Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
Vương Tiến Sinh được đưa từ nhà nổi đến cửa hàng y phục thay một bộ quần áo rồi quay trở về nhà nổi.
Hơn nửa gian nhà đều nổi trên mặt nước, hành lang ngang dọc đan xen. Hành lang dưới cứ mười bước là có một bức rèm châu, vô cùng độc đáo. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước ánh lên các hạt châu, khúc xạ thành những tia sáng đầy màu sắc, bước vào hành lang dưới như bước vào ảo cảnh.
Hai đầu hành lang đều nối liền với trung đình, Vương Tiến Sinh đi qua dãy rèm châu, nhìn thấy một người đứng ở trung đình, thân thể như ngọc, phong thái nhẹ nhàng tao nhã, một tay cầm chén sứ trắng, một tay cầm bút. Người đó đặt bút lên bốn cột theo hướng Bắc hạ Nam thượng trái Tây phải Đông, ngòi bút như nước chảy mây trôi, một bút mà thành.
Ánh sáng trong đình lung linh chói mắt, diễm lệ quá mức khó tránh khỏi mất đi vẻ thanh thoát. Vậy mà người này đứng đó lại không hề cảm thấy có gì không thích hợp, ngược lại càng thêm bảy phần ý vị, dáng vẻ tai họa này không biết sẽ có bao nhiêu cô gái nhà lành lỡ bước tương tư.
Vương Tiến Sinh bước vào xem, được đề lên không phải là thi từ ca phú, mà tất cả đều là huyết phù: “Đây là ý gì?”.
Tần Chất nghe vậy chậm rãi nói: “Đại nhân ở kinh đô làm việc luôn ngay thẳng, vụ xử hoạn quan cấu kết lần này khiến ngài khó tránh khỏi họa sát thân. Trên giang hồ có rất nhiều kẻ liều mạng, tinh thông ám sát, người Thánh thượng phái tới chưa chắc đã đối phó được hết”.
“Ý ngươi là…?”. Vương Tiến Sinh cau mày, lời phía sau còn chưa nói hết, hai người đều đã thông suốt hơn phân nửa.
“Sau khi rời Ba Châu, tốt nhất đại nhân nên thay đổi địa điểm liên tục, mùi hương trên người dính nghìn ngày sẽ không phai đi. Mỗi ngày cần tắm rửa thay quần áo bảy lần; vào mỗi giờ Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Ngọ, Mùi, mỗi lần một nén hương, nhất định không thể hơn hay bớt một lần”.
Vương Tiến Sinh nghe vậy hơi ngẩn người, vẻ mặt lập tức trở nên trầm trọng: “Giữa ban ngày ban mặt, ta không tin những kẻ này lại dám coi thường vương pháp như vậy!”.
Tấn Chất viết xong một đạo cuối cùng, không khỏi chậm cười ra tiếng. Gió nhẹ trên thủy đình chậm rãi thổi tới, rèm châu khẽ chạm vào nhau phát ra từng tiếng lanh lảnh dễ nghe, nhẹ nhàng chuyển động lên xuống dưới ánh mặt trời.
“Đại nhân, có những chỗ ánh sáng không chiếu tới được”. Đam Mỹ Hiện Đại
Mấy người Bạch Cốt theo mùi hương ra khỏi nhà nổi, mùi hương này lại tản ra tứ phía, đi về mấy hướng.
Bọn họ chia làm mấy đường đuổi theo bốn phía. Bạch Cốt vòng đi vòng lại lại về tới nhà nổi, nàng bình sinh mới gặp phải một phen bị trêu chọc thế này, đương nhiên không thể kiên nhẫn.
Một tiếng đàn bắt đầu ngân lên du dương trong thủy đình. Tiếng đàn trầm bổng tiêu sái, nghe thấy trong lòng cảm thấy vui vẻ, tựa như đang sống trong một gian nhà nhỏ trên núi mà nghe được tiếng nước chảy qua khe suối, khói lư hương bên cạnh bàn lượn lờ bay lên, kỹ thuật đàn cực cao, trong giây lát đã đưa người nhập cảnh.
Bạch Cốt im lặng nghe một lúc lâu, một tay cầm kiếm theo tiếng đàn trong hành lang từng bước từng bước đi tới. Bước vào thủy đình, xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm châu, nàng nhìn thấy hành lang dưới, rèm châu lay động, thỉnh thoảng che khuất khuôn mặt người nọ, mơ hồ còn thấy một góc vạt áo thanh nhã.
Bạch Cốt nhìn huyết phù trên cột phía trước, xuyên qua rèm châu nhìn về phía người nọ, ánh mắt tràn đầy sát khí, ngay cả tiếng đàn tao nhã cũng không thể rửa sạch được phần nào.
“Lách tách” một tiếng vang lên, một giọt máu trên thanh kiếm trượt xuống đất dọc theo lưỡi kiếm sắc bén. Tiếng đàn dừng lại, rèm châu dưới hành lang theo gió lay động va chạm vào nhau phát ra âm thanh dễ chịu.
Bàn tay đặt trên dây đàn, người nọ nhìn từ xa xuyên qua lớp lớp rèm châu, rèm châu đung đưa rất nhẹ, không để ý nhìn thoáng qua: “Một con rối bóng cần hơn ba nghìn đao mới có thể thành hình, không biết một tấm mặt nạ da người cần bao nhiêu đao mới có thể chế thành?”.
Kiếm trong tay Bạch Cốt khẽ nâng lên, giọng nói bình thản lộ ra vẻ u ám như có như không: “Cái khác ta không biết, nhưng da mặt người ta có thể một kiếm gọt thành”. Dứt lời, nàng rút kiếm xoay người nhảy lên, mũi chân trong nháy mắt lướt qua trung đình. Một thanh kiếm nhẹ tiến vọt vào hành lang dưới xuyên qua rèm châu, trong rèm từng làn sóng ánh sáng của hạt châu phản chiếu lên lưỡi kiếm.
Lưỡi kiếm chém sắt như chém bùn, tựa như một sợi tóc rơi xuống cũng bị chém đứt. Hai bức rèm châu liền nhau nhẹ nhàng bị tuột xuống, từng hạt châu rơi xuống hành lang gỗ vương vãi khắp nơi. Chợt có mấy viên theo lan can gỗ trượt xuống nước, trong khoảnh khắc, người đã lướt qua ba hàng rèm châu.
Người ngồi ngay ngắn trên ghế đàn khẽ đưa tay chạm vào dây đàn, một tiếng đàn vang lên, bàn tay đánh huyền cầm vô cùng linh hoạt kỳ ảo, tiếng đàn tựa như phát ra từ những đầu ngón tay.
Huyết phù trên cột mơ hồ đỏ bừng phát sáng, từng sợi bạc mảnh khảnh như sợi tóc lặng yên không một tiếng động lướt qua hành lang dưới.
Bạch Cốt định hạ bước xuống, hơi nghiêng đầu xoay người tránh một cái, lại liên tục xoay người tránh được tơ bạc liên tiếp phất tới phía sau. Mái tóc dài đen tuyền trầm lặng, vạt áo trắng hoa mai xếp nếp tung bay, uyển chuyển bồng bềnh, eo nhỏ khẽ gập lại như hoa rơi, khi rơi xuống đất không hề có một tiếng động, thân nhẹ như yến, như múa theo tiếng đàn.
Tơ bạc mảnh sắc bén, hơi nổi lên ánh sáng lạnh thấu xương, chỉ cần một chạm rèm châu đều đứt. Ba hàng rèm châu cùng nhau đứt, hạt châu như mưa rơi xuống chạm trên kiếm của Bạch Cốt phát ra tiếng giòn tan, sau đó rơi lả tả dưới đất, chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ bị trượt chân.
Tơ bạc lướt qua Bạch Cốt rồi quay lại, nàng vung kiếm chém lên sợi tơ bạc. Tơ bạc nhìn mảnh nhưng không hề sứt mẻ gì, buộc nàng phải liên tục xoay người lùi về phía trong đình, mấy lần trở mình đều không vượt qua được nó.
Mặt trời chiếu lên mặt nước, phản chiếu lên đình sóng nước lấp loáng. Tơ bạc hiện ra ánh sáng sắc bén như muốn cắt ngang yết hầu, càng ngày càng dày đặc, chi chít như vải lưới. Cho dù khinh công của nàng có giỏi đến đâu cũng không có cách nào chia mình thành mấy mảnh nhỏ mà đi qua.
Trận pháp này cực kỳ khó hiểu và cổ quái, nàng không tìm được chút kẽ hở nào, tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, tơ bạc cũng lúc nhanh lúc chậm, người ở hành lang dưới ngồi ngay ngắn thản nhiên trêu chọc nàng như trêu đùa một con mèo.
Ánh mắt Bạch Cốt hiện lên sát ý nồng nặc, vận khí vung kiếm, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng, ánh kiếm mang theo kiếm khí lạnh thấu xương phá vỡ không gian mà đi. Luồng sáng liên tục lóe lên trong đình, nhiều tiếng kiếm rít lên khiến chói tai chảy máu.
Kiếm khí chạm vào từng sợi tơ bạc đứt gãy, tiếng đàn cổ xưa kích động như châu ngọc rơi uống, liên tiếp tơ bạc như mọc hai mắt tránh đi theo tiếng đàn. Kiếm khí rung động bốn phía, không ngừng chấn động đến cả gian nhà nổi.
Tiếng đàn trở nên kích động, dây lưới từ bốn phía nhanh chóng di chuyển tới, bên tai một tiếng chim hót, Bạch Cốt căn bản không có thời gian nghĩ tới phương pháp phá trận. Lưới đã càng ngày càng thu nhỏ lại. Nàng nhíu mày, mạnh mẽ nhảy lên, dựa vào nóc đình trên không trung đột nhiên dừng lại vài khắc.
Một con chim xanh rơi xuống đình, dây lưới trong chớp mắt tụ lại, tiếng chim hót cũng tắt ngấm, chỉ còn vài mảnh lông màu lam rực rỡ dưới ánh mặt trời rơi trên không trung bay bổng, vài giọt máu đỏ tươi rơi xuống như hoa mai đỏ nở rộ.
Trúng một đòn của tơ bạc, trên sợi tơ sáng bóng rực rỡ không dính một giọt máu. Bạch Cốt không chống đỡ nổi liền rơi xuống, làn váy tung bay uyển chuyển như một con chim yến mong manh yếu ớt rơi vào cạm bẫy.
Tiếng đàn lắng xuống, tơ bạc chậm rãi tản ra, Bạch Cốt rơi xuống vì kiệt sức, mắc kẹt trong lưới.
Giai điệu cuối cùng hạ xuống, khúc nhạc cũng kết thúc.
Vỡi những người không biết nguyên nhân, họ nghe thấy khúc nhạc này chỉ cảm thấy vui vẻ phấn chấn, dư âm không dứt, không phát hiện ra có chút gì nguy hiểm trong đó.
Người ngồi ngay ngắn trên ghế đàn đứng lên, đưa tay vén rèm, từng bước đi đến. Những lớp rèm châu va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh tao dễ chịu, ở hành lang dưới lay động tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Bạch Cốt liếc mắt nhìn rèm châu cuối cùng bị người nọ đưa tay vén ra. Rèm châu phản chiếu trên mặt nước khúc xạ ra ánh sáng lóa mắt, lại không bằng một phần vẻ đẹp của người này.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Tần Chất khẽ mỉm cười, rèm châu ngừng lay động khẽ xoay chuyển, hào quang ngũ sắc lưu chuyển trong hành lang dưới, toàn bộ chiếu vào trong mắt người này, nhìn vào vô cùng mê hoặc: “Bây giờ cô nương còn muốn da mặt của ta không?”.
Bạch Cốt khẽ rủ mắt, chiếc cổ thon dài trắng nõn lộ ra một chút yếu ớt.
Người ở bên kia bức rèm châu đi tới, đụng phải hạt châu trên hành lang, từng hạt từng hạt lăn nhẹ trên ván gỗ. Người nọ bước xuống bậc thang gỗ, vạt áo màu sáng khảm hoa văn ngọc thanh phức tạp, từ từ bước đến gần rồi dừng trước mặt một lát, chậm rãi cúi xuống.
Trên đỉnh đầu vang lên âm thanh trong trẻo giống như mơ xanh ngâm trà: “Cô nương bái sư nơi nào?”.
Lời còn chưa dứt, một đạo kiếm quang xẹt qua, còn chưa thấy rõ động tác của Bạch Cốt, kiếm kia đã xuyên qua lưới đặt ở cổ Tần Chất.
Nước dưới thủy đình uốn lượn qua cọc gỗ quanh co, ánh nắng trên mặt nước phản chiếu trên sợi tơ bạc giữa hai người tỏa ra ánh sáng sắc lạnh.
Khuôn mặt dịu dàng không chút biểu cảm, đôi môi mềm mại thanh tú phun ra mấy chữ: “Diêm vương”. Giọng nói hàm chứa sự dịu dàng của tiểu cô nương nhà lành nhưng lại lộ ra vài phần sát khí.
Người trước mặt không hề có cảm giác bị kiếm kề trên cổ, nghe vậy chậm rãi cười nói: “Diêm vương gia có dạy cô gặp người lạ phải tránh đi hay không, miễn cho lại bị đưa về sư môn?”.
“Người lạ biến thành người chết, tự nhiên sẽ không cần trở về sư môn”. Khóe miệng Bạch Cốt khẽ nhếch lên, ngữ điệu lãnh đạm khinh thường, ánh mắt lại biến đổi, ấn kiếm hết sức đè lên vai hắn: “Nói, Vương Tiến Sinh ở đâu, ta sẽ buông tha cho ngươi”.
“Cô phải cầm kiếm thật chắc, nếu làm ta bị thương thì cô sẽ bị nhốt trong trận cả đời”. Tần Chất đưa tay hơi nâng kiếm lên, lướt qua mặt kiếm lạnh như băng, khớp ngón tay rõ ràng, như họa sự vẽ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng bút pháp vô cùng tỉ mỉ: “Người thuê cô bỏ ra bao nhiêu bạc để mua đầu của Vương Tiến Sinh, ta ra giá gấp đôi”.
Ánh nắng di động, dưới đình nước chảy không ngừng, cá bơi “tách” một tiếng nhảy lên khỏi mặt nước, vảy cá rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời rực rỡ; “tách” một tiếng lại rơi xuống nước, càng gia tăng sự yên tĩnh trong đình.
Sát thủ Ám Xưởng không phải là không thể phản sát, chỉ cần ra nổi giá thì không có mạng nào là không mua được. Nhưng đã nhận một vụ thì phải hoàn thành vụ đó, như vậy mới không phá hỏng quy tắc.
Nếu bị Ám Xưởng đuổi giết, cũng có thể để cho Ám Xưởng thay ngươi báo thù, chỉ cần có năng lực ra giá, Ám Xưởng sẽ không ngừng phái người chặn giết, cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.
Bạch Cốt im lặng không nói hồi lâu, ánh sáng và bóng tối trong đình trùm lên nhau. Nàng thu kiếm lại, rèm châu đung đưa, tiếng nước róc rách át đi âm thanh rất yếu ớt, rất êm tai:
“Có thể”.