Chương 37: Mèo vờn chuột.
"Bà là...?" Vân không thể tin nổi nhìn lấy cảnh tượng n·gười c·hết sống lại.
Bà Hồng lúc này mặt lạnh như tiền, không thèm để ý hai người sung quanh, liếc mắt quan sát đông tây, hết sức cảnh giác, bà Hồng tất nhiên đ·ã c·hết không thể c·hết thêm, kẻ kiểm soát cơ thể lúc này là Mạc Lãnh.
Đây là một trong những thủ đoạn mà hắn đã chuẩn bị từ hàng chục năm trước, cũng là thủ đoạn hồn kỹ mà hắn tâm đắc nhất.
Sau khi Trúc Tiên Ông rời đi, bà Hồng sinh ra Phạm Đạt rồi đạt được thứ gì đó do Trúc Tiên Ông để lại, Mạc Lãnh đương nhiên không bỏ qua chuyện này.
Không biết thực hư thế nào nhưng dám chắc đây là thủ đoạn của Trúc Tiên ông, Mạc Lãnh cũng không ngán kẻ này, thay vì lẩn trốn hắn càng muốn xem đối phương có chiêu trò gì.
Mạc Lãnh liền dùng thủ đoạn huyết đạo biến bà Lý vợ ông Thành trở thành Cứ Điểm, từ nơi này hắn có thể điều khiển và thông qua linh hồn liên lạc với các Trú Điểm.
Tiếp theo hắn điều khiển bà Lý thuyết phục ông Thành nhận nuôi Phạm Duật.
Mục đích của hắn ngoài thăm dò Trúc Tiên Ông ra còn có tập hợp một ít huyết đạo truyền thừa trước kia, Bạch Ưng chính vì vậy mà bị cử đến đây.
Mọi việc diễn ra thuận lợi, các Trú Điểm quan trọng dần được tạo ra, Mạc Lãnh cũng thông qua Phạm Duật dần nhìn thấu chiêu trò của Trúc Tiên Ông, chỉ cần người này dám quay lại hắn không ngại cùng đối phương chơi một ván.
Hai chị em sinh đôi Cúc Nhài cũng là quân cờ mà hắn trù bị để đối phó Trúc Tiên Ông, hai người kia bị hắn dễ dàng lừa gạt, còn nghĩ rằng chỉ cần trợ giúp hắn thực hiện thành công kế hoạch trọng sinh thì cuộc đời mình sẽ sang trang mới.
Kết quả còn chưa thấy Trúc Tiên Ông đâu thì đối thủ thực sự khiến Mạc Lãnh e ngại xuất hiện.
Đó là một ông lão đầu trọc có chòm râu bạch kim, dáng vẻ hiền hoà vô hại nhưng Mạc Lãnh một chút cũng không dám thả lỏng.
Năm đó Nhân Thánh dày công luyện chế một kiện thần bảo tên là Định Hải Thần Châm, dùng thứ này trấn áp dị tượng Đông Hải vì ngăn chặn hồng thuỷ dâng cao.
Suôn sẻ được vài trăm năm thì bỗng một ngày, Định Hải Thần Châm bị nhổ lên, kinh ngạc hơn khi thủ phạm chỉ là một vị tiên sư, xuất thân Đông Hải, tên gọi Bạch Hải Đường.
Vị tiên sư không biết trời cao đất dày kể rằng hắn chẳng qua đang đau khổ tìm kiếm một kiện binh khí vừa tay mãi không được, vừa nhìn thấy Định Hải Thần Châm liền yêu thích không rời mắt, thế là quyết định nhổ lên.
Nên nhớ khi đó là cuối thời cận đại khi Nhân Thánh vẫn còn tại thế, nghe kể Bạch Hải Đường bị Nhân Thánh giáo huấn một trận sau đó trả về, bất ngờ là Nhân Thánh lại đem Định Hải Thần Trâm tặng cho hắn.
Chỉ riêng chiến tích này là đủ hiểu tại sao về sau hắn được xưng tụng với biệt danh Cuồng Thần.
Người này còn sống so với Mạc Lãnh cũng khó tin không kém, tính đến giờ hắn cũng phải gần 4000 tuổi rồi, đây là tuổi thọ không tưởng với một người chưa đến Thánh cấp, hắn cũng không phải người đến từ thế giới khác như Mạc Lãnh.
Bạch Hải Đường dù không phải ma đầu nhưng nhiều khi hành động so với ma đầu còn điên cuồng, Mạc Lãnh trong thời gian ẩn núp còn nhiều lần nghe đến.
Đây mới là tác nhân khiến Mạc Lãnh nhất quyết từ bỏ huyết đạo, dù sao người kia ít nhiều có liên quan tới Nhân Thánh, hắn không tin một kẻ như vậy xuất hiện ngay lúc đó là trùng hợp, nhất là khi Bạch Hải Đường còn ở lại đảo Kỳ Vân mò mẫm hàng năm trời, cùng một vị thần sư khác dạo chơi linh tinh không rõ mục đích.
Cho rằng Nhân Thánh đã để lại hậu thủ nhằm vào huyết đạo của mình, Mạc Lãnh liền ngưng thực hiện mọi kế hoạch liên quan đến huyết đạo, điều này làm cho nhiệm vụ của Bạch Ưng rơi vào bế tắc suốt mấy chục năm.
Cuồng Thần có vẻ không thu hoạch được gì lặng lẽ rời đi, Mạc Lãnh chuyển tu hồn đạo, trù bị thủ đoạn đoạt xá mới.
Tính toán chi li suốt bao năm cho đến hôm nay, vậy mà vừa ló mặt ra liền suýt b·ị c·hém trúng, cái này nhất định không thể là trùng hợp.
"Bạch Hải Đường..." Mạc Lãnh âm thầm nhấm nuốt cái tên này, trực giác cho hắn biết biến cố vừa rồi nhất định cùng việc người này xuất hiện tại đảo Kỳ Sương mười mấy năm trước có quan hệ.
Còn chưa kịp suy đoán thì cảm giác nguy hiểm khiến cả linh hồn đều nhói lên lại ập đến, đây cũng không phải cái gì giác quan thứ sáu, mà là một cái hồn kỹ gọi là Hồn Cảm.
[Hồn Cảm] (H)
'Tăng cường năng lực cảm ứng của linh hồn, hồn lực càng cao, cảm ứng càng mạnh.'
Mạc lãnh hoàn toàn có thể bị xem như một cái hồn thú có trí tuệ, Hồn Cảm được hắn khắc sâu vào linh hồn từ rất lâu về trước, cứu thua cho hắn vô số lần, lúc này thể hiện ra giá trị của nó.
Trong rừng phi lao, ba người còn lại chưa thể hiểu được chuyện gì vừa sảy ra, Bạo Hỏa Vương đang yên đang lành tự dưng nhảy dựng lên định bỏ chạy, rồi bỗng nhiên đổ xuống như trúng tà.
Chỉ có Hàn Vũ nhìn ra một chút vấn đề, ba người kia đứng phía sau lưng Bạo Hỏa Vương nên không thể nhìn thấy một vật thể dài nhọn màu ngọc bích, như một chiếc lá cắm một đoạn vào trán của gã Tu La nhân.
Thân thể to lớn ngã xuống, "chiếc lá" cũng chỉ xuất hiện không đầy một giây rồi biến mất.
"Phi kiếm.." Hàn Vũ lờ mờ nhận ra lai lịch thứ vừa rồi, hắn nửa quỳ cách Bạo Hỏa Vương rất gần, nhưng tốc độ của thứ kia nhanh đến mắt thường của hắn lúc này không cách nào bắt kịp.
Vương vấn... vấn vương... trên đời này, thứ nhanh nhất đưa ta đến bên một người, nhất định là nỗi nhớ.
Không đầy một giây, bản mệnh phi kiếm của Lý Huyền Phong liền bay vòng qua nửa hồn đảo xuất hiện ngay trước mặt bà Hồng.
Vấn Vương dừng lại ngay trước mặt mục tiêu, thân thể bà Hồng lần nữa ngã xuống, Vấn Vương lần nữa biến mất để lại Ngô Thiên Vân mặt ngây như ngỗng.
Trong một căn phòng kín đáo tại giữa thị trấn đảo, các loại âm thanh cùng tiếng thở dốc hỗn tạp đan xen trong ánh đèn mờ, bỗng nhiên mọi tiếng động im bặt.
Người đàn ông mập mạp đứng bên mép giường bỗng nhiên ngừng chuyển động cái hông, cô gái trẻ mình đầy mồ hôi nằm trên giường không hiểu nhìn lại.
Cửa phòng không một tiếng động bị xuyên thủng, Vấn Vương xuất hiện trước mặt người đàn ông rồi lại lập tức biến mất, thân thể mập mạp như người mất hồn ngã thẳng xuống.
Một tiếng rầm nhức tai phát ra từ trong phòng cùng với tiếng phụ nữ la ó nhức tai.
Trên đảo Kỳ Sương liên tục lặp đi lặp lại một màn kỳ quái này, bỗng nhiên có người như bị mất hồn, sau đó một chiếc lá màu ngọc bích sẽ lập tức xuất hiện trước mặt người này, không đến một giây sau đó nó đã biến mất, người kia thì ngã xuống.
Mạc Lãnh lúc này không thể không liên tục dùng ra hồn kỹ Hồn Du.
[Hồn Du] (H)
'Tiêu hao hồn lực, dịch chuyển linh hồn.'
Hồn kỹ này bình thường chỉ có thể tùy chọn một hướng để dịch chuyển, nhưng khi kết hợp cùng với các "trú điểm" mà hắn tạo dựng từ trước, Mạc Lãnh có thể tiêu hao hồn lực lập tức dịch chuyển linh hồn đến vị trí những trú điểm này.
Hắn không biết một khi bị thứ kia đâm trúng sẽ có hậu quả gì, cũng không muốn thử, từ sau lần đụng độ kia, Mặt Trời Đỏ đã không cách nào coi thường thiên hạ như trước.
Nếu ở thời điểm hồn lực toàn thịnh, Mạc Lãnh dám chắc chiêu này của hắn có thể du ngoạn xuyên lục địa, thế nhưng từ sau Đệ Bát Thánh Chiến, hồn lực của hắn bị giam ở cấp 6 không cách nào tiến thêm, đây là "món quà" mà Nhân Thánh để lại cho hắn.
Cũng là nguyên do phi kiếm bay gần tới nơi Mạc Lãnh mới cảm ứng được, nếu là trước kia thậm chí ngay khi Lý Huyền phong xuất kiếm hắn liền có thể nhận ra.
Dù vậy cấp 6 cũng là đủ để hắn tùy ý bay nhảy qua lại trong cái quần đảo Trường Xa này rồi.
Hồn lực tiêu hao một đoạn, Mạc Lãnh lập tức có mặt trên một khoang thuyền, ngư dân lúc này còn đang loay hoay nhổ neo ra khơi bỗng đờ người ra, tiếp tục là Vấn Vương xuất hiện ngay trước mặt sau đó lập tức biến mất, dây neo rớt xuống mạn tàu.
Để tiết kiệm hồn lực, Mạc Lãnh không hề cố kị sử dụng hồn lực từ "trú điểm" những người kia sau đó không c·hết cũng sẽ suy kiệt một thời gian dài.
Hồn lực tiếp tục tiêu hao mạnh, Mạc Lãnh xuyên qua mấy chục hải lý có mặt tại đảo Thuyền Chài, một hòn đảo hình chiếc thuyền nằm giữa đảo Kỳ Vân và An Bang.
Lần này là một bà cụ đang dọn dẹp gánh hàng khuya, chỉ sau ba giây Vấn Vương vẫn tiếp tục xuất hiện, bà cụ ngã xuống trong đống hàng hóa ngổn ngang.
Lần này Mạc Lãnh không ngần ngại hồn lực tụt xuống một đoạn dài, giúp hắn trong tích tắc vượt biển có mặt tại đảo An Bang, trú điểm lần này là một... bệnh nhân.
Cả người nằm bọc trong băng gạc từ đầu tới chân, hắn vừa mở mắt liền có một phụ nữ ngồi bên cạnh nhận ra.
"Anh Chiến... anh tỉnh rồi!" Người phụ nữ hét toáng lên, bên ngoài cũng lục tục có tiếng bước chân chạy tới.
"C·hết tiệt..." Mạc Lãnh muốn chửi thề nhưng không mở miệng được, hắn còn nhớ trú điểm này là con một vị Đại tá, dù là đảo An Bang mới vì chính hắn mà gặp t·ai n·ạn nhưng cũng không thể đến mức này đi.
Vừa suy nghĩ không đến năm giây thì Hồn Cảm lại có dự báo, Vấn Vương xuất hiện rồi lại biến mất, khi vị bác sĩ vừa chạy vào đến nơi thì đã thấy Huỳnh Minh Chiến nhắm mắt lại, lần này là vĩnh viễn.
Trú điểm vừa rồi hồn lực đã suy yếu quá mức, Mạc Lãnh buộc phải tự bỏ ra hồn lực đưa bản thân lần nữa trở lại đảo Kỳ Vân nơi hắn tạo dựng nhiều trú điểm nhất, tuy nhiên hồn lực của của hắn cũng đã hạ xuống cấp 5,
Bên trong rừng phi lao quen thuộc, trong hình hài một thằng nhóc, chính là thằng con trai bị điên của Phạm Đạt, tất nhiên cũng không phải là thật sự bị điên, nó chẳng qua đã được cải tạo để trở thành một cứ điểm tương lai.
Nói thì lâu nhưng thực tế mới chỉ trải qua mười lăm giây, bốn người đứng ở chỗ này còn đang chưa hiểu tại sao Bạo Hỏa Vương tự dưng "nằm ngủ".
Mạc Lãnh cùng thanh phi kiếm kia chơi trò mèo vờn chuột chính là lấy tốc độ tích tắc mà tính toán, đây coi là Mạc lãnh lấy hồn lực cấp 6 chạy khỏi một vị thần sư t·ruy s·át.
Dù chỉ tranh thủ được ít giây ngắn ngủi nhưng với tài trí của Mặt Trời Đỏ là thừa đủ để phân tích ra rất nhiều thứ.
Đầu tiên thanh phi kiếm kia cũng có linh kỹ loại cảm ứng, mà lại rất có thể là thông qua huyết khí hoặc hồn khí cảm ứng tới hắn.
Lý do hợp lý duy nhất mà Mạc Lãnh nghĩ ra là, khi hắn xuyên vào không gian huyết mạch, cả linh hồn lẫn cơ thể của đối tượng đều sẽ sinh ra phản ứng, thứ này là có thể thông qua cảm nhận khí huyết hoặc linh hồn phát hiện ra bất thường, đây cũng là điểm duy nhất hắn cảm thấy chưa hoàn mỹ ở chiêu này.
Để hắn không hiểu là phi kiếm kia rõ ràng đến từ rất xa, chủ nhân của nó nhất định không ở gần đây, vậy nó làm sao cảm nhận được khí huyết hay linh hồn của những người cách nhau hàng trăm hải lý.
Sau khi kết hợp với những hành động bất thường của Bạch Hải Đường năm đó, Mạc Lãnh lập tức cho ra một cái phán đoán đến hắn cũng cảm thấy khó tin.
Đó là mười mấy năm về trước, lão già đầu hói kia đã đi dạo khắp mọi hòn đảo trên Đông Hải, thu thập hết thảy huyết khí của tất cả mọi người, rồi giao cho chủ nhân cái thanh phi kiếm kia nhìn chằm chằm hắn.
Thời điểm hắn đoạt xá Bạo Hỏa Vương khả năng chính là lúc đối phương phát hiện.
Hành động lúc này của Mạc Lãnh chính là muốn chứng thực suy đoán này, thằng nhóc này năm nay mới tám tuổi, thời điểm lão già kia rời khỏi chỗ này nó còn chưa xuất hiện trên đời này dưới bất kì một trạng thái nào, hắn muốn xem thanh phi kiếm kia làm sao cảm ứng tới.
Mạc Lãnh suy luận rất đúng, chỉ là chưa đủ...
Bạch Hải Đường vì nhằm vào hắn, dành ra hàng trăm năm du ngoạn khắp Đông Hải chính vì một nước cờ hôm nay.
Trong suốt những năm đó, bất kì ai, người hay dị nhân, linh thú hay thường thú, chỉ cần ông gặp phải đều sẽ bị thu gom lại một vài thứ, và nó không phải là huyết khí, cũng không phải hồn khí.
Hồn Cảm một lần nữa báo động, Vấn Vương giống như nằm sẵn trong linh hồn của Mạc Lãnh, xuất hiện một lần nữa tại rừng phi lao này ngay trước mặt hắn.
"Đ*** mẹ nó...!" Thằng nhóc con trai Phạm Đạt ngã cắm đầu xuống, miệng còn chưa dứt chửi thề.
Trò chơi mèo đuổi chuột lại tiếp tục...
Hồn lực của Mạc Lãnh không ngừng trượt xuống...
Cấp 4...
Cấp 3...
Cấp 2...
Chỉ trong mười giây tiếp theo, mặc cho Mạc Lãnh có biến thành chó mèo lợn gà, Vấn Vương vẫn có thể một hơi tìm đến, dồn ép hắn gần như trở về cấp độ hồn lực của người bình thường.
"Lệ Phi" đang đề phòng Bạo Hỏa Vương, từ từ tiến tới Hàn Vũ trong khuôn mặt Phạm Đạt nửa quỳ ở chỗ kia, có vẻ vẫn còn bị linh áp lúc nãy làm cho choáng váng.
Hắn bỗng nhiên khựng lại, trong đầu xuất hiện một màn đối thoại của hai người đàn ông.
"Chó c·hết..." Tiếng Mạc Lãnh gầm gừ đầy tức giận.
"Mạc Lãnh...? Sao ông về lại được đây?" Một giọng nam khác vang lên hết sức ngạc nhiên, hắn từ đầu đến cuối còn không hề biết Mạc Lãnh có thứ năng lực gọi là Hồn Du.
"Ngu ngốc... Mày nghĩ mày thoát khỏi tao rồi hả?" Mạc Lãnh, lúc này toàn bộ "trú điểm" trên đảo đã bị hắn dùng hết, không thể không trở về đây.
"Ông đã hứa..."
"Im mồm..." Mạc Lãnh không kiên nhẫn lập tức gạt đối phương khỏi quyền điều khiển, lần nữa chiếm lại cứ điểm.
Suy nghĩ trong tích tắc lóe lên, hắn vừa dạo quanh nửa vòng quần đảo, nhưng sợ là cũng chỉ giúp hắn câu kéo thêm vài ba giây, nếu như không nghĩ ra cách ứng phó, thanh phi kiếm c·hết tiệt kia nhất định muốn đâm trúng hắn.
Để hắn không hiểu là tại sao lại là hôm nay? Mười mấy năm qua dù hắn chủ yếu vẫn ẩn nấp, nhưng đồng thời cũng làm rất nhiều việc, di chuyển rất nhiều lần giữa các "trú điểm" mà không hề bị phát hiện, tại sao hôm nay?
Trong tích tắc một loạt kí ức được quét qua, bình thường hắn sẽ giao cứ điểm này cho một người khác điều khiển, chính mình thì giả vờ rằng quá suy yếu nên phải ngủ say, thực ra là đi qua những trú điểm khác, tận lực tránh khả năng bị phát hiện.
Mạc Lãnh trong giây lát điểm lại những việc mà cái thân xác "cứ điểm" này làm trong hôm nay.
Trưa nay, cứ điểm định đến Đền Ông Tiên làm một vài chuẩn bị quan trọng, đáng tiếc giữa đường bị hai Ngô gia vệ bắt gặp, buộc phải quay về.
Tiếp đó cứ điểm nhận được tin cầu cứu từ hai chị em Cúc Nhài, chưa biết hai kẻ vừa gặp trong rừng là Ngô gia vệ, chỉ cảm thấy không ổn.
Người kia quyết định để hồn thú của mình kí sinh trên người Ngọc Hải Ngạc Ngư, nhờ con cá sấu mang tới Đền Ông Tiên, lại để vợ Phạm Đạt gọi theo mấy vị vệ binh tới.
Ý định g·iết c·hết hai chị em Cúc Nhài trước mặt vệ binh nhằm đổ tội cho Hàn Vũ cùng Ngô Thiên Vân.
Kế hoạch không đi theo dự tính, cô nàng kia mạnh mẽ vượt quá dự đoán của hắn, lại còn là Ngô gia vệ.
Hồn thú b·ị b·ắt, may mắn là vì dùng thủ đoạn gia trì qua nên đối thủ lầm tưởng nó là Ám Tinh Linh, lúc chiến đấu trong hang động Trấn Thú Lục Hoàn bị hư hại, chỉ để lại một cái Trấn Thú Hoàn áp chế linh khí, thế là hồn thú kia liền thoát ra được.
Sau khi hắn đoạt xá thành công, người kia liền cho rằng Mạc Lãnh đã rời khỏi cơ thể nên liền đem theo cả Phạm Đạt và "cứ điểm" tương lai chạy đến đây, không biết rằng Mạc Lãnh chưa bao giờ có ý định buông tha hắn.
"Chỉ mấy việc cỏn con này..?" Mạc Lãnh càng nghĩ càng không ra rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu.
Không phải hồn khí, huyết khí, dù là khó tìm như sát khí hay vận khí cũng không thể nào, nên nhớ năm đó đến cả Nhân Thánh cũng bó tay để hắn rời đi, đối phương rốt cuộc lấy cái gì truy ra hồn thể của hắn?
Trong chốc lát, Mạc Lãnh chú ý đến khung cảnh trước mắt, đó là Hàn Vũ đang nửa quỳ ở nơi đó cùng với một con bọ kỳ quái lơ lửng trên đầu.
"Là nó..."
Thế gian tuyệt cảnh cũng chưa hẳn là tuyệt cảnh, mà khoảnh khắc này Mạc Lãnh giống như nhìn ra sợi chỉ dẫn tới đường sống của mình.