Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 3: 3: Tôi Thật Sự Muốn Làm Người Tốt




“Chị Lâm Niệm.”

Trình Tú Vân lông mày híp lại mấy phần: “Tìm cô ta làm cái gì, mẹ ước gì có thể cách thật xa cái đồ xúi quẩy đó.”

“Mẹ!” Lâm Kiều Kiều không hài lòng nói “Chị Lâm Niệm chưa từng làm gì có hại cho gia đình này, con nghĩ chúng ta nên đối xử với chị ấy tốt hơn.”

“Kiều Kiều này” Trình Tú Vân đưa tay đưa lên sờ trán cô, lo lắng nói “Có phải con bị nó hạ độc hay không?”

Lâm Kiều Kiều né tránh, đang muốn nói chuyện thì sau lưng truyền đến cửa phòng mở cót két.

Giọng nói lành lạnh vang lên “Tìm tôi làm gì?”, Lâm Kiều Kiều bỗng nhiên quay đầu, đối diện là một cặp mắt đào hoa nhỏ dài vô cùng xinh đẹp.

Lâm Niệm mặc một bộ đồ thể thao bó sát, thể hiện ra sự lạnh lùng.

“A, chị?” Lâm Kiều Kiều nháy nháy con mắt.

Người này cũng quá đẹp đi!
Không hổ danh là nhân vật nữ chính, khí chất còn muốn xuất chúng hơn nhiều so với bất kỳ nữ minh tinh nào từng xuất hiện trên TV.

Lông mày Lâm Niệm nhíu càng chặt hơn: “Cô gọi tôi là gì cơ?”

Lâm Kiều Kiều từ nhỏ đến lớn đều chưa từng gọi mình là chị, đây vẫn là lần đầu tiên.

Vẻ vênh váo tự đắc của trước kia chạy đi đâu mất rồi?

“Hừ, sao hôm nay cô lại trở về đây?” khuôn mặt Trình Tú Vân lập tức xụ xuống như bà cụ sáu mươi, sắc mặt khó coi, đưa chén trà nặng nề đặt lên trên bàn.

Lâm Kiều Kiều một tay bịt miệng của cô: “Mẹ đừng nói nữa.”

Trình Tú Vân một bụng lời khắc nghiệt chanh chua bị kẹt lại trong cổ họng, con mắt trợn trừng thật lớn.

Con gái ngoan ngoãn của mình thật sự nổi điên rồi.

Trước đó cô mới là người thường xuyên mở miệng giễu cợt Lâm Niệm nhất .
Chỉ thấy Lâm Kiều Kiều cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Lâm Niệm, nói: “Chị à, chúng ta có thể tâm sự một chút không?”

Trình Tú Vân: “Ngô ngô......” ( bị bịt miệng )

Lâm Niệm không kiên nhẫn nhìn qua: “Nói.”

Giọng điệu vừa cứng vừa lạnh.

Lâm Kiều Kiều liền buông trình Tú Vân ra, chạy nhanh tới lôi kéo Lâm Niệm ra bên ngoài: “Chị, chị có muốn ăn Oden không, chúng ta vừa ăn vừa nói.”

( Oden: Chả cá Hàn Quốc )

Nhớ không lầm, Lâm Niệm rất thích ăn những quán ven đường như vậy.

Nhưng nguyên chủ lại chướng mắt, ghét bỏ những vật này vừa bẩn vừa rẻ tiền, không phù hợp với thân phận của mình.

Cũng may Lâm Kiều Kiều hiện tại cũng thích ăn vặt.

Lâm Niệm bị cô cứng rắn kéo đi khỏi biệt thự, vừa tới cửa ra vào, cuối cùng nhịn không được đành lấy tay bắt lại cổ tay của Lâm Kiều Kiều, hơi dùng sức một chút, Lâm Kiều Kiều bị ép phải dừng lại, đau đến mức nước mắt đều muốn rơi ra.
Khuôn mặt lạnh nhạt ban đầu của Lâm Niệm lại bắt gặp đôi mắt đỏ lên rưng rưng long lanh nước mắt kia cũng chợt dịu đi.

Kiều Kiều oan ức ngoảnh đầu lại kêu lên: “Chị, em đau.”

Giọng điệu nhu nhược đáng thương.

Lâm Niệm: “......”

Đầu óc con bé này xảy ra vấn đề sao?

Trước đó ở trong nhà lúc nào cũng xa lánh mình, còn phách lối kêu la giống như Mỹ Hầu Vương, bây giờ còn chưa dùng sức đã liền kêu đau.

Lâm Kiều Kiều cúi đầu đẩy ra cô nắm vuốt cổ tay mình tay, đưa tay kéo lại cánh tay cô, rưng rưng nước mắt mà mở miệng: “Chị, thật ra em có chuyện muốn nói với chị.”

“Nói đi.” Lâm Niệm chưa thích ứng được với bộ dạng đột nhiên thân thiết này, không thoải mái mà giật giật lông mày.

Hai tháng rồi cô chưa về nhà, em gái ác độc không hiểu sao đã biến thành đồ mít ướt.
Vừa đáng yêu lại khó chịu.

Lâm Kiều Kiều phí sức giơ tay lên, đem ngọc bội đang đeo trên cổ móc ra ngoài chiếc áo lông.

Lâm Niệm thấy thế liền nói bằng giọng rét lạnh thấu xương: “Quả thật là ở trong tay cô!”

Lúc mất đi ngọc bội, cô đã hoài nghi là Lâm Kiều Kiều cùng trình Tú Vân lấy mất, nên muốn lục soát kiểm chứng thực hư nhưng lại bị cha ruột Lâm Canh Nam giận dữ mắng mỏ một trận sau đó đuổi ra khỏi nhà.

“Ô......” Lâm Kiều Kiều bị dọa cho khẽ run rẩy, lông mi dài đều phủ lên nước mắt, nhát gan giống như thỏ con vậy “Em biết lỗi rồi, bây giờ em đem ngọc bội trả cho chị đây.”

Nói xong nhanh nhẩu đưa tay vòng ra sau đầu, nhưng mà không có cách nào, áo lông quá dày mà cánh tay lại quá ngắn, ngay cả dây ngọc bội đều không với tới.

Cô sợ sệt liếc nhìn Lâm Niệm: “Thế này...... Có thể giúp em tháo nó ra không?”
Lâm Niệm đời này còn chưa gặp chuyện gì khiến cô im lặng như vậy.

Cô không lấy lại ngọc bội mà đưa tay sờ sờ cái trán Lâm Kiều Kiều nói: “Sốt? Tôi có quen biết một vị bác sĩ tâm lý, cô có cần hay không?”

Lâm Kiều Kiều ủ rũ cúi đầu nói: “Chị có thể không tin, nhưng mà em thật sự muốn cải tà quy chính.”

Cô cũng không muốn bị nữ chính và nam chính ngược đãi, đến cuối cùng gương mặt bị phá hủy sau đó bị ném vào trong rừng cho sói ăn.

Không thể để chuyện đó xảy ra!

“Đúng rồi chị.” Lâm Kiều Kiều lấy ra từ trong túi một tờ giấy màu hồng, trịnh trọng nhét vào trong tay Lâm Niệm, “Thật ra em trộm ngọc bội của chị là vì Cố Đông Quân, trước kia chị đã cứu hắn, hắn vì báo đáp nên muốn cưới ân nhân của mình......”

Lâm Niệm nghe cô nói một tràng chả hiểu gì, nghi ngờ mở ra tờ giấy trong tay, nhìn thấy trên giấy chứng nhận kết hôn còn chụp ảnh một nam một nữ đặc biệt quái lạ.
Ánh mắt lướt qua người đàn ông này , Lâm Niệm khẽ nhíu mày: “Giống như đúng là có chuyện như vậy.”

“Đúng thế đúng thế, ” Lâm Kiều Kiều gật gật đầu, “Nhưng mà em giả mạo chị.”

Lâm Niệm: “......”

Vì sao đứa nhỏ này có thể đem việc giả mạo người khác nói ra một cách chính trực liêm khiết như vậy?

Lâm Kiều Kiều ôm chặt lấy cánh tay của cô nói: “Chị, em bây giờ liền đi ly hôn với hắn, trả lại hiện trạng ban đầu, em còn chưa cho hắn làm gì đâu.”

“Chờ một chút.”

Lâm Niệm phí sức đem tay cô từ trên người chính mình kéo xuống, trong mắt lộ ra một cỗ ý lạnh “Tôi không có ý định gả cho một người xa lạ, tôi biết ý đồ của cô, yên tâm đi, chỉ cần từ nay về sau cô không gây chuyện thị phi thì tôi sẽ không nói chuyện này ra.”

Cô nói xong, nhịn không được nhẹ cười giễu một tiếng.
Quả nhiên lấy lòng cũng là có nguyên nhân, bệnh công chúa của Lâm Kiều Kiều làm sao có thể đột nhiên thay đổi.

Tất nhiên là sợ chính mình vạch trần cô.

“Không phải......” Lâm Kiều Kiều trăm miệng cũng không thể bào chữa, lại nắm lấy cánh tay Lâm Niệm, nói ra từng chữ nghiêm túc, “Trước đó em không được chọn, bây giờ em chỉ muốn làm người tốt.”