Em không sao, Yên...
Lạc Vận Nhi chủ động ôm lấy eo Lang Yên, cô ta biết Lang Yên thích cô ta bao nhiêu, chính vì hắn thích cô ta, mới có thể khiến cô ta lợi dụng hàn như vậy!
Em thực sự không sao chứ? Anh rất lo cho em!
Lạc Vận Nhi lắc đầu, chủ động hôn Lang Yên: Yên, đừng lo cho em quá, em không sao.
Để anh xem vết thương sau lưng em.
Lang Yên vẫn không yên tâm.
Um.
Lạc Vận Nhi ngoan ngoãn trở lại giường, nằm sấp xuống. Lang Yên thương xót đưa tay xoa nhẹ vùng da xung quanh vết thương của cô ta.
Vết thương dài như vậy, còn nói là không sao? Bây giờ còn đau không? Không đau nữa! Chỉ là vết thương ngoài da thôi, em có thể chịu được.
Lạc Vận Nhi trả lời qua loa.
Lúc đầu anh không nên đồng ý với em! Anh nên ngăn em tiếp cận Lục Thừa Tiêu!
Nghe Lang Yên nói như vậy, Lạc Vận Nhi liền sốt sắng, lập tức ngồi dậy đưa tay nằm lấy vạt áo của Lang Yên: Tin em đi, em sẽ tự bảo vệ tốt bản thân mình, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, em sẽ thuận lợi lấy được thứ ông Lang muốn
Nếu em bị thương lần nữa, anh sẽ lập tức nói với ông
Lang, hủy bỏ nhiệm vụ lần này của em! Hắn có khả năng này! Lạc Vận Nhi nghiêm túc gật đầu đảm bảo:
Được, em hứa với anh, tuyệt đối sẽ không bị thương lần nữa! Lạc Vận Nhi giống như một con cừu non ngoan ngoãn, vùi vào lòng Lang Yên:
Đợi lát nữa lúc anh rời khỏi phải cẩn thận một chút, đừng để mấy tên bảo vệ phát hiện ra.
Trên miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Lạc Vận Nhi đã có tính toán.
Yên tâm đi, anh có thể đến, thì nhất định có thể đi. Lang Yên chưa từng nghi ngờ vào khả năng của mình. Sáng sớm hôm sau.
Điện thoại đặt ở trước tủ đầu giường bỗng reo lên, Diệp Vãn Ninh cầm điện thoại, nhìn tên hiển thị, sáng sớm đã vội vã gọi điện cho cô rồi?
Diệp Vãn Ninh ấn nút nghe, đặt tờ báo trong tay sang một bên:
Có chuyện gì sao?
Vãn Ninh à, mẹ đã lâu chưa nhìn thấy con rồi! Gần đây thế nào? Nghe nói con trong cuộc thi thiết kế giành được giải nhì, mẹ còn nghĩ làm sao để chúc mừng con này!
Khi cô còn nhỏ cho dù thi đứng đầu toàn trường cũng không nghe thấy một câu khen ngợi của mẹ, chứ đừng nói là chúc mừng, điều này thật khiến cô có chút được chiều mà vẫn thấy lo!
Không cần phiền phức như vậy, có chuyện gì thì nói thắng ra, con thích nói chuyện thẳng thắn.
Lâm Vận Cầm ở đầu dây điện thoại bên kia không ngờ con gái có thể nói chuyện với mình như vậy, nhưng không còn cách nào khác đành nhẫn chịu, vì dù sao người có thể cho bà vay 20 tỷ chỉ có cô!
Mẹ có chuyện muốn tìm con bàn bạc, con xem có thời gian gặp mẹ không?
Lâm Vận Cầm hiếm khi nói chuyện kiêng dè như vậy!
Hai giờ chiều, con sẽ về nhà thăm bố.
Được, vậy mẹ ở nhà đợi con.
Diệp Vãn Ninh vừa ngắt điện thoại, thì nghe thấy tiếng ầm ĩ ở trong sân.
Cô làm việc kiểu gì? Bộ lễ phục này không thể vắt mạnh như vậy! Bây giờ thì hay rồi! Vắt hỏng luôn rồi!
Thực sự xin lỗi cô Lạc, tôi...
Cô cái gì mà cô? Cô làm hỏng lễ phục của tôi còn muốn cãi à?
Vừa mới vào ở trong biệt thự được khoảng 1 tuần, Lạc Vận Nhi đã ra vẻ như là nữ chủ nhân ở đây vậy!
Còn con mèo hoang ngu ngốc này, ở đâu ra thế? Đuổi nó ra ngoài cho tôi!
Cô Lạc, đây không phải mèo hoang, đây là mèo ở trong nhà, mấy ngày nay cô không thấy nó, là vì nó luôn ở trong phòng ngủ... hôm nay hiếm khi thời tiết đẹp, Lục Lục ra phơi nắng. Nhìn thế này chắc chắn là mèo hoang, cũng không phải loại quý hiểm gì!
Lạc Vận Nhi cả vú lấp miệng em, bộ dạng dịu dàng điềm đạm mấy ngày trước đã biến mất, tất nhiên lý do cô ta ngang ngược như vậy rất đơn giản, chính VÌ Lục Thừa Tiêu đi khảo sát tình hình của tập đoàn ở khu vực Châu Âu rồi, 3 ngày nữa mới quay về t
Diệp Văn Ninh ở trên tầng nghe thấy tiếng mắng chửi của Lạc Vận Nhi, lập tức từ trên tầng đi xuống.
Xảy ra chuyện gì thế?
Diệp Vãn Ninh đưa tay vẫy Lục Lục:
Lục Lục, lại đây.
Lục Lục nghe lời liền chạy đến bên cạnh Diệp Văn
Ninh, ra phía sau cô. Là người giúp việc mới đến Tiểu Ngư lúc đang giặt sạch lễ phục cho cô Lạc, không chú ý. dùng lực hơi mạnh, khiến bộ lễ phục bị hỏng
Thím Lý lập tức giải thích với Diệp Vãn Ninh.
Diệp Vãn Ninh nhìn bộ lễ phục bên cạnh bị hỏng: Tiểu Ngư, xin lỗi cô Lạc đi.
Vâng, cô chủ.
Tiểu Ngư lập tức đi đến bên cạnh Lạc Nhi, cúi đầu thành khẩn xin lỗi cô ta.
Thực sự xin lỗi, cô Lạc, lần này là tại tôi không chú ý, lần sau tôi nhất định, nhất định chú ý hơn.
Sẽ không có lần sau nữa! Cô bị đuổi việc rồi, đợi anh Thừa Tiêu về, tôi sẽ nói với anh ấy!
Cô chủ, thím Lý
Tiểu Ngư vô cùng đáng thương nhìn mọi người, hy vọng mọi người có thể mở miệng nói đỡ cho cô.
Tiểu Ngư, lần sau làm việc, chuyện giặt quần áo này tạm thời giao cho Tiểu Cần.
Ý cô chủ là tôi có thể ở lại a?
Diệp Vẫn Ninh mỉm cười gật đầu: Đi làm việc đi, trừ vào tiền lương tháng này, coi như nhận lỗi với cô Lạc! Vâng, vâng, cảm ơn cô chủ, cảm ơn cô chủ.
Ai nói cô có thể ở lại!
Lạc Vận Nhi vốn không coi Diệp Vãn Ninh ra gì, cô ta lạnh lùng nhìn Diệp Vãn Ninh đang mỉm cười, liền nói: Không được! Cô không được ở lại! Cô đã bị đuổi rồi, cô nghe không hiểu à? Thím Lý! Trả cô ta tiền lương, rồi đuổi cô ta đi!
Cái này...
Mọi người đi làm việc tiếp đi.
Diệp Văn Ninh lên tiếng dặn dò. Mọi người gật đầu lập tức nhanh chóng rời khỏi sân.
Diệp Vẫn Ninh, cô như này là có ý gì? Tôi không thể dạy dỗ một người làm à? Đợi khi mọi người đi hết, Diệp Vãn Ninh vẫn không đáp lại Lạc Vận Nhi, cô ta ngược lại lên tiếng trước!
Ý gì à? Không phải cô đã thấy rõ rồi sao? Chỉ là một bộ lễ phục thôi, người không phải là thánh mà không mắc lỗi, hơn nữa quần áo cũng đã hỏng rồi, cô còn muốn thể nào? Huống hồ cũng đã trừ vào tiền lương tháng này của cô ấy.
Bộ lễ phục này, là chuẩn bị cho bữa tiệc dòng tộc mà anh Thừa Tiêu dẫn tôi đi, bây giờ bị con bé tay chân vụng về đó làm hỏng mất rồi, đuổi có ta đã là rất nhân từ rồi! Hơn nữa, bộ lễ phục này của tôi còn là bản giới hạn! Và lại... cô ta thấp hèn như vậy, tôi có quyền đuổi có ta đòi
Cô ấy rất cần công việc này, hơn nữa làm người phải có lòng khoan dung, cô có thể chọn bộ lễ phục khác tốt hơn, nhưng cô ấy muốn tìm việc sẽ rất khó khăn.
Thim Lý từng nói với cô hoàn cảnh khốn khó của nhà Tiểu Ngư. Hơn nữa đây chỉ là vô tình làm hỏng, một bộ lễ phục không nhất định phải đuổi một người đang rất cần công việc này.
Cô ở đây giả bộ làm người tốt gì chứ?
Tôi không hề giả làm người tốt, chỉ là đang khuyên cô làm người tốt một lần thôi.
Diệp Vãn Ninh hời hợt lên tiếng lần nữa:
Dù sao trước mắt nên kết thúc ở đây, trong tình huống
Lục Thừa Tiêu không có ở đây, trong nhà này, tôi có quyền quyết định cô ấy đi hay ở hơn cô, không phải sao?
Cô!
Cho dù Lạc Vận Nhi tức tối đến cực điểm, nhưng không có cách nào phản bác lại lời Diệp Vãn Ninh nói: Diệp Vãn Ninh, lần này coi như cô giỏi
Lạc Vận Nhi cầm bộ lễ phục tức tối rời đi!
Diệp Vãn Ninh có thể cảm nhận được cơn giận khi nãy của Lạc Vận Nhi, có lẽ lần sau người quyết định Tiểu Ngư đi hay ở chính là cô ta... nhưng cô sẽ dùng hết khả năng của mình, khi cô vẫn còn có quyền này, không để người giúp việc trong biệt thự chịu đựng sự bắt nạt và hoạnh học của Lạc Vận Nhi.
Diệp Vãn Ninh lắc đầu bất lực, đi về phía Tiểu Ngu làm việc, cô vừa đi vào phòng bếp, thím Lý và Tiểu Ngư liền cùng đi tới.
Cô chủ.
Thím Lý gật đầu với Diệp Vãn Ninh.
Cảm ơn cô chủ, cảm ơn...
Tiểu Ngư lập tức tiến đến cảm ơn.
Diệp Vãn Ninh lấy từ trong ví một phần tiền mình tiết kiệm trước đây đưa cho Tiểu Ngư.
Mẹ cô bị bệnh, em trai còn đang đi học, những chi phí đó đều không nhỏ, tuy ở đây chỉ có 70 triệu, nhưng là tấm lòng của tôi, ít nhiều cũng sẽ giúp được cô đôi chút, tôi sẽ nói với quản gia mỗi thứ 7 hàng tuần sẽ cho cô nghỉ một ngày, để cô về chăm sóc mẹ và em trai còn nhỏ.
Cô chủ, tiền của cô... tôi không thể cầm, vừa nãy cô giúp tôi như vậy, vì tôi mà khó tránh có đụng chạm không vui với cô Lạc, tôi.... Nếu tôi còn nhận tiền của cô, vậy thật là không biết điều rồi!
Yên tâm đi, đây là tiền riêng của tôi, có thể tạm thời cứu nguy, nếu cô không muốn nhận, vậy coi như tôi cho cô vay, đợi khi cô có năng lực có tiền rồi thì trả lại cho tôi cũng không muộn, học phí của em trai cô và sinh hoạt phí cũng không thể bớt được, đừng cố mạnh mẽ nữa, Tiểu Ngư, tôi trước kia cũng bối rối như cô vậy, nhưng tất cả đều sẽ qua thôi, giai đoạn khiến cô khó khăn nhất sẽ qua thôi, tương lai sẽ tốt đẹp hơn.
Dứt lời, Diệp Vãn Ninh nở nụ cười nhìn Tiểu Ngư, đưa chiếc thẻ ngân hàng trong tay cho Tiểu Ngư:
Mật khẩu ở phía sau thẻ, cầm đi.
Cô chủ.
Tiểu Ngư cảm kích nhìn bóng lưng Diệp Vãn Ninh rời đi:
Thật là một người tốt... cảm ơn cô, cô chủ Cô chủ không chỉ xinh đẹp, mà tấm lòng còn lương thiện, Cô Lạc kia không thể bì được, nhìn bộ dạng cô ta lúc nãy hung dữ với Lục Lục, tiếc rằng tôi là người giúp việc, không được quyền nói, nhưng cô làm việc phải cẩn thận hơn, cô Lạc đó không phải người dễ phục vụ đâu.
Vâng vâng, thím Lý, Tiểu Ngư nhớ rồi.
Thím Lý nở nụ cười hiền hòa, gật đầu:
Tiếp tục làm việc đi.
Thật hy vọng cậu chủ có thể sớm ngày nhìn rõ bộ mặt thật của cô Lạc, tuy cô ta rất giống La Vân Nhi từ ngoại hình, đến cả tính cách, tất nhiên cũng khó phục vụ như nhau!
Tiểu Ngư gật gật, lập tức cúi đầu tiếp tục làm việc.
Khoảng 2 giờ chiều, Diệp Vãn Ninh đi cùng thím Lý về nhà họ Diệp.
Vừa bước vào cửa, Lâm Vận Cầm gương mặt tươi cười từ trong nhà đi ra:
Về rồi à? Mẹ đã chuẩn bị rất nhiều những món con thích, ở lại ăn tối nhé. Không cần đầu, con chỉ về thăm bố.
Thím Lý thấy dáng vẻ mẹ hiền của Lâm Vận Cầm này, cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng lại không nói ra được kỳ quặc ở chỗ nào.
Nếu đã như vậy, thì ăn chút đồ ăn nhẹ đi, đều là thứ con thích ăn, còn có sữa, nước ép hoa quả.
Lâm Vận Cầm sáng sớm đã bảo người giúp việc chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
Bây giờ con không đói, trước hết để con lên thăm bố đã.
Những chuyện khác, đợi cô thăm bố xong nói cũng không muộn.
Lâm Vận Cầm mặt xám xịt, vội vàng nở nụ cười lần nữa:
Được, con lên thăm bố đi.
Thím Lý, bà ở đây đợi tôi chút.
Vâng, cô chủ.
Thím Lý kính cẩn lễ phép càng làm Lâm Vận Cầm cảm thấy không vui, không ngờ mới có mấy tháng, cô đã trở thành cô chủ không chỉ vào ở biệt thự, mà còn khiến người làm ở biệt thự còn kính cẩn lễ phép với cô như vậy!
Diệp Vãn Ninh cẩn thận bước lên cầu thang, đến khi đẩy cửa phòng ngủ bước vào, vừa đúng lúc thấy dì Ngô và hộ tả đang chăm sóc cho bố.
Dì Ngô để ý đến Diệp Vãn Ninh đi vào phòng trước, bà ngạc nhiên lên tiếng:
Cô chủ...
Thím Ngô.
Diệp Văn Ninh gật đầu với thím Ngô và hộ lý. Cô chủ... ô không phải, cô Lục.....
Thím Ngô bối rối đổi cách xưng hô, cách xưng hô này khiến cô cảm thấy vô cùng không quen. Thím Ngô, bà gọi tôi như trước kia đi.
Thím Ngô gật đầu, đưa tay nắm lấy tay Diệp Vãn Ninh:
Ông chủ gần đây sức khỏe tốt lên nhiều rồi, cô chủ yên tâm đi,tôi và hộ lý sẽ chăm sóc tốt cho ông chủ.
Thím Ngô gật gật đầu, nằm chặt tay Diệp Vãn Ninh: Sắc mặt của ông chủ gần đây tốt hơn rất nhiều, cô chủ yên tâm đi, tôi và nhân viên chăm sóc sẽ chăm sóc cho ông chủ thật tốt.
Sau khi hộ lý xử lí xong những việc tiếp đó, gật đầu với Diệp Vãn Ninh và thím Ngô rồi rời khỏi phòng ngủ.
Diệp Vãn Ninh tiến về phía trước, thấy bố vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng vừa bực bội vừa oán hận, bực bội là vì bản thân không tìm thấy bất cứ chứng cứ nào sẽ đưa họ ra luật pháp xử trí, hận là vì sự tàn nhẫn của mẹ và sự không từ thủ đoạn của những kẻ thân cận ở cạnh bố
Bố, bố yên tâm, những việc nên làm Vãn Ninh đều sẽ làm, những kẻ đáng bị bắt Văn Ninh nhất quyết sẽ không nương tay.
Diệp Vãn Thanh nằm lấy bàn tay nhăn nheo của bố, lẩm nhẩm nói. Cô chủ, cô nói gì vậy?
Thím Ngô không nghe rõ những lời thì thầm Diệp Vãn
Ninh vừa nói, cất tiếng hỏi.
Không có gì, thím Ngô.
Diệp Vãn Ninh quay lại nhìn thím Ngô phía sau:
Tôi có vài chuyện muốn hỏi thím, thím nhất định phải nói thật với tôi, trong ngôi nhà này, người mà tôi có thể tin tưởng, ngoài bố ra, thì chỉ có mình thím.
Cô chủ, cô muốn hỏi tôi cái gì? Tôi biết nhất định sẽ nói hết.
Thím Ngô...
Diệp Vãn Ninh đang chuẩn bị nói, nhìn ra phía cửa, sau khi đóng lại, nhỏ tiếng nói:
Mối quan hệ của mẹ tôi và quản gia Vương đã bao lâu
Cô chủ... rôi?
Thím Ngô nhìn Diệp Vãn Ninh với chút khó xử:
Cô chủ, sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy? Thím Ngô, thím đã đồng ý nếu biết sẽ nói hết với tôi. Thím Ngô gật gật đầu, lập tức kể chuyện mà mình biết: Đã được mấy năm rồi.
Thím Ngô không dám lên tiếng là vì thân phận thấp kém, nếu thím nói ra, kết cục thế nào cũng có thể đoán được.
Bao năm rồi?
Diệp Vãn Ninh không ngờ rằng mẹ lại có thể âm thầm qua lại với quản gia Vương đã mấy năm rồi? Chuyện này cô hoàn toàn không biết
Vâng, tôi nhớ tối hôm đó, cô chủ đang tham gia chuyến du lịch cuối cùng trước khi trường tổ chức lễ tốt nghiệp, còn ông chủ đang đưa người ra nước ngoài công tác. Tối hôm đó tiếng sấm rất lớn, tôi trằn trọc không ngủ được, bèn dậy rót cốc nước uống, ai ngờ rằng vừa bước ra cửa...thì...thì nghe thấy tiếng rên của bà chủ...
Tiếng rên
Thím Ngô gật gật đầu:
Tôi vào xem một chút, mới phát hiện bà chủ đang...đang cùng với quản gia Vương...tôi vội vàng nhanh chóng quay trở lại phòng, chuyện này tôi không dám nói với bất kỳ ai, càng không dám kể cho ông chủ, dù sao tôi cũng chỉ là người làm, cô chủ, tuy tôi đã làm cho Diệp gia nhiều năm, nhưng suy cho cùng thân phận thấp kém, lời tôi nói ai sẽ tin đây? Không chỉ ông chủ mà những người khác cũng sẽ không tin, tôi vì thế mà bị bà chủ nhắm trúng, một người thấp cổ bé họng như tôi phải làm sao... huống hồ ông chủ yêu thương bà chủ như vậy, nếu tôi cố chấp nói ra, sợ rằng ông chủ cũng không tin tôi
Sau khi Diệp Văn Ninh nghe thím Ngô nói một hồi, bất giác năm chặt tay, cô căm hận vô cùng!
Cũng có thể bố phát hiện ra chuyện của mẹ và Vương Đống Nhiên, mới thẹn quá hóa giận? Mẹ vì thế mới bỏ độc? Hoặc bởi bị mẹ lo sợ bố phát hiện chuyện mẹ và Vương Đống Nhiên âm thầm qua lại mới ra tay trước phòng tai họa? Diệp Vãn Ninh không ngừng suy đoán trong lòng mọi khả năng có thể xảy ra.
Tất cả chuyện này đều không thể tưởng tượng nổi
Thím Ngô, những chuyện này ngoài nói với tôi ra, e rằng thím phải chôn nó mãi mãi trong lòng rồi!
Thím Ngô vô cùng kinh ngạc:
Cô chủ...cô tin lời tôi nói sao?
Diệp Vãn Ninh gật gật đầu, vừa lộ ra một nụ cười cay đẳng:
Tôi muốn không tin sợ rằng cũng khó thím Ngô, nhờ thím chăm sóc bố chu đáo, bây giờ tôi đang ở Lục gia, không thể lúc nào cũng về được, thím nhất định phải chăm sóc bổ thật chu toàn!
Cô chủ, cô yên tâm, ông chủ đối với đám người làm chúng tôi ơn nặng như núi, tôi nhất định sẽ cố hết sức chăm sóc cho ông chủ!
Diệp Văn Ninh nhìn bố lo lắng, nếu có thể, cô thật sự muốn đón bố từ Diệp gia đi, nhưng giờ cô đến thân mình còn khó giữ, nếu như đón bố về Lục gia, Lạc Vận Nhi cũng tuyệt đối sẽ không để yên.
Có lẽ...nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất..
Dù sao thật sự muốn cướp tập đoàn Diệp Thị từ tay bố, chỗ cổ phần đó của bố cũng phải để ông tự tay ký mới được!
Diệp Vãn Ninh nói chuyện với bố hồi lâu, rồi mới mỉm cười rời khỏi phòng ngủ, vừa mới vào phòng khách, liền nhìn thấy khuôn mặt không ngừng tươi cười của mẹ.
Vấn Ninh à, mẹ có chuyện cần nói với con. Lâm Vận Cầm vừa nói, vừa vui vẻ đi về phía con gái mình.