Không Nói Nổi

Chương 49




Phiên ngoại 4: Trung thu vui vẻ (phần 2)

Cố Ngôn Sênh biết mình là tên khốn nạn nhất cái hành tinh này, đến tận năm nay mới biết rõ hoàng tử bé của anh sợ hãi cái gì vào mấy ngày lễ.

Sau ba tháng hạ sinh Hồ Lô Nhỏ là Tết Đoan Ngọ. Khi đó sức khỏe của Thẩm Kham Dư không hồi phục tốt, cứ hai ba ngày lại đổ bệnh không biết trời trăng gì.

Vào hôm tết Đoan Ngọ, Cố Ngôn Sênh dẫn cậu lên bàn ăn cơm cùng, cậu thấy có rất nhiều người thành ra có chút không thích ứng được, mãi cho đến khi trên tivi MC nói câu chúc mừng Tết Đoan Ngọ, mặt cậu từ trắng chuyển sang xám ngắt, lảo đảo rời khỏi bàn cơm.

Cố Ngôn Sênh tưởng rằng cậu sợ ngồi ăn chung lại không ngờ rằng cậu muốn đi ra khỏi nhà. Bờ môi cậu khô nứt run rẩy hé ra không ngừng lặp lại một câu nói: “Nhiều người quá, không thể trải qua lễ cùng với em, đừng ăn lễ cùng với em.”

Cố Ngôn Sênh không biết cậu lấy sức đâu ra mà liên tục tránh né anh. Anh sợ sẽ làm bị thương đến cậu nên nhờ Tống Lê ra chốt kĩ cửa, giấu luôn chìa khóa. Khi Thẩm Kham Dư chạy đến mở mãi không được, anh nhìn thấy trong mắt cậu toàn là tuyệt vọng.

Cậu nắm lấy tay áo Cố Ngôn Sênh cầu xin anh: “A Sênh em xin anh đó, anh để cho em ra ngoài đi. Không thể ăn lễ cùng em, thật sự không được mà.”

Lâu rồi Cố Ngôn Sênh chưa từng thấy cậu sợ như vậy, mỗi lần trấn an cậu, anh cố gắng dò hỏi. Mãi một lúc sau cậu mới linh tinh nói mấy câu.

Em là điềm xấu, ở đây quá nhiều người. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Em là điềm xấu, đừng ăn lễ với em. Ở đây nhiều người lắm, em sẽ hại mọi người mất, xin anh để em ra ngoài đi.

Lúc ấy Đường Tu cũng có ở đó, y đi đến dỗ dành nói: “Cá Con ơi, em là cá chép may mắn mà đến đấy.”

Cố Ngôn Sênh vội vàng tiếp lời Đường Tu: “Đúng rồi, em là cá chép, là điềm lành đó.”

Vô dụng thôi.

Cậu lắc đầu liên tục, không ngừng cầu xin Cố Ngôn Sênh thả cậu đi. Rõ ràng cậu rất tỉnh táo nhưng cứ như lại đang mắc kẹt trong cơn ác mộng nào đấy, ánh mắt cậu sợ hãi cùng cực.

Cuối cùng là kiệt sức ngất đi, trong cơn mê cậu sốt cao đến mơ màng. Lúc Cố Ngôn Sênh cho cậu ăn, Đường Tu bóng gió hỏi có phải khi còn bé vào mùa đông cậu bị ba đá thẳng cẳng từ cầu thang ra ngoài đường không.

Đường Tu nắm chặt tay cậu, nhìn vào mắt cậu chậm rãi nói: “Bé ngoan, có nghe anh A Tu nói gì không?”

Cậu nóng đến ngơ người, mơ màng gật đầu.

“Được rồi, vậy bây giờ em nhớ cho kĩ đây. Em là cá chép điềm lành, sẽ cùng với mọi người ăn thật nhiều món ngon. Em có thấy trên Weibo mọi người repost lại bức tranh cá chép không? Quên cái gì gọi là quạ đen báo tang đi, hiểu chưa nào?”

Cậu tựa vào trong ngực Cố Ngôn Sênh, ngờ nghệch nhìn Đường Tu. Con mắt không có tiêu cự dần dần có chút ánh sáng, trong vô thức nước mắt rơi ra, nhẹ nhàng gật đầu.

“Hôm nay là tết Trung thu rồi. Kham Dư, Trung thu vui vẻ.”

Từ trong hồi ức Cố Ngôn Sênh tỉnh táo lại, hốc mắt không biết đã ngập nước từ lúc nào. May mà anh đã sớm lau nó đi trước khi rơi xuống mặt Thẩm Kham Dư.

Anh lặng lẽ thở dài, kiềm chế âm thanh nghẹn ngào: “Em nói với anh Trung thu vui vẻ, anh tặng em một món quà được không?”

Thẩm Kham Dư vẫn im lặng, cậu rúc vào ngực Cố Ngôn Sênh yên tĩnh như một con búp bê pha lê.

“Không nói cũng được, không nói anh cũng tặng quà cho em.” Cố Ngôn Sênh nắm lấy tay cậu, từ trong túi áo lấy ra một cái hộp màu đỏ nhung đặt vào.

“Cám ơn anh…cám ơn A Sênh.” Trán Thẩm Kham Dư lấm tấm mồ hôi không biết nên đối mặt với Cố Ngôn Sênh thế nào. Hai mắt cậu ươn ướt long lanh, vô cùng đáng thương lại còn đáng yêu cực kì.

Cố Ngôn Sênh rất tự nhiên mà hôn cậu một cái, sau đó xoa nhẹ đầu ngón tay cậu đặt trên hộp: “Chỗ này có một cái chốt nhỏ như con muỗi này, em ấn mạnh vào đây là sẽ bung ra thôi.”

Thẩm Kham Dư thử ấn một cái nhưng không có bung ra, cậu gấp gáp liếm môi, trong vô thức âm thanh nhu mềm gọi A Sênh như muốn xin sự giúp đỡ.

Cố Ngôn Sênh nuốt nước miếng một cái nói: “Em phải dùng sức mạnh chút nữa.”

“Nó sẽ hư mất.” Thẩm Kham Dư trân quý vuốt ve cái hộp, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói.

Tổng tài bá đạo Cố Ngôn Sênh lên tiếng: “Hộp thôi mà, mua cho em chơi. Hư thì mua cái khác.”

Thẩm Kham Dư nhắm mắt hít sâu, mày nhăn lại nhấn mạnh vào cái chốt. Cố Ngôn Sênh nhìn mà cố gắng nhịn cười.

Cái hộp “bốc” một tiếng mở ra, Thẩm Kham Dư run run nhìn vào thì thấy bên trong là một sợi dây chuyền. Cậu ngây ngốc cả buổi cũng không dám chạm vào.

Bé dâu nhỏ rụt rè nhưng Cố Ngôn Sênh cũng không mất đi kiên nhẫn, anh nhẹ nhàng dỗ dành khích lệ cậu: “Lấy ra xem đó là cái gì nào.”

“Là một cái….bánh Trung thu.” Thẩm Kham Dư nhìn qua nhìn lại, nghiên cứu mấy cái chi tiết bánh trung thu đáng yêu nhỏ xíu, được tỉ mỉ chế tác trong rất chân thực.

“Là cái bánh trung thu đơn giản thôi à?”

Thẩm Kham Dư chớp mắt nghiêm túc đáp lời: “Không ạ, nó nhỏ lắm, cũng không có ăn được.”

…. Cố Ngôn Sênh nhịn không nổi nữa bật cười: “Em nhìn kĩ vào đi, đây là bức tranh gì đây?”

Thẩm Kham Dư dụi dụi con mắt nhìn vào: “Hình như là người, là….”

Bỗng nhiên cậu không nói nữa, cứ như có cái gì đó chặn lại ở yết hầu, tay cậu cũng bắt đầu run rẩy.

Đây là lúc Hồ Lô Nhỏ còn ở trong bụng cậu đã vẽ một bức tranh, chỉ là không có giống bức này cho lắm.

Cậu nhớ bức tranh cậu vẽ chỉ có một căn phòng, có Điềm Điềm nắm tay A Sênh và Hồ Lô Nhỏ. Nhưng bây giờ trong tranh bên cạnh A Sênh còn có thêm một người, trên trời còn có một ánh trăng tròn vành vạch.

Mặt trăng mờ mờ, bức tranh cũng mờ theo, Thẩm Kham Dư không còn nhìn rõ được cái gì, bên tai cậu chỉ nghe mỗi tiếng Cố Ngôn Sênh dịu dàng như trong giấc mộng, thật xa mà cũng thật gần.

Anh vẽ em có đẹp không?

Thực tình thì chỉ là vẽ cái bóng lưng mà thôi nhưng Thẩm Kham Dư bật khóc gật đầu liên hồi. Cậu khóc đến mức bị sặc, nước mắt giàn dụa chảy ra.

Cố Ngôn Sênh bị cậu làm cho giật mình, dở khóc dở cười mà vuốt vuốt lưng cậu, lau nước mắt cậu nói: “Ngoan, nào không khóc, còn phải ăn lễ nữa.”

Nắm chặt lấy sợi dây chuyền, cậu ôm lấy Cố Ngôn Sênh nức nở cọ cọ anh, nước mắt ướt đầy trên vai áo. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cố Ngôn Sênh sờ sờ mũi dụ dỗ cậu: “Để anh kể cho em nghe chuyện cười này. Anh đưa bức tranh cho cửa hàng trang sức. Bọn họ nói cái này nó xấu quá, anh mắng bọn họ tơi bời hoa lá luôn. Anh nói đây là tranh do vợ yêu của anh vẽ, là đẹp nhất trên đời…”

Cố Ngôn Sênh kể xong tự thấy nó cũng chả ra chuyện cười, lúng túng ho khan một tiếng, tính kiếm chuyện khác để vớt vát lại, bỗng nhiên anh trông thấy Thẩm Kham Dư nín khóc mà nở nụ cười.

“Tốt rồi, không khóc nữa.” Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng thở phào. Nhìn thấy Thẩm Kham Dư khóc đến sưng cả hai mắt, anh cũng không dám lau: “Nào lại đây, anh đeo cho em. Xong rồi thì chúng ta đi rửa mặt ha.”

Thẩm Kham Dư hít mũi một cái vẫn còn thút thít mà khóc, không nói thành lời, ngoan ngoãn đưa sợi dây chuyền cho Cố Ngôn Sênh.

Cố Ngôn Sênh mở chốt dây lại gần cậu, anh vòng dây chuyền lên cái cổ trắng ngần của cậu.

Thẩm Kham Dư cố gắng kìm nén cơn nấc, mở to mắt mà nhìn mặt Cố Ngôn Sênh cách cậu chưa đầy một gang tay. Thuở thiếu niên, cậu hằng đêm nhiều lần trong mơ nhung nhớ gương mặt này. Đã nhiều năm trôi qua, thời gian đã làm cho gương mặt thêm phần tuấn tú nhưng cũng thấm đẫm sự dịu dàng, nhu hòa.

Khi đeo dây chuyền cho cậu, anh nghiêm túc như chẳng có gì trên đời này quan trọng hơn việc đeo cho cậu thật đẹp.

Lông mi của anh rất dài, khi anh nhẹ nhàng chớp mắt, mặt Thẩm Kham Dư cảm thấy ngưa ngứa.

“A Sênh, xong chưa?” Thẩm Kham Dư nhỏ giọng hỏi.

“Đợi anh một chút, anh không nhìn rõ lắm, vẫn chưa cài được.” Cố Ngôn Sênh lại sát gần cậu hơn, cố gắng cài cho bằng được cái chốt: “Được rồi…ưm..”

Thẩm Kham Dư đột nhiên quay lại, tư thế Cố Ngôn Sênh không vững ngã bật ra sau, cái ót anh được Thẩm Kham Dư che lấy. Lúc này Cố Ngôn Sênh như đang nằm mơ.

Bởi vì Thẩm Kham Dư hôn anh.

Cố Ngôn Sênh không dám tin mà mở to hai mắt nhìn Cá Con đang khẩn trương chăm chú nhắm chặt hai mắt. Cái lưỡi cậu vụng về, cứng ngắt đảo trong miệng anh, hai tay túm chặt quần áo trên người. Sau khi Thẩm Kham Dư hôn xong, Cố Ngôn Sênh khẳng định đứa ngốc này chả biết hôn là gì, anh vẫn nằm im nhưng đảo khách thành chủ, đoạt quyền chủ động liếm lấy đầu lưỡi cậu.

Nháy mắt đứa ngốc ấy xụi lơ luôn.

Cố Ngôn Sênh đắc ý đang chuẩn bị xuất chiêu thì bỗng nhiên tiếng Đường Tu thất thanh truyền đến: “Móa, Cố Ngôn Sênh, mày là cầm thú à?”

Cố Ngôn Sênh và Thẩm Kham Dư giật nảy mình, nhanh chóng buông đối phương ra, hai người đỡ nhau đứng dậy phủi phủi quần áo. Cố Ngôn Sênh trông thấy ở đây không chỉ có mỗi Đường Tu mà còn có cả Khương Mặc. Bên kia còn có ba mẹ anh là Cố Quân và Tống Lê, anh xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, ngón chân cọ cọ trên đất.

“Anh A Tu đừng mắng A Sênh.” Thẩm Kham Dư nói không ra hơi vẫn ráng lắp bắp giải thích: “Là em… là em hôn anh ấy trước…”

“Chậc chậc chậc.” Đường Tu lắc đầu: “Điềm Điềm nhìn thấy rồi kìa.”

Cố Ngôn Sênh giật mình nhìn về phía cửa nhà còn chưa đóng, con gái đang mở to hai mắt mà nhìn. Bé con bám trên khung cửa hưng phấn cười khúc khích.

Cố Ngôn Sênh vội ho một tiếng: “Điềm Điềm….”

Tiếng Cố Vũ Điềm vang vọng khắp nhà: “Điềm Điềm không ngại! Cha tiếp tục hôn ba đi! Hôn lâu hơn nữa á!”

“Điềm Điềm lại đây để ông nội hôn một cái nào.” Cố Quân ôm lấy Cố Vũ Điềm, bất lực nói với hai người: “Được rồi, đừng có đứng ngốc ở đó nữa. Một hồi cảm lạnh hết thì sao, vào nhà thôi.”

Thẩm Kham Dư vô thức trốn tránh sau lưng Cố Ngôn Sênh. Từ đầu đến cuối không dám đối mặt với Cố Quân và Tống Lê. Cố Ngôn Sênh không nói gì, mười ngón tay anh đan xem vào tay cậu.

“Cậu qua đây là gì?” Cố Ngôn Sênh nhìn Khương Mặc hỏi.

Khương Mặc nhíu mày đáp: “Hoảng cái mẹ gì, cậu làm người thì tôi không đánh chết cậu đâu.”

“Tôi…” Cố Ngôn Sênh bị chế nhạo lại không mắng nổi chỉ có thể trừng mắt với Khương Mặc.

Thẩm Kham Dư ở phía sau nhẹ nhàng nắm tay anh, vẻ mặt vô tội nói: “Là em mời…”

“…Được thôi.” Cố Ngôn Sênh thay đổi 180 độ mà dung túng người vợ bé bỏng, cưng chiều cười cười.

“Cố Ngôn Sênh, con bị cảm à. Giọng con sao nghèn nghẹn vậy?” Tống Lê cau mày hỏi.

Cố Ngôn Sênh ho khan một tiếng không biết phải trả lời thế nào. Anh cảm thấy mẹ anh quan tâm anh nhưng vì gọi cả họ tên anh ra, y như hồi bé mỗi lần gọi anh thức dậy… có hơi kì kì sao đó.

“Vậy con mau buông tay ra! Không được chạm vào Kham Dư!” Tống Lê nắm lấy tay Thẩm Kham Dư kéo lại về phái mình: “Sức đề kháng của nó kém, không có mạnh như trâu như bò như con đâu.”

“A Sênh…” Thẩm Kham Dư không trở tay kịp muốn nắm lại tay Cố Ngôn Sênh, Cố Ngôn Sênh vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu trấn an, âm thanh anh nhỏ đến mức chỉ có hai người mới nghe được, ôn hòa nói không sao.

“A Tu, con có mang theo túi thuốc không? Lấy thuốc cảm cho A Sênh uống đi. Bình thường thì như trâu vật. Mỗi lần cảm một cái là lây tùm lum ra.”

Cố Ngôn Sênh: “Ủa mẹ? Mạnh như trâu cũng là sai à?”

“Được rồi được rồi, con để trên xe, để con xuống lấy.”

Khương Mặc: “A Tu để tôi lấy cho.”

“Cậu có biết đâu mà lấy?”

… Ờ ha.

Tống Lê đưa Thẩm Kham Dư vào nhà, sau đó chốt cửa nhốt Cố Ngôn Sênh ở ngoài.

“Mẹ!” Cố Ngôn Sênh hô giọng nói: “Mẹ chườm nước đá vào mắt em ấy giúp con, dùng khăn lau nhẹ thôi!”

“Biết rồi ông thần!”

Tống Lê cầm túi chườm đá và một cái bình giữ nhiệt vặn nắp ra đưa cho Thẩm Kham Dư: “Nào Kham Dư, uống thử chút trà đi. Cái này có công dụng nhuận khí và bổ sung máu rất tốt, mẹ… à không dì sờ tay con thấy lạnh quá, tranh thủ uống một chút cho nóng.”

“Dạ.. con uống.” Thẩm Kham Dư cẩn thận nhận lấy, nhấp nhẹ một ít, hai con mắt cậu liền sáng rực lên, cười tươi nói: “Ngọt quá, uống rất ngon.”

“… Ngon thì tốt rồi.”

Cái trà này thực tình cũng không ngọt nhưng Tống Lê biết đứa nhỏ này không rành sự đời. Nó chưa từng được ăn qua cái gì ngon nên không biết miêu tả vị đồ ăn như thế nào, trăm vị cũng chỉ dùng từ ngọt để diễn tả.

“A Sênh, anh cũng uống chút đi….” Thẩm Kham Dư quay đầu tìm Cố Ngôn Sênh. Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Nào nào, nó đang bị cảm. Con đừng uống chung ly với nó.” Tống Lê giữ cậu lại: “Để dì nấu cho nó cái khác.”

Cố Ngôn Sênh bị nhốt ngoài cửa không biết làm gì khác hơn, chỉ ho khan mấy cái quơ tay ra hiệu nói Thẩm Kham Dư đừng lại gần anh: “Anh không sao, em nghe lời mẹ đi.”

Thẩm Kham Dư ôm cái bình giữ nhiệt lấm lem nhìn Cố Ngôn Sênh: “Em không muốn để anh một mình…”

Cố Ngôn Sênh nghiêm mặt đau lòng, anh dỗ dành vợ bé bỏng: “Anh bị cảm rồi, em ngoan ngoãn chườm mắt đi. Anh uống thuốc xong sẽ vào với em nha, ngoan.”

“Vậy em ngồi đây đợi anh.”

Cố Ngôn Sênh nghiêng mặt ho mọt cái, cuống họng khó chịu nói: “Em lên xem Hồ Lô Nhỏ đi, con mà thức dậy không thấy em nó sẽ khóc đấy.”

Thẩm Kham Dư lắc đầu: “Em muốn ngồi đây.”

“Được, được.” Thẩm Kham Dư không biết mình đang bày ra bộ dáng nhõng nhẽo cực kỳ, Cố Ngôn Sênh vậy mà lại mềm lòng luôn.

May mà Đường Tu nhanh chóng đã đi lên, lấy thuốc cho Cố Ngôn Sênh uống xong, y còn nghĩ đến Cá Con vừa mới bị cái con heo này gặm gặm rồi nên cũng đưa cho cậu thuốc cảm.

“A Sênh, A Sênh anh uống cái này đi.” Lại được đến gần Cố Ngôn Sênh, gương mặt tủi thân ban nãy của Thẩm Kham Dư biến mất, bưng cái bình giữ nhiệt phấn khởi đưa anh uống.

Tống Lê nghĩ thôi thì đưa cái Thẩm Kham Dư uống rồi cho Cố Ngôn Sênh, cùng lắm lát nữa Thẩm Kham Dư uống cái khác nên cũng không còn ngăn cản nữa.

Cố Ngôn Sênh không tài nào chịu được cái ánh mắt long lanh của Thẩm Kham Dư, nhận lấy uống một hớp thật to, khó uống đến mức anh muốn phun ra ngoài. Nhưng trông thấy ánh mắt chờ mong của Thẩm Kham Dư, anh chỉ ráng khống chế gương mặt, cố gắng bình tĩnh nuốt xuống. Lúc anh cười lên khóe miệng có chút run run: “Ừm, uống rất ngon.”

“Vậy để em đi hỏi dì nấu thế nào, sau này em sẽ nấu cho anh!”

Cố Ngôn Sênh nghĩ: Đừng mà em…..

Lúc này Khương Mặc ôm lấy Hồ Lô Nhỏ từ trên lầu đi xuống, hai người nháy mắt quên mất vụ trà nước mà đi đến bế em bé.

Hồ Lô Nhỏ vừa nằm trong lòng Thẩm Kham Dư liền mím môi khống chế không khóc nữa. Thẩm Kham Dư vỗ vỗ hai ba cái, hai chân Hồ Lô Nhỏ đạp liên tục, trong mắt bé còn vươn chút nước miệng lại toe toét cười. Hai bàn tay nho nhỏ như búp sen non hưng phấn đập đập lên người Thẩm Kham Dư.

Khương Mặc choáng váng: “Logic gì vậy? Đứa nhỏ này hay thật đấy…”

Cố Ngôn Sênh cắn răng nghiến lợi nắm áo y hỏi: “Cái gì logic gì hả? Có phải cậu đánh con trai tôi không?”

“Ai đánh con mày, nó có phải đồ sứ đâu. Tao vừa đẩy cửa vào là nó khóc thét lên rồi.”

“Ai bảo cậu mở cửa mạnh quá hù dọa con tôi!” Cố Ngôn Sênh nói xong liền ho xù xụ, khí thế yếu đi phân nửa.

Khương Mặc hít mũi xem thường: “Cố Ngôn Sênh, đừng vì đánh không lại tao mà mày kiếm chuyện với tao chứ hả?”

Cố Ngôn Sênh cười lạnh: “Ai đánh nhau, ai cãi nhau với cậu? Đồ thô lỗ.”

“Ừm mày cười đi, coi chừng chảy nước mũi ròng ròng ra. Bọn tao thô lỗ cũng sẽ không dùng nước mũi công kích người khác.”

“Khương Mặc!”

“Được rồi. Đợi mày hết cảm đi rồi đến tìm tao, tao không muốn đấu võ mồm với mày.”

Cố Ngôn Sênh cùng Khương Mặc nhao nhao gây chiến xong thì thấy mẹ anh bưng một cái chén trà y sì ban nãy đi ra. Anh đau hết cả đầu, đi đến ngăn lại, né Thẩm Kham Dư hạ giọng nói: “Mẹ, lúc nấu cái trà này mẹ không nếm thử hả?”

Tống Lê nhìn anh như nhìn thằng đần: “Có nếm thử trước mà.”

“Vậy mẹ không thấy nó…. Khó uống đến mức nào sao?”

“Cái gì mà khó uống, thuốc đắng dã tật mày không hiểu hả con?” Tống Lê liếc mắt nói: “Kham Dư uống được cái này không phải là chuyện tốt à?”

“Không hề, bởi vì em ấy không có hiểu cái gì là ngon, cái gì là dở nên mẹ để em ấy uống bừa phải không? Con thật sự….” Cố Ngôn Sênh tức giận, quay mặt sang chỗ khác mà ho, tiện thể lau nước mũi. Anh choáng váng ảo não, đứng đây thật sự mệt quá.

Hay là vào phòng nằm?

Anh lên giường nằm nghỉ một chút bỗng nhiên có người dùng khăn nóng đắp lên trán anh, anh thoải mái thở dài một cái, nặng nề mở mắt ra.

“A Sênh, anh thấy ổn hơn chưa?” Thẩm Kham Dư nắm lấy tay Cố Ngôn Sênh đang run lên, không ngừng dùng khăn nóng lau mặt cho anh: “Anh muốn uống chút nước không?”

Cố Ngôn Sênh há miệng mới cảm thấy cổ họng có chút đau. Anh nhíu mày, ho nhẹ mấy cái.

Thẩm Kham Dư cho anh uống hơn nửa ly nước mới đỡ anh từ từ nằm xuống.

“A Sênh, em biết cái trà kia rất khó uống.” Thẩm Kham Dư nửa người tựa trên giường thấm mồ hôi trên mặt Cố Ngôn Sênh khẽ nói.

Cố Ngôn Sênh giật mình.

“Nhưng cái đó dì đã nấu rất cẩn thận, đối với sức khỏe cũng tốt nên em uống hết được mà, anh đừng nói cho dì nghe nha?” Thẩm Kham Dư dừng một chút nói thêm: “Anh cũng nên uống, thuốc đắng dã tật, không được bỏ đâu.”

Miệng Cố Ngôn Sênh có chút nhợt nhạt cười cười, đưa tay sờ đỉnh đầu Thẩm Kham Dư khàn khàn nói: “Anh nghe em mà.”

Thẩm Kham Dư nắm chặt tay Cố Ngôn Sênh đặt lên môi hôn nhẹ một cái, ôn nhu nói: “A Sênh, tết Trung Thu vui vẻ.”

Cố Ngôn Sênh nhìn sợi dây chuyền đang bám trên xương quai xanh của cậu, trong lòng nhất thời trống rỗng.

Anh bị tấn công liên tiếp như thế này nên có chút choáng váng. Hóa ra Cá Con nhà mình cũng biết ghẹo người đó.

“Anh ngủ một chút đi được không. Em ở đây với anh, sẽ không bỏ đi đâu cả.”

“Bên ngoài còn rất nhiều người giúp anh trông chừng em, anh không sợ.” Cố Ngôn Sênh nói rất tự tin, với tay ôm lấy Thẩm Kham Dư.

Lần này anh cảm không nhẹ, bệnh mệt mỏi rất nhanh đã ngủ say.

Thẩm Kham Dư một mực ở bên cạnh chăm sóc anh.

Cậu nghĩ kỹ chờ A Sênh tỉnh lại, cậu sẽ trả lời anh vấn đề kia.

Tại sao lại cám ơn anh?

Cám ơn anh vì chưa từng ép buộc cậu. Khi cậu cố gắng tin tưởng mọi thứ, chính anh đã nói cho cậu biết tất cả mọi thứ đều đáng tin.

Lúc Cố Ngôn Sênh tỉnh giấc trời đã tối, ngoài cửa sổ bầu trời không một gợn mây, không có ngôi sao. Trăng rằm 15 tháng 8 vừa sáng lại vừa tròn.

Thẩm Kham Dư ghé bên giường nằm ngủ nghe thấy động tĩnh của anh liền mở mắt. Khuôn mặt còn ngáy ngủ, cau mũi mà cười với anh, đáy mắt như dải ngân hà mênh mông rực sáng.

Thì ra hàng vạn ngôi sao đã chạy vào trong mắt cậu, Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Thẩm Kham Dư.

“Sao vậy anh?” Thẩm Kham Dư ngáp một cái, không nghe anh đáp lời.

Cố Ngôn Sênh lắc đầu cười với cậu.

Hằng năm hoa nở mấy lần mới đợi được đến đêm trăng tròn hôm nay. Bao nhiêu năm trôi qua cũng chỉ là cái chớp mắt. Chỉ mong rằng bao nhiêu thăng trầm trong cuộc đời, mọi thứ vẫn sẽ đẹp như lần đầu tiên gặp gỡ.