Chương 36: Kiếm Tâm.
Lịch Hiện Đại, năm 306̀̀́8.
Đông Hải, quần đảo Bạch Long...
Mây trắng hờ hững, cuồng phong luồn qua từng hòn đảo nối tiếp thành hình một con rồng nằm vắt ngang đại đương, gió lớn như bị hơi thở của “cự long ngủ say” làm tán loạn, cuối cùng thổi nhẹ lên hai mái đầu bạc... đúng hơn là một bạc một xám.
Ông lão cái trán che cả khuôn mặt, tóc dài râu bạc phất phơ bên áo bào trắng phóng thoáng, lưng hơi còm nhưng ánh mắt sáng ngời thể hiện tinh thần minh triết, cả người toát lên phong phạm tiên nhân nhàn nhã tự tại, vô âu vô lo.
Còn người đứng phía sau cũng là một ông lão, chỉ là lại có khí chất đối lập một trời một vực.
Râu tóc hai màu bặm trợn có vẻ đã lâu ngày không được tỉa tót, quần áo nâu đen của người tập võ ôm sát thân thể vạm vỡ, mũi to mặt vuông lại thêm hai hàng lông mày rậm nhíu chặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Hai người một trước một sau, chính là lão Đường cùng lão Tăng chứ không phải ai khác.
“Bao lâu nữa...?” Ông Tăng xì xào, giọng có chút gắt gỏng.
“Vội đi đâu?” Ông Đường thản nhiên hỏi lại.
“Đi tìm đệ tử chứ đi đâu? Ông nghĩ tôi rảnh từ Bắc Nguyên qua đây hóng gió với ông chắc? Chạy hết đảo này tới đảo kia làm mấy chuyện linh ta linh tinh.” Lão Tăng bất mãn nói, thật sự không phải ông thiếu kiên nhẫn, mà lão già trước mặt quá nhây.
Cả năm trời lão già hói này chạy qua chạy lại hết đảo này đến đảo kia chỉ để làm đủ chuyện vặt vãnh, nào là mua cá phóng sinh, uống trà chém gió, xem đồ lưu niệm, vân vân mây mây.
Đã vậy nhiều khi còn bắt mình trả tiền khiến lão Tăng chịu hết nổi.
“Tự mình bám theo tới đây... giờ kêu cái gì? Đệ với chả tử... Trước tôi đã nói nhìn chính mình đi...! Quên hả?”
“Thôi ông đừng lôi cái văn đó ra... ông mà không nói rõ ràng đệ tử của tôi ở đâu thì tôi bám theo ông đến c·hết...”
“Cũng được... dù sao tôi cũng c·hết trước ông.” Ông Đường cười khẩy nói.
“...” Ông Tăng không cách nào phản bác, đành khịt mũi chuyển chủ đề. “Cái thằng ông hẹn ở đây cũng là đệ tử ông đúng không?”
“Cũng không hẳn, tôi không có nhận nó làm đệ tử... Ngày trước thuận tay chỉ điểm vài câu, hôm nay coi như cho người ta cơ hội trả ân tình... có khi là lại đưa thêm ân tình... không biết được.” Ông Đường mỉm cười lấp lửng.
“Không quan tâm! Cái loại để hai người bằng tuổi ông nó đợi mòn cả đít, ân tình kiểu này thì...” Ông Tăng lắc đầu coi thường.
Ông Đường không vui không buồn ngoái đầu nhìn ông bạn già, đổi giọng:
“Mới có năm phút không đến... Không đợi được thì cút!” Nói xong quay mặt lại, nói tiếp. “Nếu thích lôi tuổi tác ra nói chuyện, vậy thì ông còn không đáng tuổi cháu tôi đâu, lên mặt với ai...?”
“...” Ông Tăng nhíu mày càng chặt, bị chửi hơi bực mình nhưng lại không bật lại được.
Nhìn như đây chỉ là một cuộc hội thoại phù phiếm của hai ông già, thực tế trên toàn đại lục hiện tại e rằng không có người thứ hai dám dùng thái độ này nói chuyện với ông cụ râu tóc bặm trợn kia.
Võ Tăng, hai chữ khắc sâu vào tâm can của không ít tiên sư Bắc Nguyên, cũng là cái tên nằm trong sổ đen của mọi thần sư, danh hiệu Nhất Kích Võ Thần không phải được người thiên hạ ban cho, mà là chính tay ông ta đánh ra tới.
Võ Tăng thực lực không cần bàn cãi, tuổi tác cũng đã ngoài 300, vậy mà bị người ta chửi thẳng là “không đáng tuổi cháu”.
Chưa hết, bị chửi xong lại chỉ có thể ngậm miệng không bật nổi nửa câu, càng không dám động tay chân, đây là sự tình đủ để rất nhiều thần sư cũng phải há hốc mồm.
Tất nhiên nếu họ nhận ra danh tính của lão già đầu hói râu tóc bạc phơ kia, họ nhất định sẽ càng ngạc nhiên mà phải thốt lên một câu: “Không thể nào!”
So về tuổi, chỉ sợ toàn bộ Nhân tộc trên đại lục hiện tại cũng không có một ai đáng tuổi cháu của lão già đầu hói tóc bạc này.
Lại một cơn gió không báo trước bất chợt thổi qua, ngọn cỏ lung lay hơi nghiêng rồi dựng thẳng trở về, trước mặt hai ông lão bỗng chốc có thêm một thân hình hờ hững.
“Thầy...!” Người vừa đến cúi đầu nói khẽ, mái tóc đen rẽ ngôi phảng phất bên nét mặt lãng tử, ngước mặt lên mỉm cười, ánh mắt tựa như giấu vào trăm ngàn xúc cảm không biết đã làm điên đảo bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ.
Nếu các nàng ở đây nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì chưa từng có ai thấy người này cười, dù chỉ là cười khẽ, hắn thế nhưng được mệnh danh là Tuyệt Tình Kiếm Tiên, Lý Huyền Phong.
Ông Đường còn chưa kịp đỡ lời thì đã bị kẻ thô lỗ đứng sau c·ướp mất.
"Ô...! Thần cấp... Đánh nhau không?” Ông Tăng như thấy được đồ chơi lập tức đổi thái độ, nhướn mày thách thức.
“...” Lý Huyền Phong mới đến còn chưa kịp hiểu gì, lập tức cau mày nửa bất ngờ nửa bực bội, nghĩ thầm: “Ai đây...? Trên đời còn có kiểu chào hỏi này?”
Ông Tăng như hiểu được suy nghĩ của đối phương, chỉ tay vào ngực nói: “Võ Tăng... Nhất Kích Võ Thần, làm ván không?”
“A...” Tuyệt Tình Kiếm Tiên cũng nhận ra cái tên này, có chút bất ngờ.
“Già đầu rồi mà suốt ngày đánh đánh đấm đấm cái gì?” Ông Đường lườm mắt tay bạn già của mình một cái, rồi quay lại nhìn người thanh niên trẻ trung kia, cười nhạt làm lành:
“Đừng để ý lão... tay này bị cả Bắc Nguyên đuổi như đuổi tà, giờ chạy sang Đông Hải ti toe, hết cách...” Vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán.
“Hơ... Thời bằng tuổi tôi ông còn quá tôi bây giờ, bớt giả bộ!” Võ Tăng cười lạnh, đừng nhìn phong thái tiên phong đạo cốt này của lão Đường mà hiểu nhầm, thực tế thời điểm lão Đường bằng tuổi lão Tăng, người này được cả thiên hạ xưng tụng bằng hai chữ Cuồng Thần.
“Nhất Kích Võ Thần... Nghe danh đã lâu...” Lý Huyền Phong gật đầu chào hỏi, có chút bất ngờ nhưng cũng không ái ngại thanh danh của vị Võ Thần này, bởi vì chỉ ít ngày nữa thôi, hai chữ Kiếm Tiên mà mọi người thường gọi hắn sẽ phải đổi thành Kiếm Thần.
“Xã giao thì khỏi cần, đánh nhau thì tiếp không thì nghỉ chơi!” Ông Tăng lại quay về vẻ mặt ngao ngán gợi đòn, phẩy tay nhàm chán.
“Kệ lão đi! ” Ông Đường nói với người mới đến. “Lên thần cấp rồi hả?”
“Dạ cũng mới đây thôi!” Lý Huyền Phong gật đầu, không có vẻ gì là kiêu ngạo với thành tựu này mà nói. “Vì sợ không giúp gì được cho thầy nên quyết định đột phá, thành thử ra có chút chậm trễ mong thầy thông cảm!”
Tuyệt Tình Kiếm Thần dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng để nói ra sự tình đủ khiến người khác giật nảy mình.
Thần cấp là cái gì? Là cấp độ đủ để bá chủ một phương không người dám chạm, cả Đông Hải lúc này số người đạt đến đếm không đủ hai bàn tay, vậy mà trong mắt nam nhân tuổi chưa quá trăm này lại hời hợt đến vậy.
Đơn giản là lúc chia tay vị ân sư trước mắt hắn có hứa một câu: “Lần sau gặp lại, ân sư nhờ vả bất cứ việc gì Huyền Phong cũng nhất định hết sức thực hiện.”
Ít ngày trước lúc nhận được tin hắn đã suy nghĩ một hồi, cảm thấy việc mà vị này cần nhờ nhất định không chút nào đơn giản, tiên cấp sợ là hơi miễn cưỡng, vậy liền bắt đầu xung kích thần cấp, tuỳ tiện vậy thôi.
Đây cũng là lý do hắn đến muộn mấy phút, phải... hắn vì “bận” đột phá thần cấp nên tới chậm mấy phút, lời này nói ra đủ khiến hầu hết thần sư phải cay sống mũi.
Nhất Kích Võ Thần đứng phía sau không nói một lời nhưng ánh mắt bốc lên vô tận chiến ý, hai con ngươi nhìn thẳng Lý Huyền Phong.
Toàn bộ ngọn cỏ trên đồi lập tức đứng im dù gió chưa hề ngừng, bốn mắt chạm nhau, hai luồng linh áp như muốn vặn vẹo không gian v·a c·hạm tại một chỗ, tầng mây phía trên tách ra một vết rách như bị người dùng kiếm chém vào.
Lão Tăng như được thả xích, đang tính thả ra linh vực chơi tới bến thì nhìn thấy một cái đầu hói cùng ánh mắt không mấy vui vẻ.
“Còn muốn tìm đệ tử không?” Ông Đường ngoái đầu lườm, tóc bạc uốn lượn nâng lên, ánh mắt như muốn bùng nổ.
Linh áp biến mất, gió lại thổi từ tây sang đông, cỏ xanh lại lay lắt, trời trong mây trắng như chưa hề có chuyện gì.
Coi như giải quyết xong lão già phía sau, ông Đường tiếp tục ân cần hỏi: “Vấn Vương thế nào rồi?”
Không đợi Lý Huyền Phong trả lời, từ giữa mi tâm hắn bay ra một vệt xanh lao thẳng về phía trước, vật thể nhỏ xíu tinh nghịch vờn quanh người ông Đường như cún con lâu ngày được gặp lại chủ nhân, ríu rít không ngừng.
Ông Đường đưa tay lên, vật thể kia lượn vòng rồi đậu lên bàn tay, hiện rõ hình dạng là một chiếc lá xanh trơn như ngọc bích, hai đầu nhọn uốn lại vẻ nhu mì, nếu nhìn lâu sẽ cảm thấy "chiếc lá" này càng giống như con mắt thiếu nữ tuổi xuân xanh.
"Phi kiếm...? Thần cấp còn không điều khiển được phi kiếm của mình?” Lão Tăng trong lòng ngã ngửa.
Kiếm đạo có một lưu phái tên là Phi Kiếm Lưu, ngưỡng cửa nhập đạo chính là đúc ra bản mệnh phi kiếm.
Nhiều năm về trước, thiếu niên Lý Huyền Phong tưởng chừng với thiên phú và ngộ tính của mình có thể dễ dàng vượt qua một bước này, đáng tiếc hắn vì chút khúc mắc tình cảm mà dậm chân tại chỗ suốt hai năm, các trưởng bối đau đầu nghĩ cách giúp đỡ vẫn không có kết quả.
Một hôm đi dạo trên bờ hồ, hắn bắt gặp một ông lão râu tóc bạc phơ ngồi trên ghế mây, tay cầm cần câu thả vào mặt nước.
Một cảnh tượng làm hắn vô cùng kinh ngạc xuất hiện trước mắt, vô số cá lớn cá nhỏ chen chúc quây quần ngay dưới cần câu.
Lý Huyền Phong thấy lạ nhưng cũng không dò hỏi gì, chỉ đứng yên lẳng lặng quan sát.
Trong đám cá bỗng có một con cá chép nhỏ bị đẩy ra khỏi vòng, có vẻ như hình thể không cho phép nó t·ranh c·hấp cùng đồng bạn, nó cả gan tiến về phía người cầm cán câu, lắc đuôi chào hỏi.
Ông lão râu bạc nhìn con vật mỉm cười hòa ái, thuận tay ném cho nó một hạt ngũ cốc trong tay.
Bõm...!
Tiếng vật thể rơi vào mặt nước tạo thành gợn sóng như đánh thức thiếu niên bên cạnh từ trong cơn mơ.
Lý Huyền Phong như vừa hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không biết chính xác là điều gì, nửa tỉnh nửa mơ đó cậu nghe được tiếng tụng kinh vang lên văng vẳng bên tai.
"Sinh lão bệnh tử...
Ngũ ấm xí thạnh...
Oán tăng hội...
Ái biệt ly, cầu bất đắc."
Ông lão kia vậy mà vừa câu cá vừa tụng kinh, mấy câu nói không biết vô tình hay cố ý chạm vào đúng chỗ ngứa của Lý Huyền Phong.
Hắn bèn quay sang phía vị cao nhân chưa biết tên bên cạnh, cúi đầu cung kính:
"Xin hỏi tiền bối! Cùng là một chuyện, tại sao có người cầu thì được, có người thì không?"
"Vậy tại sao có người không cầu vẫn được?" Ông lão hỏi ngược lại.
"..." Lý Huyền Phong nhíu mày không nói, ông lão tiếp tục: "Được mất cũng chỉ là xúc cảm nhất thời, vô thường cả thôi, gần đây người ta hay nói cái gì mà... người thành công luôn có lối đi riêng, nghe qua chưa?"
"Có nghe qua." Lý Huyền Phong gật đầu, hắn cũng chính là đang chật vật tìm ra con đường của riêng mình.
"Đường cũ có cái tốt của nó, không cần né tránh... càng không nên phủ nhận." Ông lão như nhìn thấu tâm can cậu nhóc, lắc đầu. "Càng cầu lại càng muốn nhiều hơn, thỏa mãn tham vọng chỉ đem đến càng nhiều tham vọng... Đây là thử thách của thế giới, cũng là trò đùa của tâm."
"Vậy chẳng lẽ không nên mong cầu điều gì mới là hạnh phúc hay sao? Nếu mọi ham muốn đều không còn, vậy hạnh phúc có còn là hạnh phúc hay không?" Kiếm tu trẻ tuổi không phục.
"Hiện tại ngươi có hạnh phúc không?"
Ông lão câu cá hỏi ngược, Lý Huyền Phong cúi đầu không trả lời, ông lão tiếp tục.
"Dù ta không ủng hộ cách nghĩ này cho lắm nhưng... nếu hiểu hạnh phúc chỉ đơn giản là lấy được cái mình muốn, vậy thì tại sao không hạ thấp tiêu chuẩn của bản thân xuống, như vậy không phải càng dễ có được hạnh phúc hay sao?"
"Nói thì dễ... có lẽ chúng ta đều là Xích Hầu, ham muốn hạnh phúc để rồi ngày càng xa vời hạnh phúc." Lý Huyền Phong cười nhạt.
"Phải! Chúng ta hay Xích Hầu luôn có năng lực để đạt đến hạnh phúc hay trong giây phút hiện tại, nhưng là ai cũng cho rằng hạnh phúc nằm ở tương lai, nằm ở cái gì đó mà mình chưa có được... nhiều người chỉ cần vươn tay ra là lập tức được đủ thứ mà người khác mong cầu cả đời, nhưng họ lại dán mắt vào những thứ mà bản thân không thể kiểm soát, quá khứ hoặc tương lai, để rồi đánh mất giây phút hiện tại, cứ như vậy từng giây từng phút đánh mất vô vàn cơ hội để hạnh phúc." Ông lão mỉm cười giảng giải.
Vị Kiếm Tiên tương lai nghe đến đây không phục liền nói.
"Thế nhưng không có quá khứ làm sao có hiện tại... ruồng bỏ quá khứ khác gì phủ nhận chính bản thân? Không nghĩ về tương lai, làm sao có động lực sống? Không hướng về tương lai, làm sao thấy rõ đường?"
Không khí trầm xuống, lại có một con cá rời đàn đến gần bên này, được ông lão ném cho mấy hạt ngũ cốc.
"Ta không phủ nhận quá khứ hay tương lai, chỉ là có mỗi cái hiện tại còn quản không nổi, suốt ngày lo nghĩ đi đâu, khác gì chưa học đi đã đòi biết chạy." Ông lão không chút ngại ngần trào phúng.
Lý Huyền Phong nhìn cá rồi lại chuyển qua nhìn người, muốn phản bác nhưng lại không tìm ra câu từ nào.
"Muốn thấy đường thì trước hết phải dám bước, chúng ta không thay đổi được quá khứ, không làm chủ được tương lai, chỉ có một năng lực ở ngay lúc này... đó là bước tiếp."
"Nhỡ ta bước vào sai đường thì sao?" Lý Huyền Phong vẫn còn thắc mắc.
Ông lão khẽ liếc mắt cậu thiếu niên rồi lại không để ý, vung mạnh một nắm thức ăn xuống hồ, lũ cá thấy thế liền chạy toán loạn tìm mồi.
"Không có con đường sai, chỉ là cùng một đích đến có đường ngắn hoặc dài, bằng phẳng hoặc chông gai... Đường là do có người đi mà thành, đạo cũng là do có người tìm mà thấy...
Mọi bước chân đều có thể tạo nên một con đường, cái ngươi cần là xác định mục tiêu rồi dũng cảm bước đến, cá tìm mồi, chim tìm sâu, bọn nó không sầu não, vì bọn nó không bao giờ phân vân mình muốn cái gì."
Lý Huyền Phong mở to hai mắt, như bừng tỉnh thứ gì nhưng lại còn chút chần trừ hỏi thêm.
"Có cách nào để biết đâu là con đường ngắn nhất, bằng phẳng nhất sao?"
"Đường phù hợp với mình nhất chính là đường ngắn nhất, mà nhiều khi ta cứ đi thôi... còn đích đến... chưa hẳn đã là nơi ta muốn đến." Ông lão vừa trả lời vừa bắt đầu từ tốn kéo về dây câu.
Cần câu nối vào sợi dây, không hề có lưỡi, cũng chẳng có mồi, không hiểu sao cá vẫn nối đuôi nhau mà đến đếm không xuể, Lý Huyền Phong nhìn thấy lạ nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Ông lão dùng dây câu buộc vào một hạt mồi, vừa làm vừa nói:
"Ngươi có bao giờ tự hỏi, đường cũng theo thời gian mà biến động, thiên địa biến hóa không ngừng nhưng tại sao đạo lại không thay đổi?"
"Tại sao?"
"Bởi vì đường là thứ tồn tại trong trời đất, mà đạo là thứ tồn tại ở bản tâm bên trong mỗi người, muốn thấy đường thì bước ra ngoài, còn muốn thấy đạo thì phải bước vào bên trong...
Thôi! Nói mấy thứ này còn hơi sớm, không hiểu cũng không sao... nhớ lấy là được."
Nói đến đây ông lão lại ném dây câu về phía mặt hồ, đàn cá chen chúc ùa nhau đuổi theo miếng mồi mới.
"Muốn thấy đạo phải bước vào bên trong? Ta muốn thấy được kiếm đạo, vậy phải đi tìm Kiếm Tâm sao? Lý Huyền Phong lẩm bẩm.
"Không biết! Ta cũng không phải kiếm tu, ta chỉ biết là nhiều khi lặp lại sai lầm của người khác... cũng không hẳn là sai lầm." Ông lão mỉm cười để lại một câu nói.
"Phải! Sai lầm của người khác... cũng có thể chỉ là một con đường dang dở mà thôi!"
Kiếm tu trẻ tuổi thở phù một hơi thả lỏng hai hàng chân mày, linh khiếu giữa ngực mở ra, một chiếc lá xanh màu ngọc bích bay ra lơ lửng trước mặt, thiên phú Phân Hồn kích hoạt.
[Phân Hồn] (B)
'Tiêu hao linh khí, phân tách linh hồn.'
Để tạo ra bản mệnh phi kiếm, bước cuối cùng dẫn hồn nhập kiếm vô cùng quan trọng, phi kiếm mạnh yếu có thể do vật liệu quyết định, nhưng tốt xấu hoàn toàn do một bước này.
Với thiên phú của bản thân cùng tài lực của Lý gia, Lý Thừa Phong muốn vượt qua một bước này lúc nào mà chẳng được, trên thực tế hắn sớm đã vượt qua một bước này từ rất rất lâu về trước rồi.
Mười ba tuổi đúc thành bản mệnh phi kiếm đầu tiên, lập tức được Lạc Nhật Kiếm Tông gửi thư mời chào, tiến vào tông môn nhất nhì Đông Hải thuận buồm suôi gió.
Ít lâu sau hắn gặp được chân ái của đời mình, đáng tiếc người kia nằm ngoài tầm với của hắn, ít nhất là tại thời điểm đó.
Tuổi trẻ Lý Huyền Phong cho mình là thiên mệnh chi tử trong truyền thuyết, không coi ai ra gì đại náo hôn lễ của người ta.
Kết quả bản mệnh phi kiếm vỡ nát thành trăm mảnh, đối phương nể mặt Lý gia mới để hắn giữ lại nửa cái mạng.
Thất bại đầu đời khiến hắn suốt hai năm trời như người mất hồn, mà trạng thái này là vô cùng tối kỵ khi đúc tạo bản mệnh phi kiếm.
Phi kiếm không phải sinh vật, tâm trí của nó sẽ không lớn lên theo thời gian.
Bước cuối cùng dẫn hồn nhập kiếm, cần kiếm tu thả lỏng tinh thần, lấy tâm thái vong ngã hòa vào phi kiếm, có như vậy phi kiếm sinh ra mới không bị tạp niệm ảnh hưởng, giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy, dễ dạy bảo, cũng dễ nghe lời.
Nếu không làm được điểm này phi kiếm sẽ rất khó lòng điều khiển khống chế, không khác gì một con linh thú bướng bỉnh khó thuần.
Tất nhiên không phải ai cũng có thể làm đến bước này, Phi Kiếm Lưu vì vậy từng bị chia ra làm hai trường phái, Vô Tâm Kiếm và Hữu Tâm Kiếm.
Vô Tâm phi kiếm thuận theo chủ nhân ngoan ngãn dễ bảo, phối hợp cùng kiếm tu như hình với bóng.
Hữu Tâm phi kiếm khó lòng điều khiển, nhưng cũng vì vậy càng thêm linh hoạt khó phòng bị, thậm chí không cần kiếm tu điều khiển cũng tự biết chiến đấu.
Hai trường phái tranh đấu không ai nhường ai, mâu thuẫn tích tụ gây ra không ít tranh đấu, đỉnh điểm thậm chí không ít kiếm tiên kiếm thần đều ra mặt.
Mãi cho đến khi một vị kiếm thần bị chính phi kiếm của mình phản chủ bỏ mình, Hữu Tâm Kiếm từ đây cũng dần lui vào lịch sử, trở thành bài học mà các kiếm tu sau này thường lấy ra răn dạy đời sau.
Hôm nay dưới sự đề điểm của một ông lão không biết tên, thanh niên Lý Huyền Phong vậy mà quyết định đi ngược lời dạy của cổ nhân, lấy trạng thái tinh thần đầy xúc động dẫn hồn nhập kiếm.
Bên bờ hồ, người câu cá thảnh thơi ngồi đó, kiếm tu đứng bên lòng đầy phiền muộn, phi kiếm đúc thành, tên gọi Vấn Vương.
Lúc này chiếc lá ngọc bích đang bay loạn ríu rít bên lão Đường như cún con lâu ngày gặp chủ, chẳng thèm đoái hoài tới chủ nhân thật sự đang cau mày đứng bên cạnh, có thể thấy thanh phi kiếm này bình thường không mấy "ngoan ngoãn".
Lão Tăng cũng lấy làm kỳ lạ, bởi vì cấp bậc của nó đều cực kì cao, không ngờ trên đời còn có một thần cấp kiếm tu sử dụng loại phi kiếm như vậy.
"Hảo phi kiếm..." Võ Tăng hướng về Lý Huyền Phong giơ ngón tay cái, đây cũng không phải mỉa mai, ông già này trước giờ chỉ thích những người dám làm những chuyện đặc biệt khác người.
Lý Huyền Phong cười nhạt qua loa, đối với lão Đường cung kính nói: "Thầy! Năm đó con từng hứa sau này khi Vấn Vương đủ trưởng thành, nhất định vì thầy làm một việc, không biết thầy có chuyện gì cần con giúp không?"
"Đúng là có việc cần nhờ đứa nhóc này." Lão Đường vuốt ve thân kiếm tinh sảo.
.....
Lịch hiện đại, ngày 4 tháng 9 năm 3081.
Thời điểm Mạc Lãnh đoạt xá thành công Bạo Hỏa Vương, cách đó mấy ngàn cây số Lý Thừa Phong lập tức mở mắt, một khối ngọc đỏ trong tay lấp lánh rục rịch sau đó vỡ ra thành một luồng khói đỏ, giữa mi tâm hắn có một tia sáng lóe lên, là Vấn Vương không đợi lệnh xuất hiện.
Phi kiếm xanh biếc so với trước kia cảm giác càng thêm thâm thúy, lượn quanh một vòng thu hết đám khói kia vào trong, sau đó không chút chần trừ lao đi, thoắt một cái đã biến mất ở cuối đường chân trời, hướng kia thẳng tới quần đảo Trường Xa.
"Việc người khác nhờ thì hăng hái vậy." Lý Huyền Phong lắc đầu thở phù một hơi, có chút nhẹ lòng vì cuối cùng cũng trả đi một ân tình.
Đêm khuya trong rừng phi lao đầy biến động, Hàn Vũ trong khuôn mặt Phạm Đạt bắt lấy Chiêu Hồn Bảo vừa luyện thành, vừa định kích hoạt Phi Lôi chạy trốn thì một luồng linh áp khủng bố đè xuống khiến hai chân hắn bất giác quỵ xuống.
Phi lôi bảo lóe sáng, linh áp cấp 4 tỏa ra cố gắng chống chịu nhưng kết quả không chút nào khả quan, đầu óc của hắn đã bắt đầu rơi vào choáng váng.
Một vòng hỏa luân to lớn hiện lên giữa không trung soi sáng cả mảng rừng, Mạc Lãnh trong thân thể Tu La tộc bước ra đầy khí thế, bên cạnh còn đi theo một con Liên Giáp Kim Ngô cùng với một con trâu to lớn có bộ lông rực lửa, đây là hai con linh thú mà Bạo Hỏa Vương bình thường giấu trong Không Môn, có vẻ như cả hai cũng không nhận ra mình vừa "đổi chủ".
"Chạy gì vội thế?" Khuôn mặt gai góc đỏ au mở miệng, người được hỏi là thanh niên mang khuôn mặt ngăm đen Lệ Phi kia, hắn đang chạy hối hả thì bị dính linh áp ngã quỵ trên mặt đất.
Hỏa luân khép lại, linh áp giảm xuống, kẻ này vừa thở được một hơi đã lập tức bò dậy chỉ tay về phía Hàn Vũ: "Hồn thú b·ị b·ắt rồi, giúp..." Vừa nói đến đây hắn giống như nhớ đến cái gì, lập tức ngậm miệng lại.
"Giúp...?" Mạc Lãnh đang tính nói gì thì nhìn qua thấy Hàn Vũ đang co quắp chống chịu linh áp, trên đầu còn có một con bọ bay quanh, giữa bụng là một con mắt phát sáng huyền ảo.
"Xác Thiêu Thân Trùng, mắt Di Hồn Ưng, làm sao trung hòa được... An Hồn Hoa sao? Không đủ... Thú vị!" Mạc Lãnh chỉ càn mấy giây lập tức nhận ra vật liệu luyện chế linh bảo trước mắt, quên phắn luôn chuyện định nói lúc trước.
Hắn nghiên cứu hồn đạo so với ai cũng không ít, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy món đồ chơi này, lòng hiếu kì nổi lên là nhất định phải có, nghĩ đến Mạc Lãnh liền đứng đậy đi về phía Hàn Vũ, hạ giọng hỏi:
"Chàng trai, cậu chế tạo ra thứ này sao?"
Hàn Vũ ôm chặt bao tải trong tay, đầu chuyển động đánh giá tình huống trước mắt tìm câu trả lời, dù không muốn nhưng hắn lại rơi vào khốn cảnh, tự dưng nhảy ra một vị linh sư cấp ̉6 xuất thân bất phàm, một điểm xử lý không khéo chính là kết cục khó lường.
Còn chưa để Hàn Vũ trả lời thì Mạc Lãnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, đồng tử dựng đứng.
Không Luân tức tốc được kích hoạt, hỏa luân mở rộng sau lưng, thân thể to lớn tức tốc nhảy lùi một cái.
Cả thân thể Tu La nhân đứng im như tượng gỗ, tại hỏa luân sau lưng hai con linh thú còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cánh cổng đã tán loạn, Bạo Hỏa Vương đổ gục xuống, miệng mấp máy đến lúc này mới thành lời: "C·hết tiệt!"
Tại một khu vực khác cũng trên bờ biển, Ngô Thiên Vân cảm thấy có cái gì đó trong không gian linh bảo đang dị động, vừa đứng lại tra xét thì cô bỗng giật mình, một giây sau mới bừng tỉnh đem một thứ trong không gian đưa ra ngoài, lại là một cái xác người.
Cái xác người phụ nữ vừa được đưa ra ngoài liền tự mình đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của cô tiểu thư, Hoàng Vô Lăng đứng cạnh cũng chưa hiểu chuyện gì, lúc trước rõ ràng người này còn nằm chung với đống xác c·hết.
"Gặp lại hơi sớm... tiểu thư họ Ngô!" Bà Hồng mở mắt, khuôn mặt bơ phờ, chất giọng ấm áp lại không giấu đi vẻ ngạo nghễ.