Không Ngừng Vây Hãm

Chương 37: Duệ Duệ, cho anh nhé H




Trong đầu hắn vẫn nhớ rõ câu nói 'Tôi chưa bao giờ xem cậu là bạn, đúng vậy, tình cảm mà Duệ Dung dành cho hắn trước giờ đều không đơn thuần chỉ là bạn bè, hơn nữa mối quan hệ bạn bè đã tan vỡ từ khi cô nói lên lời tỏ tình.

Khoảng khắc gặp cô ở công viên có trời mới biết hắn vui tới cỡ nào, hắn kích động muốn ôm chầm lấy cô, hắn muốn nói trong một năm này hắn rất nhớ cô, hắn đã nhận ra mình đã bỏ lỡ một thứ vô cùng trân quý, nhưng cái tôi của hắn không phép, là hắn đã từng nói bản thân chỉ coi cô là em gái, và hắn đã khẳng định điều đó, ba chữ "Tôi thích cậu" rõ ràng rất dễ nói nhưng với hắn lại khó khăn để mở miệng. (5

Thứ hắn chờ đợi là cô vẫn sẽ nhiệt tình bám lấy hắn, bày tỏ tình cảm như trước, khi ấy hắn có thể quang minh chính đại tiếp nhận tình cảm đó nhưng thứ nhận được là sự kết thúc triệt để, người hiện tại so với hắn tốt hơn rất nhiều, cho dù hắn có muốn theo đuổi cũng không có tư cách, Triệu Minh Triết gục xuống bàn, hối hận muộn màng.

4h sáng Duệ Dung bị cơn khát nước làm cho tỉnh dậy, đỉnh đầu vẫn nhói nhói đau, cô đưa tay xoa xoa bên hai thái dương rồi cầm lấy điện thoại đứng dậy xuống dưới lầu uống nước, vừa bước tới cầu thang đã thấy hắn đang ngồi trên bậc, tay cầm điếu thuốc lá, khuôn mặt trầm ngâm chìm bóng tối tạo nên cảm giác bí bách cùng cực.

"Sao anh lại ngồi đây"

Thanh âm trơn tru như nước vang lên khoảng không tĩnh lặng, hắn thu lại vẻ trầm ngâm trong đôi mắt, vẻ nhu hòa tức khắc hiện lên hướng về cô nở một nụ cười sủng nịnh, hắn không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.

"Em khát nước à"

"Ùm"

"Để anh giúp em lấy"

Cô không lên tiếng đồng ý hay từ chối chỉ lẳng lặng nhìn hắn đi xuống dưới rồi mới quay người trở về phòng, đầu óc vẫn lâng lâng không tỉnh táo, không biết ngày mai có đi học nổi không nữa, Trình Mộ Ngôn cầm ly nước đi vào ngồi xuống cạnh giường.

Cô nhận lấy ly nước uống một hơi cạn sạch, vệt nước vẫn còn đọng lại trên môi bị Trình Mộ Ngôn đưa tay lên quét qua lau khô, cô bị hành động này làm cho sững sờ, cô đặt chiếc cốc lên bàn hắn cũng thu tay lại.

"Trời sắp sáng rồi, anh mau đi ngủ đi"

Cô nằm xuống kéo chăn đắp người nhắm mắt lại.



"Duê Due"

"Sao vậy"

"Anh yêu em"

"Hả?"

"Anh yêu em"

"Ừm, em đã biết"

"Em không được phép rời xa anh"

"Chuyện tương lai, em không thể hứa hẹn trước được"

"Đây không phải là câu trả lời anh muốn nghe"

"Muốn nghe hay không thì đó cũng là câu trả lời của em"

Tiếng cười trầm thấp bỗng vang lên, hắn nghiêng người đặt nụ hôn xuống nhẹ nhàng liếm mút môi mỏng mọng nước, khẽ khàng đưa lưỡi vào trong khoang miệng của đối phương như muốn chiếm lấy tài nguyên ở lãnh thổ màu mỡ, hắn luồn tay ra sau giữ lấy ót không cho cô rời khỏi, tay kia đặt lên eo ấn cô xuống, cô hôn tới mê mang không hề có phản kháng.

Tay hắn từ eo dần dần đi lên nhào nặn sự mềm mại, hắn dời môi đi xuống xương quai xanh, cẩn thận hôn lấy, cảm giác lạ lẫm này là lần đầu tiên cô trải qua, mỗi nơi bị hắn chạn vào như một dòng điện chạy qua xông tới tận não khiến cô mê loạn bay tận lên tới tận chín mây.

"Ư...Trình...Trình Mộ Ngôn"



"Sao vậy?"

Giọng nói hắn khàn khàn như bị vấy nhiễm dục vọng, đôi mắt trầm luân nhìn khuôn mặt trắng nõn đang tình mê ý loạn mà đáy mắt dâng trào sự thỏa mãn trực tràn.

Ban đầu hắn đủ tự tin có thể nắm lấy được trái tim cô, nhưng cho đến hiện tại, cô không hề do dự lựa chọn ra nước ngoài du học, thêm sự xuất hiện của Triệu Minh Triết khiến hắn cảm thấy lòng tự tin đang bị lung lay, hắn ý thức được dù có dành hết cả chân tình dâng hiến cho cô cũng chẳng níu giữ được bước chân muốn đi đó.

Hắn muốn ngay bây giờ khiến cô thuộc về hắn, dù cô có hận, hắn cũng cam tâm, nguyện là có cô ở bên cạnh, biết chuyện tình cảm này quá ích kỷ nhưng hắn không thể sống thiếu cô.

Dù cô có uống say nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết trong nước mà hắn đưa có gì, trong người rạo rực khó chịu nhưng cô vẫn cố kìm nén muốn đẩy hắn ra chỉ là cơ thể không còn chút sức lực, cô thống hận cơ thể mình không nghe lời.

"Anh bỏ cái gì vào nước!"

Hắn mê man thưởng thức cũng không dấu diếm cái gì.

"Xuân dược, em yên tâm, tác dụng rất nhẹ không ảnh hưởng gì tới cơ thể ngược lại sẽ khiến em thoải mái" (T

Cô hãi hùng trước sự biến thái đó của hắn, người này! Ngay từ đầu cô nên đề phòng, à không, đáng nhẽ ra ngay từ đầu không nên dính líu đến hắn.

"Trình..Um..."

Trình Mộ Ngôn đáp nụ hôn xuống muốn ngăn những lời cô đang muốn nói ra, hắn gạt hết chướng ngại trên cơ thể đối phương, đôi mắt nóng rực hận không thể hòa với người hắn yêu vào làm một, bàn tay di chuyển xuống dưới bụng uyển chuyển đưa một ngón tay đi vào, nơi riêng tư lần đầu bị vật lạ xâm nhập Cô Sợ hãi tức khắc thoát khỏi cơn mê man hoảng hốt muốn đem tay đối phương rút ra nhưng bị hắn ngăn lại.

Trình Mộ Ngôn cúi xuống nhâm nhi thứ tròn trịa trước ngực, thấy cô dần dần tiếp nhận, trong họng cất lên tiếng rên rỉ yêu kiều khiến hắn vốn đã rạo rực lại càng muốn nổ tung.

"Duệ Duệ, cho anh nhé"