Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 2: 2: Ngày Đầu Tiên Liền Bị Bắt Đi Kết Hôn




Cố Đông Quân còn chưa kịp trả lời, âm thanh máy móc trong đầu cô lại nhanh chóng vang lên lần nữa: 【 Mời người chơi tuân theo tiến trình trò chơi.】

Một giây sau, Cố Đông Quân đã nhìn thấy Lâm Kiều Kiều nước mắt trực chờ chảy xuống đưa tay ký tên vào, bộ dáng ấm ức không kìm được.

Muốn mời chào lại ra vẻ cự tuyệt?

Hay là đầu óc xảy ra vấn đề.

Con ngươi đen nhánh sâu hơn mấy phần, nhẹ nhàng lộ ra vẻ trào phúng.

Thoạt đầu còn tưởng rằng cô ta cùng những nữ nhân khác không giống nhau, hiện tại xem ra đều là dạng người ái mộ hư vinh.

Nhân viên công tác cũng không dám thở mạnh, cung kính nói: “Cố nhị gia, Lâm tiểu thư, có thể tới bên này chụp ảnh để hoàn thiện giấy chứng nhận.”

Đầu óc Lâm Kiều Kiều trì độn, chậm nửa nhịp mới nhận ra chính mình vừa kết hôn.
Hệ thống không phải để cô thay đổi số phận nhân vật trà xanh sao?

Kết hôn không phải là khởi đầu của tội ác sao?

Cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang vẫn không có lời giải, chậm chạp mà đi theo sau lưng Cố Đông Quân hướng lên lầu hai.

Ngồi ở phía trước phông cảnh đỏ chót, thợ chụp ảnh cười nói: “Cô dâu chú rể xích lại gần nhau hơn một chút, đặc biệt là cô dâu, ngồi xa như vậy không vào được khung hình.”

Lâm Kiều Kiều nghiêng đầu xem xét, đối đầu với một đôi mắt nghi ngờ nặng nề.

Cố Đông Quân khẽ mím môi mỏng, nhanh nhíu lông mày lại.

Hôm nay Lâm Kiều Kiều thật sự rất kỳ quái.

Lâm Kiều Kiều vội xê dịch về phía bên này, tới gần hơn nhiều, lộ ra nụ cười công nghiệp: “Như vậy được chứ?”

“Này......” Thợ chụp ảnh gãi đầu một cái, khổ não nói, “Cô dâu có thể đừng cười cứng ngắc như thế không, vẻ mặt chú rể buông lỏng một chút là tốt nhất.”
Hắn lần đầu tiên gặp cặp vợ chồng mới cưới lạnh nhạt như vậy, nhìn giống như bị bắt ép đi kết hôn vậy.

Lâm Kiều Kiều vội vàng điều chỉnh biểu lộ, liền nghe tiếng nói mát lạnh không cho phản đối của nam nhân bên cạnh:

“Chụp.”

Ánh chớp xuất hiện, Lâm Kiều Kiều vẻ mặt nhăn nhó vừa kỳ lạ vừa đáng yêu, Cố Đông Quân mặt lạnh, giống như ai thiếu hắn mấy trăm vạn.

Dù vậy, đây cũng là một đôi có giá trị nhan sắc cao nhất trước đến nay mà thợ chụp ảnh thấy.

Giấy hồng ( giấy kết hôn ) tới tay, Cố Đông Quân không thèm quan tâm mà ném cho tài xế, ngồi vào trong xe, mắt nửa khép lại nói: “Đi công ty.”

Tài xế vội vàng đem giấy hôn thú cẩn thận cất kỹ, đáp: “Vậy còn Thiếu phu nhân?”

Hắn đổi giọng rất nhanh, Cố Đông Quân khẽ nhíu mày, vẫn là không nói gì, nghiêng đầu đã thấy Lâm Kiều Kiều cũng ra tới nơi.
Cô đứng bên ngoài xe, trợn to hai mắt.

Bentley?

Dạng chó đất như cô cũng xứng?

Cẩn thận từng li từng tí ngồi lên, Lâm Kiều Kiều chỉ sợ đụng hỏng đồ vật gì, mắt lom lom nhìn Cố Đông Quân nói: “anh thật có tiền.”

Cố Đông Quân: “......”

Loại sự tình này cô bây giờ mới biết?

Có vẻ cảm thấy để ý tới loại lời này có chút mất giá, Cố Đông Quân quay đầu đi nhìn về phía ngoài cửa sổ, gò má lạnh lùng, trong lòng càng nghi ngờ sâu hơn.

Cảm giác Lâm Kiều Kiều giống như bịến choáng váng.

Lâm Kiều Kiều ngồi đoan đoan chính chính, có chút khẩn trương.

Thay đổi thiết lập nhân vật trà xanh rất đơn giản, chỉ cần không tìm đường chết, làm người tử tế, trở thành thanh niên năm tốt là được.

Nhưng cái khó chính là làm sao nói dối được trọn vẹn, dù sao người cứu Cố Đông Quân cũng không phải mình.
Hơn nữa trong sách đề cập tới, nữ chính Lâm Niệm là con gái của Lâm Canh Nam với vợ trước, sau khi vợ trước Lâm Canh Nam qua đời được hai năm, ông liền cùng Trình Tú Vân kết hôn, cũng chính là mẹ ruột Lâm Kiều Kiều.

Trình Tú Vân đối với Lâm Niệm mười phần khắt khe, Lâm Kiều Kiều cũng chán ghét Lâm Niệm, thái độ của hai mẹ con đối với cô vô cùng ác liệt, nhưng mà Lâm Niệm vẫn luôn không thèm để ý đến, nén giận, thường xuyên không trở về nhà.

Căn cứ theo Lâm Kiều Kiều biết, Lâm Niệm thông minh xinh đẹp còn có thể đánh nhau, thậm chí y thuật hay vũ đạo cũng đều ưu tú, là người thỏa đáng nữ chính Mary Sue.

( Mary Sue : tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý )

Làm địch nhân với hạng người này thì không thể nào có kết quả tốt.
Lâm Kiều Kiều lập tức làm ra quyết định, muốn ôm chặt lấy đùi Lâm Niệm!

“Phu nhân phải về trong nhà sao?”

Tài xế quay đầu hỏi, mắt nhìn Lâm Kiều Kiều ở hàng ghế sau.

Cô mặc lấy áo lông thật dày, bên trong là chiếc váy trắng đoan trang, tóc đen nhu thuận choàng lên vai, khuôn mặt sáng rõ mềm mại, lông mày hơi nhíu lại, một đôi mắt hạnh ướt nhẹp linh động đáng yêu, không khỏi để cho người khác sinh ra mấy phần thương hoa tiếc ngọc .

Luôn cảm giác phu nhân đi vào đi ra một chuyến liền trở nên không giống nhau.

Là ảo giác sao.

Lâm Kiều Kiều vội mở miệng: “Tôi muốn về nhà.”

Nghe vậy, Cố Đông Quân gấm không khỏi ghé mắt.

Lúc trước một mực ở lại Cố gia, làm xong giấy chứng nhận lại muốn trở về?

Trong mắt xẹt qua một vòng giễu cợt.

Đoán chừng là mưu kế được như ý, vội vã báo tin vui cùng người nhà Lâm gia đi.
Lâm gia gần hơn so công ty cho nên đến nhà cô trước, Lâm Kiều Kiều từ trên xe bước xuống, ngoan ngoãn vẫy tay hướng về phía hai người: “hẹn gặp lại chú Vương, hẹn gặp lại anh Đông Quân.”

Bước đầu tiên thay đổi số phận trà xanh chính là biết lễ phép.

Cố Đông Quân khẽ gật đầu: “Đi thôi.”

Nhìn xem Bentley từ trước mắt lái đi, Lâm Kiều Kiều thờ phào nhẹ nhõm.

May mà Cố Đông Quân không thích Lâm Kiều Kiều, bằng không cô vừa xuyên qua phải nói chuyện yêu đương, chắc chắn rất dễ dàng bị phát hiện.

“Kiều kiều, sao con lại trở về rồi?”

Từ trong căn nhà rộng lớn bước ra một người phụ nữ khí chất ưu nhã ăn mặc sang trọng, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, khóe miệng mọc loại nốt ruồi đặc trưng mà chỉ có những nhân vật phản diện mới có.

Lâm Kiều Kiều thử kêu lên thăm dò: “Mẹ?”
“Ôi chao, vào trong nhanh lên, bên ngoài lạnh lắm.” Trình Tú Vân thương tiếc mà liếc nhìn đứa con gái bé bỏng“Người Cố gia có đối xử tốt với con không?”

“Rất tốt.” Lâm Kiều Kiều xoa xoa tay, hà hơi mất một lúc mới khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn vì lạnh cóng bắt đầu hồng hào trở lại, cô theo vào phòng, phòng khách hơi ấm rất đủ, dì Dương bảo mẫu rót một chén sữa bò nóng hổi đưa tới.

Cô mở khuôn miệng nhỏ nhắn bắt đầu uống chầm chậm: “Mẹ, chị có trở về không ?”

“Ai?” Trình Tú Vân nghi ngờ rằng mình nghe nhầm.