Cô điềm tĩnh ôn hòa, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, lúc ngủ trông càng non nớt bụ bẫm, lông mi dài khẽ run lên như búp bê ở trong tiệm đồ cổ.
Cố Đình Chu cùng vị quản gia của mình liếc nhau, thở dài lắc đầu: “Thằng nhóc Cố Đông Quân kia được hưởng lợi.”
So với một đứa cháu dâu không biết xấu hổ ái mộ hư vinh như trong tưởng tượng của hai người thì không biết dễ nhìn hơn bao nhiêu lần.
Nhu thuận yên tĩnh, là khuôn mặt mà người ở thế hệ trước thích nhất.
Sắc mặt Hàn Liên hơi trầm xuống, lộ ra vẻ không vui.
Bậc cha chú trong nhà đều tới, thế mà cô ta vẫn ngủ được, không có chút cấp bậc lễ nghĩa nào.
Cô nhìn về phía Cố Hân Nhiên khuôn mặt khó chịu đang đứng bên cạnh: “Hân Nhiên, gọi cô ta dậy để còn chào hỏi vấn an mọi người, ngủ như lợn chết còn ra thể thống gì nữa.”
Cố Hân Nhiên đã sớm có ý này, lại nhìn thấy ông cụ Cố hài lòng nhìn chằm chằm Lâm Kiều Kiều, trong lòng càng thêm ấm ức, tiến đến bên cạnh giường bệnh nhịn không được kêu lớn tiếng: “Lâm Kiều Kiều, ông nội tới thăm cô đấy, còn không mau mau dậy đi, không có chút lễ phép nào sao.”
“Gọi nàng làm gì!” Cố Đình Chu không vui ngăn cản lại.
Cô gái nhỏ có bệnh trong người nên ngủ thêm một chút cũng phải thôi.
Nhưng đã muộn.
Lâm Kiều Kiều mơ mơ màng màng mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là hai ông lão xa lạ hiền lành đang nhìn mình chằm chằm.
Lại xuyên qua nơi khác rồi?
Cô xoa xoa đầu, nhắm mắt lại mở mắt ra mấy lần, sau đó nhìn thấy Cố Hân Nhiên sắc mặt khó đứng bên giường bệnh cùng một phòng toàn là người, nhận ra được tình hình không đúng nên cô nhanh chóng bật dậy.
Đụng chạm vào vết thương để cho cô đau nhe răng trợn mắt.
Nhìn cô như vậy Cố Hân Nhiên cảm thấy dễ chịu rất nhiều, thầm nói: “Người nhà họ Lâm gả tới , đúng là không hiểu quy củ.”
Lời này chủ yếu nói cho ông cụ Cố nghe, đáng tiếc Cố lão gia tử nhìn Lâm Kiều Kiều vừa mới tỉnh ngủ như đang nhìn bảo bối, âm thanh càng nhẹ nhàng: “Cháu dâu, cháu tỉnh rồi sao? Ông nội không làm phiền đến cháu chứ?.”
Lâm Kiều Kiều lúc này mới phản ứng được, xoa xoa con mắt, hô lên giòn tan: “Ông nội tốt.”
Bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn đáng yêu.
Cố lão gia tử nở gan nở ruột, cho tới bây giờ chưa thấy quyết định nào của mình chính xác như lúc này.
Đây đâu phải là cháu dâu, rõ ràng là có thêm một cháu gái ruột ngoan ngoãn mà.
“Lão Trì, đem lễ gặp mà tôi chuẩn bị cho Kiều Kiều đưa tới đây.” Cố Đình Chu nhìn về phía ông lão quản gia ở bên cạnh.
“Vâng, lão gia.” Quản gia vẫy vẫy tay, hai người vệ sĩ áo đen nâng hai cái hộp riêng biệt đi đến.
Khom lưng đem hai hộp gỗ cổ mở ra trước mặt Lâm Kiều Kiều.
Một bên là vòng tay Dương Chi Bạch Ngọc mượt mà bóng mịn, tản ra ánh sáng mọng nước thông thoáng lộng lẫy, một bên khác lại là một xấp giấy tờ nhỏ.
Đôi mắt Hàn Liên chớp lên, kinh ngạc nói: “Cha, đây không phải là di vật của mẹ sao? Sao có thể đưa cho Kiều Kiều chứ?”
Lúc cô được gả vào Cố gia cũng không nhận được lễ vật trân quý như thế.
Ông cụ Cố cười nhìn về phía Lâm Kiều Kiều: “Vợ của ông trước khi mất đã nói, vòng tay này phải đưa cho cháu dâu, thích không?”
Lâm Kiều Kiều thoáng sợ hãi.
Thứ này không phải là vật mà Cố lão gia tử đưa cho Lâm Niệm sao, tại sao bây giờ lại đến tay cô .
“Cha, như vậy không thích hợp!” Hàn Liên vội vàng mở miệng.
Trong mắt của cô, Lâm Kiều Kiều cũng không phải con dâu thật sự, Lâm gia đối với tương lai phát triển của Cố gia cũng hoàn toàn giúp không được gì, sao có thể tùy tiện đem đồ vật trân quý, có ý nghĩa trọng đại như vậy đưa ra ngoài.
“Tại sao không thích hợp?” Cố lão gia tử nhịn không được khẽ mắng, “Kiều Kiều là người trong nhà, hay là nói cô căn bản không có đem lời tôi nói để ở trong lòng?”
Hàn Liên mặc dù không dám cãi Cố lão gia tử, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Thế nhưng mà Đông Quân vẫn chưa cử hành hôn lễ, không thể xem là vợ chồng chân chính được, cho cô vật này không thích hợp lắm?”
Cố lão gia tử dường như đang suy nghĩ điều gì, yên lặng một hồi sau đó nhìn về phía Hàn Liên bằng ánh mắt khen ngợi: “Cô nói rất có đạo lý, Cố gia chúng ta nên nở mày nở mặt đem Kiều Kiều cưới vào cửa, lần này trở về tôi cũng sẽ không nhàn rỗi, lập tức để cho bọn hắn chuẩn bị hôn lễ ngay.”
Hàn Liên: “......”
Đó đâu phải là ý của bà.
Bây giờ còn không có nhiều người biết Cố Đông Quân nhận giấy kết hôn, vẫn như cũ vô số người đến dưới chân bà mong muốn làm mai mối, bao nhiêu con gái nhà giàu có vẫn đang mơ mộng có thể gả cho Cố nhị gia, người nam nhân thần bí tuy còn trẻ nhưng đã ngồi lên vị trí chủ tịch, chưởng khống Tập đoàn Cố thị,.
Cố Hân Nhiên cắn môi nói: “Ông nội, chân của Kiều Kiều vẫn đang bó bột, cũng không nên cử hành hôn lễ gấp gáp như vậy.”
Bác sĩ đứng một bên cung cung kính kính: “Đại tiểu thư không cần lo lắng, hai ba tháng là có thể khôi phục như cũ, đi đường bình thường.”
Cố Hân Nhiên: “......”
Ông nhìn bộ dáng của tôi là đang lo lắng sao?
Cố lão gia tử một khi đã ra quyết định thì không ai có thể cự tuyệt.
Trong lòng hắn mừng khấp khởi, nhanh chóng đeo vòng tay lên cho cô, tiếp đó lại lấy ra một chồng giấy tờ đưa tới trước mặt Lâm Kiều Kiều: “Kiều kiều, ký tên, đây là thành ý mà Cố gia tặng cho cháu.”
Tất cả đều là hợp đồng này nọ, một số cổ phần, một vài nhà hàng khách sạn, còn có mấy căn nhà.
Lâm Kiều Kiều chớp chớp con mắt, lộ ra vẻ mặt không hiểu nổi.
Cố lão gia tử có phải đang quá hào phóng hay không?.
Hàn Liên và Cố Hân Nhiên càng thêm sa sẩm mặt mày .
Ngay cả cổ phần của Tập đoàn Cố thị đều chuyển cho con nhóc nghèo khổ này, điều này chứng tỏ cái gì!
Một khi Lâm Kiều Kiều ký tên thì muốn đổi con dâu khác cũng vô ích.
“Ký đi.”
Cố lão gia tử mỉm cười.
Vợ con trai cả của mình không phải là một người dễ trêu, Cố Đông Quân bị mình ép kết hôn chắc cũng không thể cho cháu dâu sắc mặt tốt.
Cho nên bản thân làm ông nội, đương nhiên muốn cho cháu dâu mới vào cửa một phần bảo đảm.
Lâm Kiều Kiều không hiểu được nội dung hợp đồng, nhưng trực giác nói cho cô biết Cố lão gia tử sẽ không hại mình, cúi đầu ký, kêu lên mềm nhũn: “Cháu cám ơn ông nội.”
Ông cụ Cố như mở cờ trong bụng, nghĩ thầm đứa cháu gái này nhu thuận, khôn khéo hơn nhiều so với cháu gái nuôi kia.
Người kia được nuôi dạy bên cạnh Hàn Liên, tâm cơ quá nặng, tính tình cũng không đủ hoạt bát.
...