Không Nói Nổi

Chương 48




Phiên ngoại 3: Trung thu vui vẻ (phần 1)

Mấy dòng linh tinh trước hen

Thật ra là bị mọi người thúc giục viết một cái phiên ngoại “Không nói nổi” thật ngọt ngào từ rất lâu rồi, nhưng mà không biết nên viết làm sao, bởi vì hình như mọi người đều xem cái phiên ngoại BE kia là kết thúc, thành ra không biết nên viết thế nào để mọi người quên cái kết cục đó đi, hoặc là đền bù thế nào cho nỗi đau lòng đó, tuyệt vọng vc.

Cuối cùng thì cũng hơn nửa năm dùi mài (đúng gồi đấy, sửa gấc là nhiều luôn) phiên ngoại này là dựa trên cốt truyện chính nạ. Vì lâu rồi không có viết về mấy đứa nhỏ nên cảm xúc và cách viết có chút thiên vị, có người sẽ cho nó là giả tạo, thiết lập nhân vật sụp đổ, nhưng mà tôi chỉ cố gắng muốn thể hiện rằng cả A Sênh và Cá Con đều đang cố gắng sống chung, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi nè! Dzô!

Cuối cùng đề cử mọi người ca khúc《 Nguyệt nhi viên viên 》 – Trần Tường, linh cảm của phiên ngoại là từ bài này mà ra, không phải là một bản nhạc tình ca vui tươi, cũng không phải là một bản tình ca đượm buồn mà đây là một ca khúc thời gian trôi qua mọi thứ sau này sẽ bình thản trở lại, cảm giác rất an bình, nên kết hợp nghe ha.

Link ca khúc trên youtube: https://www.youtube.com/watch?v=-S-4lIbTnaA

—— Phiên ngoại bắt đầu ——

Đêm trước Trung Thu, Cố Ngôn Sênh ngủ không được yên. Thỉnh thoảng phải ép bản thân mở mắt nhìn lướt qua Hồ Lô Nhỏ đang cuộn như cái bánh bao nằm giữa để nhìn Thẩm Kham Dư còn nằm ở phía bên kia giường không.

Vì Tết Trung Thu nên anh liên tục tăng ca làm việc. Khoảng thời gian này đã vào mùa mưa, anh chạy công việc bên ngoài rất nhiều, không ít lần mắc mưa rất khó để ngủ sâu, đầu hay đau, thân thể không có chút sức lực nào, chắc là bị cảm rồi.

Sáu giờ sáng anh thức dậy đánh răng rửa mặt vô tình làm Hồ Lô Nhỏ tỉnh giấc, anh quay lại dỗ con ngủ tiếp bất tri bất giác ngủ theo.

Anh ngủ rất chập chờn trở mình muốn ôm Thẩm Kham Dư, lại chỉ chạm được vào bé bánh bao mềm mềm, thơm mùi sữa.

Anh hoảng hốt mở mắt ra, chống người ngồi dậy. Bây giờ còn chưa tới 8 giờ, trên chiếc giường to ngoại trừ anh chỉ có Hồ Lô Nhỏ ngủ say còn Thẩm Kham Dư nằm bên kia đã đi đâu mất rồi.

Trên người anh và con trai đều được đắp cho một cái chăn rất kĩ càng, máy phun tạo độ ẩm cũng được châm đầy. Đây là thói quen của Thẩm Kham Dư mỗi khi cậu chuẩn bị rời khỏi nhà, cậu đều quen thuộc mà hoàn tất các công việc này một cách trơn tru.

Thẩm Lộc rất ỷ lại vào cậu nhưng cũng không mang đến cho cậu cảm giác an toàn. Cậu không biết bản thân có nên rời đi hay ở lại không, cho nên cậu muốn làm rất nhiều điều cho ba cha con bọn họ.

Trái tim Cố Ngôn Sênh bỗng nhiên hụt hẫng, toàn thân anh nháy mắt chảy đầy mồ hôi lạnh. Anh vén chăn xuống giường, tìm khắp nơi trong nhà không thấy bóng dáng Thẩm Kham Dư đâu. Trên bàn cơm cũng đã được nấu sẵn mấy món ăn sáng đầy dinh dưỡng, hôm này còn là tết Trung Thu ngoài mấy món thường thấy, trên bàn còn có vài miếng bánh Trung Thu.

Nhưng chỉ có ba cái bát, một cái cho người lớn, một cái cho trẻ con và một cái của bé nhỏ.

Cố Ngôn Sênh nhớ rất rõ cảm giác lúc ôm Thẩm Kham Dư tối qua.

Cậu rất gầy, khi ôm còn chạm đến xương làm cho lòng anh có chút xót xa. Từ khi sinh Thẩm Lộc cũng đã nửa năm, cậu vẫn khó cùng với ba cha con bọn họ ngồi ăn chung mâm. Lúc có Cố Ngôn Sênh thì còn đỡ, hôm nào không có anh, cậu sẽ bưng chén đũa ra một góc nào đó mà ăn cơm trắng, không hề động đến canh thịt. Cậu ăn xong sẽ ngồi đấy mà đợi, khi mọi người đã thôi dùng bữa cậu sẽ đi đến dọn dẹp bàn cơm.

Với cậu mà nói, cơm trắng đã là quá tốt so với trước kia rồi, cậu rất thích. Có đôi lúc cậu sẽ đợi mọi người trong nhà ăn cơm xong hết còn dư chút nước xào rau, cậu sẽ múc lấy rồi xịt kèm với chút nước tương trộn với cơm ăn.

Có một lần Cố Ngôn Sênh nói chuyện điện thoại với Tống Lê, nghe bà nói hôm nay chồng bà là Cố Quân đến nhà anh ăn cơm, Thẩm Kham Dư bị dọa sợ đến mức một miếng cơm cũng không dám ăn. Cố Ngôn Sênh nghe mẹ nói như vậy liền cùng với nhân viên nhanh chóng hoàn thành dự án, sau đó vội vã đi về nhà.

Lúc này Thẩm Kham Dư ở trong phòng bếp húp hết chén cháo loãng, trong vô thức cậu lại rơi nước mắt.

Cố Ngôn Sênh về đến nhìn thấy cảnh như vậy lòng đau như cắt, anh ôm lấy cậu vừa hôn lên con mắt ướt sũng vừa hỏi cậu: “Vì sao lại khóc, có phải do ba Cố Quân hung dữ với em không?”

Thẩm Kham Dư lắc đầu cười vời anh nói: “Chú không có hung dữ với em.”

Cố Ngôn Sênh sửa miệng: “Em phải gọi là ba chứ.” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thẩm Kham Dư vẫn nói tiếp: “Chú không có ghét em đâu, chú còn để em ngồi ăn cơm chung với chú đó.”

Về chuyện xưng hô, cậu không dám thay đổi. Cậu nhớ lần đầu tiên gọi Cố Quân và Tống Lê là ba mẹ, thái độ của hai người rất khó chịu với cậu, thậm chí còn không trả lời cậu tiếng nào. Từ đó cậu không dám ảo tưởng mà gọi nữa, dù cho ai có sửa lại cậu cũng không dám gọi hai tiếng ba mẹ.

Cố Ngôn Sênh nói với cậu ba mẹ không có ghét em, bọn họ xem em như con cái đứt ruột sinh ra cho nên em không cần phải sợ hãi khi cùng nhau ăn cơm, cũng không cần phải xa cách bọn họ như vậy.

Thẩm Kham Dư hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói. Cố Ngôn Sênh kiên nhẫn dỗ dành, cậu cuối cùng cũng luống cuống bảo: “Gọi như thế chú dì sẽ không trả lời em…”

Quá khứ tổn thương như cây đinh đóng vào gỗ, rút ra rồi vẫn để lại một cái lỗ hỏng không bù đắp được. Lúc trước cậu nỗ lực gọi bao nhiêu nhưng cũng không có một ai nguyện ý đáp lại cậu, cậu khát khao có ai đó đáp lại cậu dù chỉ một cái ậm ờ thôi cũng được. Lúc nói chuyện có ai đó đáp lại cậu, với cậu như vậy là ân huệ rất lớn rồi. Cậu rất sợ mọi thứ sẽ quay lại như lúc ban đầu.

Trị liệu tâm lý cách thông thường có một số chỗ không có tác dụng với cậu. Cậu không có quá nhiều nhận thức về thế giới này, cũng như những sai lầm và thiếu thốn mà cậu phải trải qua. Thậm chí đến cả khi trao đổi cùng bác sĩ tâm lý, cậu cũng không hiểu bác sĩ hỏi gì nên không biết trả lời thế nào.

“Không sao cả, anh biết Thẩm Kham Dư nhà ta vẫn còn chưa tin tưởng bọn họ, cứ từ từ thôi ha. Nhưng mà em phải biết một điều, bọn họ cũng là ba mẹ của em.” Cố Ngôn Sênh không có ép cậu, anh nhẹ nhàng giúp cậu lau nước mắt, hỏi: “Vậy sao ban nãy em lại khóc hử?”

Cậu nằm trong lồng ngực Cố Ngôn Sênh một hồi mới nhỏ gióng nói: “A Sênh, được ăn cơm cùng nhau thật sự hạnh phúc quá.”

Hốc mắt Cố Ngôn Sênh đỏ hết cả lên.

Năm nay Thẩm Kham Dư 26 tuổi, được ngồi trên bàn cơm ăn cùng người khác tính ra còn chưa được hai năm. Việc ngồi ăn chung đối với mọi người là chuyện thường, nhưng với cậu là ân huệ là bố thí. Cậu ăn rất ít bởi vì tay bị thương và còn mắc nhiều chứng bệnh nên cậu cầm đũa không được chắc, lúc gắp đồ ăn sẽ rất hay bị rơi, cậu sẽ gấp gáp lo sợ không dám gắp lần thứ hai.

Cả nhà mất rất nhiều thời gian mới để cậu hiểu được cậu có thể lên bàn ăn cơm chung, có thể vui vẻ hạnh phúc.

Thế nhưng cậu lại chẳng dám động đũa, may ra vẫn còn chịu ngồi yên ăn chung. Cố Ngôn Sênh cho đây là chuyển biến tốt, hóa ra chỉ là tự cho mình là đúng. Cá Con của anh chẳng qua chỉ là muốn lừa gạt anh, sau đó mà trốn đi.

Anh thật muốn giết chết mình. Vì sao lại không phát hiện động tĩnh lúc cậu bỏ đi.

Cố Ngôn Sênh ho khan một lúc, hai tay anh lạnh ngắt lung tung mặc quần áo, liếc nhìn về phía bàn cơm có bánh Trung Thu, trong đầu anh chợt lóe lên một suy nghĩ.

Bánh Trung thu.

Tết Trung Thu.

Hôm nay là tết Trung Thu.

Luống cuống vì không thấy cậu đâu mà quên mất hôm nay là TrungThu, vậy Thẩm Kham Dư chắc là không có đi đâu xa, có lẽ cậu vì sợ nên chỉ đi ra ngoài tránh mặt mà thôi.

May mắn là anh không có suy nghĩ sai.

Anh vừa ra khỏi cửa nhà liền thấy Thẩm Kham Dư đang ngồi trên bậc thang ở hành lang. Trong tay cậu đang cầm một cái bánh mì khô đang ăn dở, tay kia thì vịn trên hàng rào, sắc mặt nhợt nhạt tựa vào cánh tay thiu thiu ngủ.

Cố Ngôn Sênh đang thở hồng hộc, trái tim bỗng thắt lại, anh chớp mắt một cái vịn lấy bức tường mà hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hô hấp cẩn thận mà lại gần cậu.

Thẩm Kham Dư rất mẫn cảm với âm thanh, Cố Ngôn Sênh còn chưa đến trước mặt cậu, cậu đã run rẩy mà tỉnh lại. Người còn mê man, bánh mì cũng rơi xuống đất, cậu nhìn Cố Ngôn Sênh nhạy nhạy mũi cười: “Hắt…hắt-xì!”

Cậu muốn gọi Cố Ngôn Sênh nhưng lại run người mà hắt hơi một cái, mũi cậu đỏ gay, sợ lạnh mà rụt người, đầu lưỡi tê cứng nói: “A Sênh anh… dậy sớm quá….”

Cậu còn chưa dứt lời, Cố Ngôn Sênh đã ngồi xuống im lặng mà khoác thêm cho cậu một cái áo, ôm lấy cậu vào lòng sưởi ấm. Cậu có chút mơ màng nhưng vẫn ngoan ngoãn nắm yên trong ngực anh, thỉnh thoảng hít hít mũi.

Cố Ngôn Sênh nhẹ vuốt mấy sợi tóc mềm của cậu, ngón tay hơi run, âm thanh anh cứ như vừa mới bước ra từ cửa tử: “Trong nhà không có ai, anh còn tưởng là….”

Thẩm Kham Dư đợi một hồi cũng không nghe Cố Ngôn Sênh nói tiếp, cậu liền sờ lên gương mặt thon gầy của anh nói khẽ:” A Sênh đừng sợ, em không đi. Em còn muốn giúp anh làm nhiều chuyện, em đồng ý với anh rồi mà nên anh đừng sợ nữa nha.”

Cố Ngôn Sênh hít sâu nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, ủ trong tay mình: “Anh không cần em làm giúp anh cái này cái kia.”

Thẩm Kham Dư trong ngực anh run rẩy, mặt trắng như tờ giấy vẫn nhìn anh mà cười: “A Sênh…em xin lỗi, là em hiểu sai ý anh…. Vậy em sẽ đi ngay, nhưng mà… Hồ Lô Nhỏ còn bé quá… con nó…anh ơi….”

Cố Ngôn Sênh thở dài: “Thứ anh cần là em.”

Thẩm Kham Dư lo sợ trong lòng không yên cũng không có hỏi lại ý anh. Cậu cảm thấy câu này của Cố Ngôn Sênh vẫn chưa nói hết ý.

Cậu chưa từng nghe qua điều như vậy.

Khi còn bé, họ hàng đều nói với cậu, ba mẹ mày không cần mày nữa đâu, chỉ cần có anh mày thôi. Cậu không tin còn nói mọi người lừa cậu, ba mẹ thương cậu lắm chỉ là ba mẹ không thể hiện ra thôi.

Khi đi học Cố Ngôn Sênh nói với cậu, không chỉ chơi game, cả những lúc khác cũng không cần cậu. Da mặt cậu dày nói vậy em đợi anh, khi nào anh cần thì gọi cho em nha.

Khi làm ba rồi, Điềm Điềm nói với cậu, con không cần ba, con chỉ cần cha con thôi. Cậu lúc này đã thông suốt rồi, cậu chỉ xoa đầu bé con cười cười nói ba biết rồi.

Cho đến bây giờ… Chưa từng có ai cần cậu. Cùng lắm là cần cậu làm một ít chuyện mà thôi, cậu biết, cậu nhớ rõ mà.

Cậu rất lo lắng không biết mình nên làm cái gì cũng không biết phải chú ý cái gì. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cố Ngôn Sênh còn cần cậu nữa không? Kìm nén đến mức đỏ bừng hai mắt, cậu nhanh chóng dùng tay lau đi không để nước mắt tràn mi.

“A Sênh…. Em không hiểu……” Âm thanh cậu nghẹn ứ, cúi đầu không dám nhìn Cố Ngôn Sênh: “Anh muốn cái gì, anh có thể, có thể nói rõ ràng một chút được không? Em không có…không có hiểu được ý anh…”

Cố Ngôn Sênh cố gắng không khóc, anh ôm chặt cậu từng chữ từng chữ chầm chậm nói ra rõ ràng: “Anh cần em, Kham Dư. Em không cần phải làm gì hết cả, anh chỉ cần em mà thôi.”

Thẩm Kham Dư một mực dụi mắt, Cố Ngôn Sênh nắm lấy tay cậu gỡ ra phát hiện mặt mũi cậu toàn là nước mắt.

Thẩm Kham Dư rất ít khi khóc trước mặt anh. Trước giờ đều là chịu đựng, lúc thấy khổ sở quá cũng chỉ cúi đầu dụi mắt rồi nhẫn nhịn. Đều là do Điềm Điềm nói cho anh biết, ba nó ở nhà thường hay len lén khóc, sợ bị con thấy sẽ cười.

Mỗi lần nghe thấy những điều này lòng Cố Ngôn Sênh như bị dao cắt. Rõ ràng không chỉ mỗi anh, tất cả mọi người đều đang cố gắng đối xử tốt với cậu vậy mà cậu vẫn cứ sợ hãi. Lúc bị bệnh đến mơ màng vẫn sẽ nghẹn ngào nói với A Sênh để em chăm cho Hồ Lô Nhỏ lớn hơn một chút rồi sẽ đi có được không, con còn nhỏ lắm, em sợ anh vất vả.

Khi hạ sinh Hồ Lô Nhỏ từ Quỷ Môn Quan trở về nhìn thấy Tống Lê cậu cũng sẽ thưa với bà, dì ơi dì đừng lo, con hứa sẽ không dây dưa với A Sênh nữa. Hồ Lô Nhỏ còn bé, anh ấy sẽ cực lắm, sau này con sẽ đi mà.

Cậu đã đau rất lâu, chữ “Dư thừa” đã in hằn sâu vào ký ức của cậu, mọc thành gai nhọn còn lạnh như băng, âm ỉ làm cậu đau đớn hơn 20 năm nay. Cậu không có cách nào tin tưởng người khác quan tâm cậu. Mỗi khi ai đó gọi cậu, cậu sẽ luôn đáp “cần em làm gì ạ?”. Cậu luôn suy nghĩ mình còn có thể làm cái gì thì cứ làm cái đấy, nếu như không có gì làm nữa thì nên đi ngay.

“Xin lỗi A Sênh… em xin lỗi.” Thẩm Kham Dư không gạt Cố Ngôn Sênh ra được nên không thể lau đi nước mắt không ngừng rơi. Cậu lộn xộn nói: “Không có ai… không ai cần em cả…Trước giờ không có… không ai hết….”

“Anh biết, anh biết mà.” Cố Ngôn Sênh ấm giọng an ủi cậu. Cài đồ ngốc này nước mắt rơi càng lúc càng dữ dội còn sợ bị anh nhìn thấy mà liên tục tránh né, che giấu. Anh buông tay ra liền nâng mặt cậu lên, cúi đầu hôn cánh môi khô ráp.

Thẩm Kham Dư mềm nhũn ra, khuôn mặt lành lạnh cũng bắt đầu nóng lên. Cậu luống cuống nắm lấy ngực áo anh vội vàng thở. Nước mắt còn chưa khô, vụng về mà đáp lại cái hôn của anh.

Cố Ngôn Sênh đưa tay ra đỡ lấy gáy và eo cậu, dịu dàng cùng thương tiếc mà hôn sâu. Cái hôn này làm Thẩm Kham Dư mẫn cảm, ngón tay anh chạm đến eo cậu, cậu liền rùng mình kêu “A” một tiếng, Cố Ngôn Sênh phải xoa nhẹ mấy lần cậu mới thả lỏng một chút.

Anh rất thích nghe tiếng thở gấp của cậu mỗi khi bị anh hôn lấy. Âm thanh sạch sẽ khe khẽ có chút ngây thơ đến mức nhộn nhạo cả người.

Nụ hôn này lưu luyến kéo dài Thẩm Kham Dư rơi vào trầm mê, lúc Cố Ngôn Sênh tách môi ra cậu vô thức mà ôm lấy anh lẩm bẩm gọi A Sênh, trong ánh mắt ngập tàn ý tứ ỷ lại.

Cố Ngôn Sênh ôn nhu cười khẽ chỉnh lại tư thế cho cậu, dùng tay nhẹ lau đi nước mắt trên mặt cậu: “Anh biết, trước kia anh rất vô lý, lại còn xấu xa hay bắt nạt em khiến em không thể quên được.”

“Em nhìn xem bây giờ chúng ta tốt đẹp biết bao, mọi người đều đối xử rất tốt với em. Chứng tỏ rằng Cá Con nhà chúng ta thật sự là người tốt, xứng đáng được yêu thương đúng không nào?”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kham Dư nghe thấy Cố Ngôn Sênh gọi cậu là Cá Con lại còn cưng chiều như thế, hốc mắt cậu nóng lên, hai bên tai cũng đỏ rần, im lặng mà chôn mặt sâu trong lòng ngực anh, đỏ hết cả cổ.

Cố Ngôn Sênh bị cậu cọ cọ mà ngứa ngáy càng ôm chặt lấy cậu: “Phải đặt niềm tin vào ai đó một lần nữa là rất khó, vậy chúng ta cứ từ từ thôi ha.”

Anh trầm mặc một lúc vuốt ve xương sống dọc tấm lưng thon gầy của cậu, âm thanh không lưu loát có chút nghẹn giọng nói thêm: “Trước tiên em có thể…. Tin tưởng anh…một chút được không?”

Ngón tay anh phát run cũng không dám lên tiếng nữa, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm của Thẩm Kham Dư muốn che đi cái âm thanh khản đặc này nhưng vẫn không tự chủ được tha thiết nói: “Anh yêu em, Kham Dư. Có thể cho anh một cơ hội không? Lúc buổi sáng không thấy em đâu, anh thật sự…..”

Đây không phải lần đầu tiên anh nói tiếng yêu với Thẩm Kham Dư. Tuy nhiên những lần trước đó không có lần nào đem đến cho cậu cảm giác ấm áp thật sự như lần này. Cứ như có hàng vạn đốm lửa nhảy nhót xông vào trái tim cậu, sưởi ấm con tim cậu.

Thẩm Kham Dư cẩn thận mà gật đầu, Cố Ngôn Sênh như nhận được ơn đại xá luôn miệng nói: “Cám ơn em.”

Cậu chưa từng nghe thấy âm thanh như thế này của Cố Ngôn Sênh, cậu đau lòng muốn chết vội chống đỡ cơ thể ngẩng đầu hôn lên mi mắt anh, một cái hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt.

Em cũng yêu anh mà A Sênh, sau này em sẽ không chạy lung tung nữa. Động tác của Thẩm Kham Dư vụng về chạm lên mắt anh sau đó ôm lấy ngả lên bả vai anh. Học theo Cố Ngôn Sênh mà sờ sờ gáy anh còn mang theo giọng mũi đáng thương dỗ dành: “Anh đừng khóc, em đau lòng lắm.”

“Xin lỗi em.” Cố Ngôn Sênh nhắm mắt nở một nụ cười chế giễu bản thân mình: “Lần nào cũng vậy…. Anh đều dùng cách này để em mềm lòng, anh quá đáng thật!”

Thẩm Kham Dư không ngừng lắc đầu, ôm chặt lấy Cố Ngôn Sênh mắt cậu đo dỏ như thỏ con ghé vào tai anh nói khẽ: “Cám ơn anh, A Sênh.”

“Sao lại cám ơn anh?” Cố Ngôn Sênh hỏi.

Thẩm Kham Dư không nói chỉ ôm lấy anh không buông tay. Không biết là cậu lạnh bao nhiêu thỉnh thoảng run rẩy mấy lần, Cố Ngôn Sênh đau lòng mà ôm chặt cậu vào ngực, kéo cổ áo khoác che lấy gáy cậu.

“Kham Dư, em đang sợ à?” Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng hỏi, âm thanh ôn nhu cực kì: “Anh biết vì sao hôm nay em bỏ đi….anh không có trách em.”

Hôm nay là tết Trung Thu.

Tết Đoan Ngọ, Trung Thu hay tết Nguyên Tiêu đối với người Trung Quốc đều mang một ý nghĩa rất quan trọng, Thẩm Kham Dư rất mong đợi, nhưng cũng rất sợ hãi.

Bởi vì cậu biết những ngày này là những ngày vui vẻ, là ngày mà cả nhà đoàn viên hạnh phúc cùng nhau.

Cậu muốn được như thế, nhưng cậu không có nhà.

Cậu nhớ rất rõ năm ấy là năm lớp 1, công việc của ba cậu không được suôn sẻ thường xuyên đánh cậu. Mùa đông năm ấy ba cậu bị cảm, cậu bưng canh thịt dê đến cho ba chúc ba đông chí vui vẻ. Bát canh trong tay liền bị hất đổ, cậu vội vàng quỳ xuống dọn đẹp bị ba cậu nhấc chân đạp liên tục vào đầu, còn đá cậu lăn trên cầu thang ra đến tận cửa.

Cậu muốn nói cái gì đó nhưng vừa bị té cầu thang, chân hình như bị trật rồi, đầu cũng đau đau không đứng dậy nổi. Ba cậu lại còn đi xuống dưới nhà một mực đá cậu đi ra cổng lớn, vừa đá vừa mắng: “Đúng là “quạ đen báo tang”. Hồi đầu năm mày chúc tao cung hỉ phát tài, bây giờ tao thua lỗ không biết bao nhiêu tiền rồi. Mày cút đi, cút mẹ mày đi, cút ra ngoài!”

** Quạ đen báo tang (乌鸦报丧) nằm trong câu“喜雀报喜,乌鸦报丧” – nghĩa là “Chim khách báo hỉ, quạ đen báo tang.” Ý nói con quạ xui xẻo.

Cậu cực kỳ đau nhưng lại không dám khóc, chỉ nghẹn ngào nói: “Ba ơi, ba muốn con đi đâu bây giờ…. Bên ngoài lạnh lắm…”

“Cút xa được bao nhiêu thì cút! Biến đến nơi nào không có người ấy! Ai nhìn thấy mày cũng gặp toàn chuyện xui, mau biến lẹ đi!”

“Con biết rồi…. con biết…” Cậu muốn đứng lên mở cửa nhung ba đã đến mở sẵn còn thuận tiện đạp vào lưng cậu làm cậu bật ngã ra ngoài.

Cậu ho ra toàn là máu, cả người đầy thương tích tựa vào cửa nhà. Mặt đất thoát chốc thấm máu của cậu, cậu không đứng dậy được mơ màng nhìn cửa nhà đóng kín. Cậu nhớ trên tivi người lớn rất thích trẻ con chúc Tết, cho nên cậu bắt chước học theo để làm ba mẹ vui vẻ, nhưng hình như cậu học bậy học bạ rồi.

Vụng về tra từ điển, còn đi hỏi người ta “quạ đen báo tang” có ý nghĩa gì. Sau này cậu mới hiểu ra, cậu so với mấy đứa trẻ khác không giống nhau. Cậu không thể chúc phúc cho người khác, sẽ mang đến cho người ta toàn là xui xẻo. Cậu hại ba cậu cả năm không thuận lợi rồi.

Sau khi cùng Cố Ngôn Sênh kết hôn, bất kể là ngày lễ gì cậu cũng không dám ở nhà, thậm chí còn không dám chạm mặt. Cậu sẽ canh cho đến khi ngày lễ sắp đến sẽ phấn khởi mà chúc phúc bọn họ sớm. Làm sủi cảo, bánh Trung Thu hoặc bánh chưng, trang trí nhà cửa rực rỡ hẳn lên. Nhưng đến ngày lễ lại chẳng thấy bóng dáng cậu đâu, qua lễ cậu lại về.

Cố Ngôn Sênh cho rằng cậu ra ngoài chơi, nhưng nhiều lần đụng mặt cậu, cậu đều ngồi ở nơi không xa nhà lắm. Đôi lúc thì ngồi thơ thẩn, đôi lúc thì đang ăn gì đó. Lỡ như chạm mắt anh, cậu sẽ chạy trối chết làm Cố Ngôn Sênh không kịp bám theo hỏi han.

Đặc biệt là vào tết Nguyên Tiêu của năm nào đấy, nửa đêm Cố Ngôn Sênh đưa Cố Vũ Điềm đi vệ sinh, đồng hồ trên tường chỉ vào 3 giờ 42 phút là lúc Thẩm Kham Dư đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Cố Vũ Điềm gọi ba làm cậu giật mình rơi vỡ cái muỗng sành, luống cuống ngồi xuống dọn dẹp còn bị mảnh vỡ cứa vào tay, cậu liền đi rửa nước cũng chẳng băng lại vết thương. Cố Ngôn Sênh đưa Cố Vũ Điềm về giường xong muốn ra ngoài xử lý vết thương cho cậu đã không còn thấy cậu đâu. Trên bếp chỉ có một nồi bánh trôi nước, trong tủ lạnh có mấy túi thực phẩm tươi đã nấu sẵn, chỉ cần hâm nóng lên là ăn được, còn có…một tờ giấy.

【 Xin lỗi A Sênh, em lỡ đánh thức hai cha con mất rồi. Hai cha con nhớ đi ngủ, ăn cơm thật ngon nha. Ngày mai nhất định phải vui vẻ đấy!】

Ngày ấy tuyết tan thời tiết ẩm ướt, nét mực có chút nhòe. Cố Ngôn Sênh kéo màn cửa sổ ra vừa vặn thấy bóng lưng cậu đi ra khỏi tiểu khu, trên người chỉ mặc mỗi cái áo màu xám cái quần jean xanh đã bạc màu, chậm rãi đi trên tuyết.

Hình ảnh đó mỗi lần Cố Ngôn Sênh nhớ lại đều thấy rất đau. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Nơi chốn thị thành được bao phủ bởi màu trắng điểm chút ánh đèn phồn hoa, cậu lại như hoàng tử bé nhỏ đến từ hành tinh xa xôi, vượt hàng vạn năm ánh sáng cô độc mà đến, mang theo nhiều ngôi sao lấp lánh rực rỡ làm quà tặng. Vì để hái những ngôi sao này, vị hoàng tử chấp nhận cả người đầy bụi đất, thương tích đầy mình. Nhưng cậu vẫn luôn vui vẻ, cười híp mắt hai tay dâng lên muốn tặng cho những người mà cậu yêu thương. Vậy mà chẳng có ai đón nhận, cậu không khóc không quậy phá, chỉ lặng im chôn nó nơi sâu thẳm sau đó một thân một mình rời đi.

Xin lỗi, em quấy rầy mọi người quá.

Em sẽ đi ngay.

Hoàng tử bé nhẹ nói.