Lâm Kiều Kiều đầu óc cực nhanh xoay chuyển 2 vòng.
Không đúng rồi.
Tại sao trong tiểu thuyết ghi là nam nữ chính mỗi lần gặp nhau thì cứ như cục nam châm hút nhau không rời mắt cơ mà. Sao giờ lại thế này.
Nội dung cốt truyện đang bị thay đổi hoàn toàn.
Nàng lập tức có chút luống cuống tay chân, vội vàng cắn răng nói với Cố Đông Quân vẫn đang nhìn chằm chằm mình: “Anh Đông Quân, chị của tôi tới.”
Lời đến trong lỗ tai Cố Đông Quân lại trở thành có hàm ý khác.
Chị tới liền muốn đuổi mình đi đúng không?
Toàn thân Lâm Kiều Kiều đột nhiên cứng đờ, bởi vì bàn tay nóng bỏng của Cố Đông Quân đã luồn vào trong chăn, không một tiếng động bóp lấy eo thon của nàng, ý vị sâu xa nói: “Vậy hai chị em nói chuyện đi, tôi ra ngoài chờ.”
Nàng nhăn mày cảm thấy không đúng, khuôn mặt đỏ như nung, giọng nói mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở: “Hai người sẽ đi ra ngoài tâm sự với nhau chứ?”
“Hai ta có chuyện gì mà nói?”
Lâm Niệm khẽ cau mày lại.
Trong mắt lộ ra vẻ không hiểu.
Lúc trước nàng bị Lâm Kiều Kiều trộm đi ngọc bội đúng là rất tức giận, nhưng mà không phải giận chuyện Lâm Kiều Kiều giả mạo chính mình đi Cố gia tranh công, chẳng lẽ bây giờ nàng thật sự ăn năn, muốn đem vị trí Cố phu nhân nhường cho mình?
Tay Cố Đông Quân càng dùng thêm mấy phần sức, bàn tay thô to vuốt ve làn da bụng non mềm của cô gái mới lớn, tiếng nói trở nên khàn khàn: “Cô muốn tôi với chị cô nói chuyện với nhau?”
Lâm Kiều Kiều không thoải mái mà vặn vẹo uốn éo cơ thể, nắm tay đưa vào trong chăn, bắt được bàn tay nghịch ngơm của Cố Đông Quân, nhỏ giọng nói: “Đều là người trẻ tuổi, tâm sự một chút cũng tốt.”
Cái cớ không có chút sức thuyết phục nào.
Hai người ngồi đối diện rõ ràng đều có chút im lặng.
Lâm Niệm đành lên tiếng: “Cố tiên sinh chăm sóc cho Kiều Kiều nhé, tôi đi trước.”
Nhưng mà còn chưa dứt lời, Cố Đông Quân đã đứng lên bước ra ngoài phòng bệnh trước nàng.
“Chị, ngọc bội chị còn chưa cầm.” Lâm Kiều Kiều thở phào, mắt lom lom nhìn nàng, “Em không tự tháo ra được.”
Bước chân Lâm Niệm dừng lại, đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống.
Hơi có chút khổ não.
Cũng không biết mình ăn phải thứ gì mà lại muốn đến đây thăm Lâm Kiều Kiều.
Nếu như là trước đây, nàng ước gì Lâm Kiều Kiều ngã thành người thực vật.
Nhưng mà Lâm Kiều Kiều ở trước mặt không hề tùy hứng điêu ngoa, nàng ấm áp mềm mại, mở to mắt hạnh tròn trịa mà nhìn mình, khả ái đáng yêu đến mức không thể xâm phạm.
“Trước tiên cứ để ở chỗ cô đi.” Lâm Niệm nhịn không được sờ lên đầu nàng.
Lâm Kiều Kiều kinh ngạc nói: “Vì cái gì?”
Nhớ không lầm khối ngọc bội này cực kỳ trọng yếu đối với Lâm Niệm, đó là vật kỷ niệm mà mẹ nàng để lại.
Sao có thể tùy tiện đặt ở trên thân nàng, cô em gái ác độc này được.
“Tôi không phải đang nghĩ cho cô đâu, đây là vì chính bản thân tôi.” Lâm Niệm bước ra cửa nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có người nghe lén, giọng điệu lạnh lùng “Tôi không có hứng thú đối với Cố gia, đối với chồng của cô cũng không có, nếu như bọn hắn bởi vì ngọc bội mà cưới cô vào cửa, vậy tôi cũng không có ý định để bọn hắn biết chân tướng sự thật.”
Lâm Kiều Kiều: “......”
Chị không có hứng thú!
Tại sao chị lại không có hứng thú chứ!
Nàng ôm lấy cái chân bó bột xê dịch về phía Lâm Niệm, hốt hoảng nói: “Thế nhưng là đây là Cố gia, nhà có tiền nhất nhì nước ta, chị không thích Cố Đông Quân sao?”
Nếu như Lâm Niệm không kết hôn với anh ta, vậy sao nàng có thể đạt được tương lai tốt đẹp để hoàn thành nhiệm vụ?
“Kiều kiều.” Lâm Niệm lộ ra vẻ đắc ý khó mà phát hiện “Chị của cô chưa bao giờ thiếu tiền.”
Lâm Kiều Kiều: “......”
Đúng nha.
Lâm Niệm là Hacker nổi danh thế giới, một đơn hàng có thể thu về mấy triệu, mấy chục triệu.
Sau lưng còn có thêm tên nam phụ ra sức nâng đỡ.
Bản thân mình mới chính là quỷ nghèo.
Ngược lại Lâm Niệm cảm giác có chút không thích hợp, cau mày hỏi: “Người Cố gia đối xử không tốt với cô?”
“Không có nha.” Lâm Kiều Kiều lắc đầu.
“Vậy vì cái gì mà cô muốn rời đi Cố gia?”
“Hả?” Lâm Kiều Kiều trợn tròn hai mắt.
Xong, lại bị hiểu lầm .
Lâm Niệm sẽ không cho rằng mình bị đối xử không tốt nên mới muốn đẩy nàng vào hố lửa chứ.
Lâm Niệm rõ ràng chính là nghĩ như vậy, trên mặt xuất hiện một vòng cảnh giác.
“Không phải không phải.” Lâm Kiều Kiều vội vàng xua tay, lộ ra biểu lộ điềm đạm đáng yêu, diễn như minh tinh màn ảnh “Thật ra em cảm thấy mình không xứng với Cố Đông Quân, anh ta vừa đẹp trai lại vừa ưu tú, chị so với em càng thêm xinh đẹp tài giỏi, hai người mới xứng đôi.”
Lâm Niệm xoa bóp mặt của nàng, thành khẩn nói: “Trên thế giới làm gì có thứ gọi là xứng hay không xứng, chỉ cần anh ta yêu thương cô, cô cũng yêu anh ta, thì các ngươi chính là một cặp trời sinh , hơn nữa cô cũng rất tốt.”
“Có thật không? Em tốt chỗ nào?” Lâm Kiều Kiều mặt tràn đầy chờ mong.
Hai mắt Lâm Niệm quét lên quét xuống trên người nàng, dường như có chút khó xử: “hả...... Dáng dấp đẹp?”
“Còn gì nữa không?”
Lâm Niệm: “......”
Nàng khó khăn suy nghĩ ở trong đầu.
Chậm rãi mở miệng: “Dáng dấp rất đẹp.”
Lâm Kiều Kiều: “......”
Ngoại trừ dáng dấp ra thì mình không có bất kỳ ưu điểm gì sao?
Thấy nàng thất vọng, Lâm Niệm vội vàng an ủi: “trên người mỗi cá nhân đều có ưu điểm của bản thân mình, ngươi cần bản thân chậm rãi tìm hiểu, tôi tin tưởng Cố Đông Quân dần dần cũng sẽ phát hiện ra thôi.”
Lâm Kiều Kiều càng tổn thương hơn: “Chị đừng nói nữa, ô ô.”
...
Nghe nói Lâm Kiều Kiều bị thương, Cố lão gia tử chạy từ nơi nghỉ mát ở trên núi xa xôi ngàn dặm đến để nhìn mặt cháu dâu chưa từng gặp.
Hắn có cho người đi điều tra, vị cháu dâu này ở Cố gia vâng vâng dạ dạ không phóng khoáng, gặp ai cũng lấy lòng, không phải dạng khuê nữ có thể đặt lên mặt bàn cấp thể diện cho gia đình.
Nhưng bất kể tính cách như thế nào, chung quy vẫn là ân nhân cứu mạng Cố Đông Quân, người Cố gia phải đối xử thật tốt.
Sáng sớm ngày thứ hai, từ trên xuống dưới nhà họ Cố lo lắng bị Cố lão gia tử mắng chửi, cho nên toàn bộ đều đến bệnh viện.
Cũng may mà phòng bệnh đủ lớn, miễn cưỡng đủ chỗ cho mọi người đứng.
Quản gia cùng với Cố Đình Chu tiến đến phía trước bệnh, nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn đang ở trong mộng, không có nửa điểm bị âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài tác động.