Quả nhiên mắt mọi người đều tập trung ở trên người cô.
Ninh Tình khẽ cười một tiếng nói: “Bác gái, vẫn là đừng khó xử anh Đông Quân, chắc là anh ấy sợ Kiều Kiều tức giận mới không muốn đưa cháu ra ngoài.”
“Tức giận? Lấy tư cách gì mà tức giận.” Hàn Liên nhịn không được liếc mắt, mất hứng nói, “Cô ta và Đông Quân biết nhau được bao nhiêu năm?, Cháu là bạn với Đông Quân nhiều năm như vậy, thuở nhỏ vô tư, tình cảm thâm hậu, đi dạo đường phố với nhau thì sao chứ?”
Lâm Kiều Kiều đang gặm xương sườn cũng phải trợn tròn mắt.
Đến cùng ai là trà xanh đây.
【 Đinh! Nhiệm vụ thứ ba: Cuộc chiến phản kích đã mở ra, mời người chơi đừng làm sư cô ( ý chỉ quá hiền lành ) ! Nhắc nhở: Phải biến thành ma quỷ để đánh bại ma quỷ, ngẫu nhiên phá giới không thành vấn đề.】
Âm thanh hệ thống vang lên, Lâm Kiều Kiều trong nháy mắt cứng đờ.
Cũng may lần này cũng không bị hệ thống khống chế, xương sườn trong miệng vẫn thơm như cũ.
Cô để đũa xuống mà lòng lưu luyến không muốn rời khỏi bàn thức ăn, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt chan chứa nước mắt, nói khẽ: “Anh Đông Quân, không sao đâu, anh cứ đi cùng chị Tình đi, tôi không giống với chị ấy, tôi không thích túi xách một chút nào.”
Cố Đông Quân nhíu mày, ngẩng đầu lên.
Ý cười trong đáy mắt dần dần sâu hơn.
Tính cách bắt đầu giống như Lâm Kiều Kiều trước khi kết hôn vậy, muốn khôi phục bản tính?
Cô vốn sinh ra đã kiều diễm giống như một đóa hoa trắng lay động lòng người.
Lúc này vàng mắt đã đỏ cả lên, những hạt nước mắt trong suốt treo ở trên bờ mi, nhưng lại tỏ ra “kiên cường“, khóe miệng cố gắng kéo ra một đường cong thê thảm.
Tình cảnh bây giờ có thể nói là người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ.
Hàn Liên bị bất ngờ không kịp đề phòng, không nghĩ tới Lâm Kiều Kiều lúc này lại khóc, càng bực bội: “Khóc cái gì mà khóc, nói thật giống như Cố gia chúng ta đối xử cay nghiệt với cô vậy.”
Tiếng nói vừa ra, dòng nước mắt liền lăn xuống, mềm mượt chạy từ gò má xuống dưới cằm, Lâm Kiều Kiều lắc đầu: “Dì à, sao dì có thể nói cháu như vậy chứ, cháu rõ ràng không có ý gì cả, cháu biết chị Ninh Tình chỉ là đơn thuần muốn dạo phố cùng anh Đông Quân mà thôi, không hề có bất kỳ tâm tư gì khác cho nên cháu mới yên tâm.”
Cô vừa dứt lời, kéo ra một nụ cười yếu đuối nhìn về phía Ninh Tình: “Đúng không chị.”
“Hả......”
Ninh Tình giật mình, còn chưa kịp đáp lời, chỉ thấy Lâm Kiều Kiều quay đầu, ánh mắt trong sáng nhìn Cố Đông Quân, nhẹ nhàng nghẹn ngào hai tiếng: “Anh Đông Quân, có phải tôi nói sai chuyện gì hay không, dì và chị sẽ không tức giận chứ?”
Mặc dù có một bụng tức giận nhưng Hàn Liên chỉ có thể nhịn xuống, lần đầu tiên bản thân lại ấm ức như thế này.
Ngược lại Ninh Tình phản ứng nhanh hơn một chút, ôn hòa nói: “Không nghĩ tới Kiều Kiều lại nhạy cảm như thế, bằng không thì việc này chấm dứt ở đây đi, cháu cũng không muốn ra ngoài dạo phố lắm đâu.”
Ai ngờ nước mắt Lâm Kiều Kiều càng rơi như suối, vừa cố gắng xoa xoa khuôn mặt, vừa điềm đạm đáng yêu nói: “Em đã nói là không ngại mà, chị Ninh Tình còn nói giọng điệu như vậy, là muốn người khác nghĩ lòng dạ của em hẹp hòi sao?”
Ninh Tình: “......”
Con nhỏ này sao bề ngoài nhu mì mà lời nói lại nhiều mưu mô thế chứ.
Lời này vừa nói ra, ngược lại làm cho cô tiến cũng không được lùi cũng không xong.
Hai bên Thái Dương của Hàn Liên nảy lên, hô gấp “Kiều Kiều, đừng nói nữa!”.
Hôm nay vốn là mời Ninh Tình tới chơi tăng tiến tình cảm, bây giờ thì tốt, bị con bé chết tiệt Lâm Kiều Kiều này nói thành người có lỗi lầm lớn.
Lâm Kiều Kiều dường như sợ hết hồn, quay người ôm lấy cánh tay Cố Đông Quân, gạt đi nước mắt, giọng mềm mỏng: “Anh Đông Quân, dì với chị giận tôi cũng không sao, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm bọn họ, cũng là Kiều Kiều không tốt, Kiều Kiều ăn nói vụng về không biết diễn đạt, dễ dàng gây nên sai lầm.”
Ánh mắt của cô sáng long lanh lập lòe nước mắt, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn gần như toàn bộ dính trên người Cố Đông Quân, bởi vì một cái chân băng bó thạch cao, chỉ có thể dựa vào Cố Đông Quân để duy trì cân bằng.
Ý cười trong mắt người đàn ông càng nhiều hơn, cực kỳ hưởng ứng sờ sờ lên đầu cô nói: “Bọn họ sẽ không giận cô.”
Đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên, sự dịu dàng ôn nhu giống như chưa từng tồn tại, sắc mặt chìm xuống, giọng nói lạnh tanh: “Đúng không?”
Hàn Liên cũng có chút sợ hãi đứa con trai này, mặc dù tức giận đầu đau muốn nứt, nhưng lại không thể nói gì khác, đành gật đầu nói: “Đúng vậy đó Kiều Kiều, đừng nên suy nghĩ bậy bạ.”
Ninh Tình lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Cố Đông Quân, bị dọa hoảng hồn, một chớp mắt mới tỉnh lại nhìn Lâm Kiều Kiều cười: “Kiều Kiều đáng yêu như thế, đương nhiên sẽ không ai giận cô ấy đâu.”