Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 21: 21: Đi Trung Tâm Thương Mại




【 Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ!】

Hai người vừa nói xong, hệ thống kích động thông báo trong đầu Lâm Kiều Kiều.

Ngay khi vừa hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Kiều Kiều lập tức lách người tách ra khỏi Cố Đông Quân, lùi về trên ghế của mình cố gắng chiến đấu với bát cơm còn dang dở.

Ánh mắt Cố Đông Quân nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của cô, cổ họng căng lên, đột nhiên quay sang Ninh Tình mở miệng nói: “Túi xách của thương hiệu nào?”

Ninh Tình không dám tin tưởng ngẩng đầu lên, trong mắt vụt qua sự vui mừng khó mà che giấu, cố gắng ép chính mình duy trì bình tĩnh: “Thương hiệu nào cũng được.”

“Đi trung tâm thương mại của nhà mình ấy.” Hàn Liên vui mừng nhướng nhướng lông mày, đồng thời liếc sang Lâm Kiều Kiều, chỉ sợ cô sẽ nói ra những từ ngữ để người khác kinh sợ.
Đáng tiếc Lâm Kiều Kiều lúc này không có nhiệm vụ trên người, chỉ muốn yên ổn nên trong đầu đang suy nghĩ buổi chiều nên để chú Tống nấu cho mình món ăn vặt nào đây.

Cố Đông Quân mỉm cười nói: “Được, Kiều Kiều cũng đi.”

“Phốc.”

Một ngụm súp đặc phun lên quần áo Cố Đông Quân.

Lâm Kiều Kiều vẻ mặt buồn bã: “Tôi không đi được không?”

Cố Đông Quân nghiến răng nghiến lợi: “Đương nhiên không được.”

Ăn cơm xong, người giúp việc trong nhà đưa Ninh Tình đi chọn phòng, Dì Trang đẩy xe lăn đưa Lâm Kiều Kiều trở về phòng rửa mặt.

Trên bàn chỉ còn hai người Cố Đông Quân cùng Cố Niên

“Cha đúng là thông minh, không nói một câu nào.” Cố Đông Quân ánh mắt nhàn nhạt, nhìn lướt qua người cha ruột không đáng tin cậy của mình.

Cố Niên cười hắc hắc: “Tính cách mẹ của con thì cha là người rõ ràng nhất, nếu không phải vì trốn bà ấy, sao cha phải đi nghỉ mát ở trên núi chứ? Cãi nhau với bà ấy, nửa năm tiếp theo cha cũng đừng hòng ngủ ngon.”
“Xìii” Cố Đông Quân khẽ xì một tiếng khinh bỉ.

“Đúng rồi, mẹ con nói gì cũng đừng để trong lòng, bà ấy xuất thân từ gia đình danh giá, cho nên cũng muốn tìm cho con một người vợ có tiềm năng, có thực lực. Nhưng mà cha thấy con gái nhà Lâm gia lanh lợi đáng yêu hơn, còn Ninh gia tiểu thư thì sinh động hoạt bát, mỗi bên mỗi vẻ.”

Hắn vỗ vỗ bả vai Cố Đông Quân, ý vị sâu xa nói, “Con thật sự thích cô gái đó hả?”

Bởi vì chưa từng thấy Cố Đông Quân lại cho ai đó cạo đầu bao giờ, đây vẫn là lần đầu tiên.

“Cô ta?” Cố Đông Quân cảm nhận được dòng súp đặc dính bầy hầy trên áo mình, cười lạnh nói, “Con ước gì đem cô ta đi đút sói.”

...

Sáng hôm sau.

Dì Trang đẩy Lâm Kiều Kiều đi theo phía sau hai người, nam thì anh tuấn khí phách, nữ thì yểu điệu sang trọng.
Ở trong khu vực đồ xa xỉ này, người đi lại trên đường không phú thì quý, rất nhanh mọi người đã nhận ra thân phận Cố Đông Quân, cho nên đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Ninh Tình.

Hiện nay vấn đề để cho người ta chú ý nhất ở thành phố này chính là vị trí Cố gia thiếu phu nhân sẽ rơi vào đóa hoa của nhà nào.

Bên cạnh Cố nhị gia rất ít khi xuất hiện phụ nữ, đây là lần đầu tiên xuất hiện trường hợp anh ta công khai dạo phố cùng bạn gái.

Khuôn mặt Ninh Tình hơi ửng đỏ, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Cố Đông Quân, ôn nhu nói: “anh Đông Quân, chúng ta vào cửa hàng này xem một chút đi.”

Cô có ý định muốn cho người đi đường hiểu lầm, đúng như dự đoán, ánh mắt mọi người ngạc nhiên như thấy được sinh vật sắp tuyệt chủng.

Bước chân Cố Đông Quân dừng lại, hơi hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào đôi tay trắng nõn thon dài đang ôm lấy mình, âm thanh lạnh lùng nói: “Buông ra.”
“Hả......” Không nghĩ tới Cố Đông Quân sẽ vô tình như vậy, không để ý đến mặt mũi của mình chút nào.

Cũng may tiếng nói của anh ta cũng không lớn, cho nên người bên ngoài cũng không nghe thấy.

Nụ cười trên mặt cô cứng lại, sắc mặt vốn đỏ ửng đột nhiên tái xanh, Cố Đông Quân đã rút cánh tay ra, quay người đi vào cửa hàng cô vừa mới chỉ.

Ninh Tình nhìn bóng lưng anh ta, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.

Chưa từng có người đàn ông nào đối xử như thế với mình, cho dù lúc ở trong nước hay ngoài nước, bản thân luôn là nhân vật được mọi người vây quanh bao bọc.

Nhưng nghĩ lại, danh tiếng vang dội không gần nữ sắc của Cố Đông Quân, nói không chừng hành động vừa rồi chỉ là phản xạ tự nhiên, không sao hết mình có thể chịu đựng được.

Cô nghiêng mắt nhìn Lâm Kiều Kiều bị bỏ rơi ở xa xa phía sau, trong lòng lập tức cân bằng hơn rất nhiều, bước chân đi vào cửa hàng trước mặt.