trưởng thành hoàn toàn, không nên mang thai. Ta đã xem qua rất nhiều y thư, cũng đã hỏi qua một ít lão thái y trong Thái Y Viện, bọn họ đều cho rằng nữ tử không nên mang thai quá sớm, không tốt cho thân thể"
"Thật không?" Hoắc Thù hồ nghi nhìn hắn.

"Thật!" Nhiếp Ngật thở dài, "Sang năm đi, năm nay quá sớm."

Sau khi Hoắc Xu nghe xong, ngược lại cũng không có cưỡng cầu, có thể biết được nguyên nhân là tốt rồi. Hơn nữa nàng nghe được thì ra là do hắn quan tâm nàng, cho nên mới muốn chờ đến sang năm, như vậy cũng không tính là làm các trưởng bối thất vọng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hoắc Thù cũng không lại rối rắm việc này nữa, bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi săn mùa thu sắp tới

Chuyến đi săn năm nay, Hoàng Thượng còn khâm điểm riêng cho con cháu các quan viên tứ phẩm trở lên và con cháu nhà huân quý cùng đi chung, mục đích là chọn phò mã cho Tứ công chúa, Ngũ công chúa trong cung

Khi Hoắc Thù nghe được tin tức này từ Nhiếp Ngật, không khỏi sửng sốt, mới nhớ lại Tứ công chúa tuổi cũng không nhỏ, xác thật cũng nên chọn phò mã.