Không Ngừng Vây Hãm

Chương 39: Sáu năm sau




Hắn âm trầm nhìn cô bước cổng kí túc xá, trái tim cô sát đá tới vậy sao? Hắn đã cố gắng đến thế nhưng vẫn không chạm tới đáy lòng của cô, hay là nói, trái tim của cô chỉ mỗi Triệu Minh Triết? Nếu không phải như thế tại sao lại mãi không chịu chấp nhận hắn, nghĩ tới đấy trong lòng không ngừng lụp bụp suy sụp.

Trong một Club bar lớn, tầng một ở giữa trung tâm sảnh rất nhiều người nhảy nhót, màu đèn lập lèo sôi động, trên khán đài một DJ xinh đẹp quyến rũ khuấy động không khí thêm rực lửa, dãy quầy ba là mọi người cùng nhau kết bạn cụng ly say sưa vui vẻ.

Trên tầng hai là một dãy phòng Vip, âm nhạc du dương bên trong được bật vừa âm lượng không lấn át giọng nói của nhau, Trình Mộ Ngôn dựa lưng vào ghế sofa, trên người vẫn mặc đồng phục ở trường, áo sơ mi bị cởi mất vài nút, mấy chai Scotch whisky trống không lăn lóc trên bàn, mùi khói thuốc kiêm mùi rượu nồng nàn, Ngụy Văn bị hắn kêu tới đây nhưng trước sau lại không nói lời nào chỉ trầm mặc uống cho say.

Ngụy Vãn nhìn thằng bạn mình cầm cả chai rượu tu vào miệng, hắn chịu không nổi cái cảnh này giật lấy chai rượu.

"Trình Mộ Ngôn! Cậu bị làm sao vậy! Có chuyện gì thì cứ nói với tôi, cậu làm vậy tôi sợ đấy!"

Bị cướp mất chai rượu hắn cũng không lấy lại mà chống khuỷu tay lên bàn cúi đầu đỡ trán.

"Cậu nói xem, tôi ở chỗ nào không tốt? Tại sao cô ấy cứ nhất quyết muốn rời xa tôi"

"Gì? Đừng nói với tôi cậu đang thất tình?"

Trình Mộ Ngôn không lên tiếng phủ nhận hắn sững người buột miệng chửi tục một câu.

"Mẹ kiếp! Cậu thật sự thất tình hả?"



Gia thế của Trình Mộ Ngôn thì khỏi phải bàn, tính cách lạnh nhạt cuộc sống thường ngày cũng vô cùng quy củ, thành tích học tập luôn đứng đầu là bạn trai trong mộng của bao nhiêu nữ sinh ấy mà hắn không thèm liếc lấy một cái, là bạn thân nối khố từ khi còn nhỏ của Trình Mộ Ngôn nên biết rõ hắn cứng ngắc như nào, còn chưa biết người nào chạm tới trái tim sắt đó mà đã chứng kiến hắn thất tình, cũng quá kích thích đi, bây giờ mà kể cho đám bạn kia biết chắc cũng nói Ngụy Văn điêu ngoa.

Nhưng nhìn Trình Mộ Ngôn suy sụp như thế hắn quả thật là lần đầu tiên thấy, mọi ngày hắn khá lạnh nhạt, luôn nhìn người khác bằng con nửa mắt giờ hắn thế này nhìn lại không quen, Ngụy Văn khẽ thở dài.

"Được rồi, cậu mới có mười tám, tình cảm chớm nở tuổi thanh xuân cũng có gì đáng phải đau lòng đâu, cậu ưu tú như thế chả nhẽ lại thiếu bạn gái ư?"

"Tôi chỉ yêu mình cô ấy"

"Aizz, giờ thì cậu thấy vậy thôi, thời gian trôi qua cũng quên à"

"Cậu không hiểu"

Tình cảm mà hắn trao đi rất nhiều, nhiều đến mức hắn không thu hồi, có dành cả đời cũng không thể quên được, tình cảm của bản thân hắn, hắn hiểu rất rõ, không ai có thể đi vào trái tim hắn nhưng một khi đi vào rồi đến chết cũng không thể đi ra, Ngụy Văn nói thêm vài câu khuyên nhủ thì bị hắn cắt ngang.

"Không sao"

Nói xong liền đứng dậy đi về, Ngụy Văn ngờ nghệch ngồi lại.

"Cái người này thật là, kêu tới rồi bỏ đi về một mình vậy hả?"

Hôm sau hắn vẫn đi học như thường ngày, đôi mắt vẫn luôn hướng về cô, nhìn cô cùng bạn bè thoải mái nói chuyện nụ cười trên môi cũng vô cùng rực rỡ sáng chói, mỗi tối thứ năm hắn đều chờ cô ở cổng, hôm thì mang chút đồ ăn, hôm lại mang một số quà, chiếc vòng tay trị giá mấy chục triệu bạc tất cả đều bị cô trả lại, hắn nói cô không nhận sẽ vứt vào sọt rác, cô nhíu mày quay đi, hắn nói như nào thì làm như vậy, thẳng tay ném vào sọt rác bên cạnh nhưng mỗi khi đến vẫn mang quà đều đặn.



Chớp mắt đã tới kỳ thi đại học, tối hôm thứ năm hắn cũng đứng đợi cô ở đó, lần này hắn tặng cô một chiếc ngọc hình cỏ bốn lá trông cực kỳ tinh xảo, ở đẳng trong có ép một lá bùa màu vàng chi chít những kí tự nghệch ngoạc, hắn không mê tín chỉ là nghĩ rằng, cái này cô hẳn sẽ không ném vào thùng rác đâu.

"Em hãy giữ cái này bên người, nó có thể mang lại cho em may mắn"

Cô nhìn miếng ngọc trên tay mình do dự hồi lâu thì nắm nó lại, Trình Mộ Ngôn thấy vậy nụ cười trên môi lại thêm ôn hòa, đôi mắt thâm tình nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của đối phương.

"Sau này em cần giúp đỡ, hãy tìm anh"

Cô nhỏ giọng ừ một tiếng thật nhỏ rồi quay đầu đi vào cổng kí túc xá, đôi mắt hiện lên một tầng nước óng ánh từng giọt lăn xuống má, yêu thôi mà tại sao lại đau đến như thế chứ?

Sáu năm sau.

"Duệ Dung, tuần sau là đầy tháng của Tiểu Lâm, con có thể sắp xếp trở về không?"

"Dạo này con đang bận chắc là không về được"

"Ừ"

Nam Bạch Nhạn nhận được câu trả lời liền cúp máy, Duệ Dung đặt điện thoại xuống bàn, đôi mắt trầm ngâm, bàn tay vô thức sờ lấy chiếc dây chuyền trên cổ, nam nữ chính không có nữ phụ phản diện là cô làm kì đà cản mũi nên kết hôn sớm hơn trong nguyên tác hai năm, bọn họ cũng đã cùng nhau sinh ra một bé gái xinh đẹp, cô thở dài một hơi, người mà cô yêu mãi chưa quên được bây giờ đã có gia đình rồi...