Nhưng con không có chuyện gì để nói với mẹ cả. Diệp Vãn Ninh nhìn mẹ mình một cách hết sức thờ ơ. Lâm Vận Cầm trong lòng sớm đã mắng chửi con gái mình vô vố lần rồi!
Trong điện thoại rõ ràng con đồng ý mẹ...
Vậy mẹ nói ở đây đi, con nghe đây.
Diệp Vãn Ninh không có định cho thím Lý rời đi, thím
Lý đứng một bên cũng vô cùng bối rối.
Ở đây...e rằng không ổn lắm đâu?
Lâm Vận Cầm ra hiệu với con gái rằng vẫn ở đây còn có người ngoài. Thím Lý là người của mình, không có vấn đề gì.
Việc này...được rồi... Vì 20 tỷ, Lâm Vận Cầm cũng chỉ có thể tạm thời nghe Diệp Vãn Ninh:
Là thế này, gần đây tập đoàn làm ăn khá tốt, nhưng muốn mở rộng tập đoàn, tiền thuốc và tiền thuê người chăm sóc bố con đắt đỏ trở thành vấn đề. Cho nên...mẹ hi vọng con có thể hào phóng giúp đỡ chút, đưa 20 tỷ tiền thuốc và thuê người chăm sóc, như vậy việc điều trị và chăm sóc bố mới có thể tiếp tục. 20 tỷ?
Thím Lý đứng một bên vô cùng kinh ngạc!
Nếu việc tập đoàn hoạt động khá tốt, còn có thể mở rộng khu vực hoạt động, chút chi phí thuốc thang này lại không gánh nổi? Việc mở rộng hoạt động có thể tạm thời dừng lại, không phải sao?
Vãn Ninh, lời này nói thì dễ, nhưng làm thì lại khó! Chú Vương con đã đầu tư phần lớn tài sản vào đó rồi, việc này... việc này sao có thể nói dừng là dừng được?
Chi phí thuốc thang và chăm sóc bố cũng không thể nói dừng là dừng được
Cho nên ta mới bàn bạc với con, hi vọng con có thể đưa 20 tỷ. Mẹ thật sự chắc chắn dùng 20 tỷ này cho bố con chứ?
Diệp Vãn Ninh châm biếm lại, nhìn khuôn mặt giả dối của mẹ, Diệp Vãn Ninh ngồi xuống sofa.
Lời này của con là có ý gì? Lẽ nào người mẹ này còn có thể lừa con sao?
Chuyện mẹ lừa gạt con còn ít sao?
Diệp Vãn Ninh nói khiêu khích lại lần nữa.
Con vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó đến tận bây giờ? Không phải mẹ đã giải thích với con rồi sao? Đó cũng là không còn cách nào khác, không phải bây giờ con sống rất tốt sao? Chí ít con là cô chủ của Lục gia! Ăn mặc đều không phải lo, còn được hưởng vinh hoa phú quý không hết, con không biết cảm ơn thì thôi đi, lại còn quay lại chỉ trích mẹ?
Lâm Vận Cầm nói một hồi, khuôn mặt vui vẻ dịu dàng trước đó thoáng chốc thay đổi...
Diệp Vãn Ninh nhìn khuôn mặt dần dần biến sắc khó coi của Lâm Vận Cầm, xem ra mẹ tưởng rằng chuyện cô nói bị lừa dối lúc nãy là chỉ việc cô bị tính kết Ý của mẹ là, con còn phải cảm ơn mẹ? Sau đó mang ơn với mẹ?
Diệp Văn Ninh không ngờ rằng đến tận bây giờ mẹ vẫn không có một chút hối lỗi nào! Nếu không phải cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và người lái xe kia, thì bây giờ cô vẫn bị mẹ che mắt, cho rằng mẹ thật sự vì cứu vớt tập đoàn, mới không thể không để cô hy sinh! Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự ngốc quá rồi... dù sao trong lòng mẹ cũng chưa từng có cô!
Con!
Lâm Vận Cầm tức giận giơ tay chuẩn bị giáng một phát xuống mặt Diệp Vãn Ninh, nhưng nghĩ đến 20 tỷ kia, bà chỉ có thể oán giận thu tay lại!
Chuyện trước kia đều do mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con, nhưng hiện giờ mọi chuyện đã được định sẵn, mẹ ban đầu đã giải thích cho con rồi, làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, bởi vì muốn để tập đoàn Diệp Thị phát triển trở lại, mẹ mới ra kế sách như vậy, lừa con...
Diệp Vãn Ninh biết mẹ muốn 20 tỷ này để làm gì, nhưng cô tuyệt đối không thể đưa cho bà! Nhưng chi phí thuốc thang và hộ lý của bố khiến cô lo lắng!
Tóm lại, chi phí thuốc thang và hộ lý của bố mẹ không phải lo, con sẽ tự mình lo phần bệnh viện và hộ lý, 20 tỷ này sẽ do con tự trả. Bây giờ vấn đề khó đã được giải quyết xong xuôi, thời gian không còn nhiều nữa, con cũng phải đi đây.
Lâm Vận Cầm không ngờ được rằng, con gái lại có thể dùng cách đơn giản như vậy để giải quyết yêu cầu của bài Bà muốn 20 tỷ vốn không phải là tiền hộ lý, tiền thuốc thang gì, mà là vì bịt miệng tên tài xế kia, nhưng bây giờ... bà lấy đâu ra 20 tỷ này đây?
Nhìn Diệp Vãn Ninh ngồi vào chiếc xe Mercedes đi xa.... Lâm Vận Cầm căm giận gạt sạch trà và mấy món ăn nhẹ xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn! Lâm
Vận Cầm tức tối quay lại sofa ngồi
Ngồi trong chiếc xe Mercedes, Diệp Vãn Ninh chăm chú nhìn sự nhộn nhịp ngoài cửa sổ, không lên tiếng. Thím Lý thấy bộ dạng của Diệp Vãn Ninh lúc này, quan tâm hỏi:
Cô chủ, không sao chứ?
Tôi không sao, thím Lý.
Diệp Vãn Ninh mỉm cười với thím Lý, cô phiền lòng về khoản chi phí thuốc thang và người chăm sóc cực lớn của bố, trong thẻ ngân hàng trước kia chỉ có 35 triệu, nhiều nhất có thể duy trì được trong một tuần, cô không có trang sức, chỉ có 35 triệu mình dành dụm được.
Cô phải tìm cách..... tiền thuốc thang và phí chăm sóc cực lớn, đối với cô bây giờ mà nói căn bản khó mà gánh vác được, nên làm thế nào đây?
Đêm nay, Diệp Vãn Ninh trằn trọc không ngủ được, cô khoác chiếc áo ngoài, đứng cạnh cửa ngách, lông mày nhíu chặt, gương mặt xinh đẹp vốn không có lấy một nét cười.
Nên làm sao đây?
Cô cúi đầu thì thầm:
Chẳng nhẽ thực sự phải hỏi mượn anh ta? Không được... tuyệt đối không được...
Khoảng thời gian mấy tháng này, Diệp Vãn Ninh đã biết rõ tính khí của Lục Thừa Tiêu, nếu thực sự nói ra với anh, không những không mượn được số tiền này, nhỡ may không cẩn thận chọc giận anh, tập đoàn Diệp Thị cũng không giữ nổi, nhân phẩm và tự trọng của cô cũng sẽ bị anh chà đạp thậm tệ, không chút thương tình!
Nhưng vì bố... chỉ có anh mới có thể cho cô mượn số tiền thuốc thang và hộ lý lớn như vậy.... Ngoài anh ra, còn có ai chứ?
Diệp Vãn Ninh không ngừng suy nghĩ, cuối cùng trong đầu xuất hiện một hình bóng
Đúng rồi, sao mình lại quên mất người này chứ!
Diệp Vãn Ninh lập tức nở nụ cười, liền đi tới cạnh bàn, viết sẵn giấy nợ đặt vào túi xách của mình.
Chiều hôm sau.
Nghi Tâm....
Sau nửa tiếng đồng hồ, Hạ Nghi Tâm vội vội vàng vàng đến quán cà phê Văn Ninh hẹn gặp mình. Vừa vào cửa, Hạ Nghi Tâm lập tức vẫy tay ra hiệu về phía Diệp Vãn Ninh:
Vãn Ninh, mình đến hơi muộn! Dạo này mệt quá, vừa ngủ quên, mình xin lỗi cậu nhé!
Hạ Nghi Tâm gần đây đang thích nghi với nhịp làm việc nhanh ở công ty, trong thời gian ngắn rất khó điều chỉnh được trạng thái của bản thân, hai ngày nghỉ này cứ không cẩn thận là lại ngủ quên, vừa lên giường thì ngủ đến 1 giờ chiều!