Không Phải Người Tốt

Chương 5: Chương 5




Editor: Kei/ Beta: Phi Phi

Rừng hoa hạnh trải dài ngoài tiểu viện, Bạch Cốt men theo âm thanh đi đến khu rừng sâu. Đi một lúc lâu vẫn không thấy người nhưng âm thanh ngày càng rõ trong gang tấc.

Bạch Cốt lại gần mấy bước liền thấy thi thể rải la liệt trong rừng, tất cả đều là người của Ám Xưởng, không một ai sống sót.

Cánh hoa hạnh lơ đãng trong không trung rồi đáp nhẹ xuống vùng bùn nhuốm máu tươi.

Bạch Cốt đi đến xem xét, vết thương gọn gàng, dứt khoát, thủ đoạn cực kỳ máu lạnh tàn nhẫn.

Vậy mà một góc áo của đối thủ cũng chẳng hề rơi lại hiện trường, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Người được Ám Xưởng tuyển chọn gắt gao không thể yếu đến mức này, trừ khi võ công của người kia ngang bằng hoặc cao hơn nàng.

Bạch Cốt phẩy cổ tay một cái, vỏ ngoài của chiếc gậy mù trong tay bong ra từng mảng lộ ra thanh kiếm sắc bén, nàng từ từ dấn sâu vào rừng hoa hạnh.

Càng vào sâu không gian càng yên tĩnh, ngay cả tiếng gió bình thường cũng không thấy xuất hiện.

Ánh mắt Bạch Cốt khẽ chuyển động, lặng lẽ quan sát khắp bốn phía.

Hình như sau lưng có gì đó chuyển động, nhưng nàng vừa quay đầu lại biến mất không thấy tung tích. Ánh mắt Bạch Cốt trầm xuống, xưa nay đều là nàng đứng ở một nơi bí mật nào đó quan sát xung quanh, giờ đây đã đảo lại vị trí.

Đột nhiên một kiếm ở đâu chém tới, Bạch Cốt  rút kiếm chặn lại. Nàng còn chưa thấy rõ ràng mà người kia đã biến mất sau những cánh hoa hạnh lững lờ rơi xuống, rõ ràng vừa rồi không phải ảo giác.

Bạch Cốt lập tức đuổi theo, vượt qua những cành hoa hạnh đan chéo tầng tầng lớp lớp. Hoa hạnh trong rừng chỉ đụng nhẹ sẽ rơi xuống, tựa như cơn mưa hoa che khuất một người đứng phía sau nó.

Người đó ăn mặc hệt như nàng thường ngày, thân hình cao thẳng gầy gò, tóc đen dài đến eo; nhìn có vẻ yếu ớt nhưng toàn thân lại tỏ ra vẻ nguy hiểm.

Thấy Bạch Cốt đến mà kẻ đó vẫn hờ hững, dường như hoàn toàn không phát hiện ra.

||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen |||||

Giả thần giả quỷ!

Ánh mắt nàng tối sầm lại, đột nhiên rút kiếm đâm sau lưng hắn. Người kia không hề né tránh, phía sau chẳng mấy chốc đã bị máu nhuộm đỏ.

Đồng thời sau lưng nàng cũng thấy mát lạnh, cảm giác sắc nhọn đau đớn truyền đến. Lặng lẽ đả thương nàng như vậy mà nàng không hề phát hiện, võ công của người này rõ ràng cao hơn nàng mấy bậc.

Bạch Cốt thu kiếm lại, bỗng nhiên vung kiếm ra sau nhưng lại trượt mất, tập trung nhìn vào, không hề có ai khác!

Một trận gió thốc thổi đến phía sau, nàng chúi về trước tránh đi. Quay người nhìn lại, đó là người mà mũi kiếm của nàng đã đâm trúng.

Bàn tay cầm kiếm trắng nõn, làn da trong suốt gần như có thể nhìn xuyên qua, giống người đã lâu không phơi nắng, da dẻ tái nhợt yếu ớt.

Cánh môi màu nhạt, cả người cũng rất nhạt, nhạt đến mức muốn tan đi, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có một nốt chu sa.

Người này giống nàng như đúc, ngay cả thần thái cũng bắt chước không khác chút nào, có thể nói là dịch dung vô cùng hoàn mỹ.

Kiểu bắt chước thế này nếu không ở bên cạnh tỉ mỉ quan sát nửa năm thì tuyệt đối không thể giống như vậy được. Còn nàng xưa nay lại độc lai độc vãng, không có khả năng để người ngoài có nhiều thời gian quan sát như vậy.

“Các hạ phí công sức học theo như vậy, không biết muốn làm gì?”.

Người kia vẫn im hơi lặng tiếng, ánh mắt khóa chặt nhìn nàng chằm chằm khiến người ta không khỏi rét run, lại vừa giống như con vật không hiểu tiếng người.

Bây giờ Bạch Cốt mới biết mình trông như vậy, chẳng trách hay có người gặp nàng cứ như gặp quỷ. Hiện giờ xem ra còn đáng sợ hơn quỷ, ngay cả nàng cũng không nhìn nổi.

Người đối diện không hề hấn gì, lại rút kiếm đâm tới. Mũi kiếm sắc nhọn của Bạch Cốt dường như chưa mảy may đả thương đến hắn, còn vết thương sau lưng nàng lại là hàng thật giá thật, dường như mũi kiếm toàn lực phóng đến kia đã đâm vào chính bản thân nàng.

Võ công của người này tương đương nàng, gần như ngang hàng. Chỉ là Bạch Cốt qua lại mấy hồi đã tốn không ít sức. Nàng khổ luyện tà công hơn mười năm, võ công xưa nay chưa thua dưới bất kỳ kẻ nào. Thế mà hôm nay lại gặp được một kẻ mà dáng vẻ như nào nàng cũng không biết, đã vậy còn không phân cao thấp.

Bạch Cốt vừa tụ khí, sát khí trong mắt lóe lên, liên tiếp vài kiếm nhanh như chớp đột nhiên đánh về phía hắn. Người kia không chịu nổi lực tác động liền ngã nhào ra sau.

Ngực Bạch Cốt nhói lên cơn đau, theo đó cũng lùi lại mấy bước đụng phải thân cây hoa hạnh. Hoa hạnh ào ào rơi xuống, bỗng nhiên cổ họng phun ra một bụm máu tươi.

Nàng kiệt sức giương mắt nhìn lại, động tác lẫn thần thái của người kia giống nàng như đúc. Nàng bỗng lo lắng, quá quỷ dị, bất kể là người này hay là cánh rừng hoa hạnh đều quá mức quỷ dị!

Người kia từ từ đứng dậy, toàn thân máu me đầm đìa nhưng lại chẳng hề hấn gì. Hắn cầm theo thanh kiếm còn nhỏ máu đi về phía nàng, hệt như hình ảnh nàng từng giết người trong quá khứ.

Hoa hạnh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng, từng cánh hoa lững lờ như muốn giảm lại tốc độ. Nàng đưa mắt nhìn miệng vết thương trên cánh tay, chỗ này nàng nhớ kỹ không hề bị hắn đả thương mà chính nàng đã đâm xuyên qua cánh tay hắn; nhưng giờ đây người bị chảy máu lại là nàng.

Mỗi vết thương trên cơ thể nàng đều như vậy…

Nhìn những vết thương trên thân thể, nàng chưa từng tránh khỏi vết nào, còn hắn lại chỉ như lột một lớp da bên ngoài như pho tượng gỗ vậy.

Sự kỳ lạ như vậy không khỏi khiến Bạch Cốt ngẫm lại, người kia đã rút kiếm chém tới, nàng vội đề khí tránh né, lưỡi kiếm đó đã chém vào cành hoa hạnh nàng dựa trước đó, tiếp theo lại điên cuồng đánh tới, nhát kiếm nào cũng muốn cứa ngang cổ nàng.

Bạch Cốt muốn tránh cũng không thể tránh liền cầm kiếm đâm thẳng vào cánh tay mình, xuống tay vô cùng ác độc, một kiếm đâm xuyên cánh tay,

Kẻ kia bỗng run tay, lúc này mới giống như đã bị thương.

Nhưng một lát sau hắn lại đi về phía nàng, liều mạng không muốn bỏ qua như thể mình là bức tượng được ai đó điêu khắc mà thành.

Bạch Cốt quay đầu phi thân rời đi, kẻ phía sau đuổi theo không bỏ, thực sự quá khó nhằn, mỗi bước đều cực kỳ hung hiểm. Ác chiến quyết liệt như vậy, toàn thân nàng đã chồng chất những vết thương.

Nhưng người kia rất giống như không hề cảm thấy đau, hắn chịu đựng tốt hơn hết thảy những người đã chết dưới kiếm của Bạch Cốt. Nội tâm nàng không thể không thừa nhận, e là hôm nay khó thoát khỏi cánh rừng này.

Vết thương nhỏ như vậy căn bản không thể ngăn cản kẻ đó, còn nàng dù gì cũng là con người bằng xương bằng thịt, cứ kéo dài như vậy chỉ còn một con đường chết.

Bạch Cốt nhìn vết thương trên cánh tay mình, một kiếm mang theo kiếm khí lạnh thấu xương phía sau đánh tới, dù sao cũng là chết, chi bằng cứ đi một nước cờ hiểm.

Nàng nâng kiếm lên kề ngang cổ, lưỡi kiếm cứa sắc lẹm cắt vỡ mạch máu, chút máu tươi trên cổ phun ra ngoài, đau đớn không thể chịu nổi, hô hấp khó khăn, biểu hiện như đã cận kề cái chết.

Bạch Cốt che vết thương chịu đựng cơn đau kịch liệt, ánh mắt nhìn chằm chằm người giống hệt mình đã chết. Hắn che vết thương trên cổ, máu tươi chảy ra giữa kẽ tay, quỳ rạp xuống đất bỏ mạng.

Chớp mắt kẻ đó đã biến mất không thấy tung tích, dường như trước nay chưa từng xuất hiện.

Cảm giác đau của Bạch Cốt từ từ biến mất, vết thương trên cổ cũng không thấy dấu tích, mọi thứ đều như chỉ là tưởng tượng của nàng,

Nhưng vết thương trên người nói cho nàng mọi chuyện là thật. Nói cách khác, nếu như vừa rồi nàng không ra sát chiêu kết liễu kia thì trận chém giết này sẽ tiếp diễn không ngừng nghỉ, sinh mệt mà chết.

Nàng đã từng gặp huyễn trận trong quá khứ nhưng chưa từng trải qua một trận pháp hung tàn như vậy. Người vừa rồi rõ ràng là nàng, nhưng cho dù là người lợi hại hơn nữa tiến vào trận pháp cũng khó mà thoát thân.

Trận pháp này gặp mạnh nên mạnh, gặp yếu tất yếu, ai có thể đấu lại chính mình, ai lại có thể nghĩ đến biện pháp phá giải trận pháp là tự diệt chính mình?

Cũng chỉ có kẻ điên rồ hung tàn như Bạch Cốt mới nghĩ ra cách này, người có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy cũng thật khiến người ta rùng mình.

Bạch Cốt ra khỏi rừng hoa hạnh với chằng chịt vết thương trên người. Lần này ám sát bại lộ, sau này nếu muốn giết Vương Tiến Sinh sẽ càng gian nan; hơn nữa Ám Xưởng lại là nơi không cho phép thất bại, sự trừng phạt của nó còn kinh khủng hơn tưởng tượng rất nhiều.

Sắc trời ngoài trận pháp đã tối, Quỷ Thập Thất hóa trang thành ông già cùng thuộc hạ lặng lẽ xuất hiện. Thấy Bạch Cốt bị thương đầy mình, hắn ta vội vươn tay ra đỡ nàng: “Trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì?”.

Tay vẫn chưa chạm đến nàng đã bị ánh mắt lạnh âm u của nàng khiến giật mình, hắn ta vội vàng rụt tay về.

Bạch Cốt chống kiếm xuống đấy, vài sợi tóc trên trán lơ thơ rủ xuống làm nổi bật khuôn mặt như vẽ. Tiếc là sắc mặt nàng trắng bệch như người chết, trong mắt lại thiếu chút gì đó mà con người nên có.

Nàng chậm rãi đưa tay vuốt tóc trên trán, rủ mắt xuống thấy máu bên vạt áo rỉ rơi tí tách xuống mặt đất. Hao tổn bao tâm sức mới phá được trận mà vẫn chưa thấy được mặt mũi kẻ bày trận, bảo nàng làm sao không kiêng kị?

Bạch Cốt nhìn vài cánh hoa hạnh bị nàng mang ra khỏi rừng hoa, ánh mắt càng thêm hung ác: “Mấy người xử lý phía nhà nổi thế nào rồi?”.

“Đã xử lý, bọn họ chỉ để lại một người thăm dò, còn lại đều đi theo Vương Tiến Sinh”. Quỷ Thập Thất hơi bối rối trả lời.

Bạch Cốt suy nghĩ một lúc, dặn dò: “Vương Tiến Sinh có cao nhân khác bảo vệ, cao thủ đại nội chẳng qua chỉ để ngụy trang, lần này nhất định phải dốc toàn lực giết sạch”.

Nàng thấp giọng dặn dò xong, tập trung ngửi nhẹ liền quyết định phương hướng, tiếp theo chẳng màng vết thương trên người lập tức đuổi theo, thân hình nhanh hệt như ma quỷ.

“Thuộc hạ tuân mệnh”. Quỷ Thập Thất nghe vậy vội đáp, ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn đặt bên môi huýt ra tiếng chim vang rõ. Một lúc sau, hơn mười chiếc bóng đen bước ra từ khắp nơi, mũi chân chạm nhẹ lên mặt đất liền nhảy lên mái hiên, thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.

Hộ vệ của Vương Tiến Sinh đã nhiễm mùi hương truy dấu nghìn ngày không tan, trốn được lần đầu, nhưng thoát không nổi lần sau.

Bạch Cốt vừa ra khỏi trận pháp, chuông nhỏ bên hông Tần Chất khẽ rung lên phát ra tiếng vang rất nhỏ, hình như có thứ gì đó đang nhúc nhích bên trong chiếc chuông.

Hắn phẩy vạt áo bước lên gác cao, mở cửa sổ hướng về phía rừng hoa hạnh, nhìn cô gái mù chậm rãi ra khỏi trận pháp. Thần sắc trên khuôn mặt hắn chẳng may mảy thay đổi, không hề có nửa điểm buồn bực vì trận pháp bị phá, cho dù đây là lần đầu tiên có người phá được trận của hắn, mà lại còn là một cô gái. Hắn quay người đi ra ngoài, bình tĩnh dặn dò thuộc hạ: “Bảo Sở Phục đi đưa Vương Tiến Sinh tới tìm ta”.