Diệp Vãn Ninh lập tức gia tăng tốc độ, đúng vào lúc chỉ còn một trăm mét cuối cùng, tất cả xe đua bỗng chốc đều tăng tốc xông thẳng về trước...
Dần dần, cô đuổi kịp Lục Thừa Tiêu, cùng chạy nước rút với xe của anh trên đường đua, cô đội mũ bảo hiểm xoay đầu nhìn Lục Thừa Tiêu chăm chú, cô khẽ nheo đôi mắt đẹp, sau đó liền cấp tốc quay đầu, nhấn mạnh chân ga tăng tốc chạy về trước.
Lục Thừa Tiêu nhìn đôi mắt quen thuộc vô ngần kia, cũng quay đầu gia tăng tốc độ, không ngờ rằng nhân lúc anh bị phân tâm, chiếc xe của cô đã vượt qua trạm cuối cùng.
Chiếc cờ đỏ trong tay trọng tài khẽ động, quán quân của cuộc thi đấu đua xe lần này đều vượt qua sự dự đoán của mọi người!
Lục Thừa Tiêu đi xuống khỏi xe đua, trong tâm trí vẫn là đôi mắt xinh đẹp lại khiến anh cảm thấy thân thuộc vạn phần vừa nãy... là một người phụ nữ! Không ngờ người thắng anh lần này lại là một người phụ nữ! “Gì thế này! Anh Thừa Tiêu, sao lại bị người phụ nữ kia đánh bại được!” Lạc Vận Nhi tức giận lên tiếng mắng mỏ: “Lại thắng được anh Thừa Tiêu, người phụ nữ kia rốt cuộc là có lai lịch gì?”
Có lai lịch gì? Anh cũng không có cách nào biết được, chỉ có thể nhìn cô gái đó xuống xe, cởi mũ bảo hiểm xuống, cuộn lại mái tóc lượn sóng dài đến eo của mình, bóng lưng đúng là đẹp đến mức ná thở. “Chính là ả đàn bà kia! Đúng là đáng ghét mà!” Lạc
Vận Nhi tức giận giẫm chân, dáng vẻ hờn dỗi khiến Lục
Thừa Tiêu và Kỷ Trình Tân đều có chút phản cảm. Mãi đến khi cô gái đó quay đầu, Lục Thừa Tiêu sững sờ... ba năm này, đây là lần đầu tiên khiến anh cảm thấy kinh hãi đến vậy!
Diệp Vãn Ninh quay đầu lại cười lên với Lục Thừa Tiêu ở phía sau, dung mạo động lòng người hướng về phía anh nở nụ cười, sau đó hất tung mái tóc, tay cầm lấy mũ bảo hiểm gợi cảm rời khỏi mép đường đua. “Là cô ấy..” Lục Thừa Tiêu thấp giọng lẩm bẩm, mỗi một lời nói ngôn từ, cử chỉ hành động của anh đều khiến
Lạc Vận Nhi cảm nhận được hệ số nguy hiểm đang gia tăng!
Lục Thừa Tiêu lập tức muốn xông lên trước, nhưng nhanh chóng bị Lạc Vận Nhi níu cánh tay lại. “Anh Thừa Tiêu, sắp bắt đầu phỏng vấn rồi, nếu đã giành được hạng hai... cũng sẽ phải phỏng vấn đấy, đây là quy tắc cuộc thi”
Lục Thừa Tiêu chủ động rút cánh tay của mình ra, “Anh chỉ làm theo việc mình muốn. Ý trong lời nói là chỉ cần là chuyện anh không muốn, không đồng ý, ai cũng không có năng lực đến ép buộc anh
Mặt anh lạnh tanh, sải bước nhanh về hướng Diệp Văn Ninh đã rời đi.
Kỷ Trình Hạo cũng sững sờ đứng ở chỗ cũ, đây là lần đầu tiên trong ba năm này, cậu ấy đã từ chối Lạc Vận Nhi.
Lạc Vận Nhi cũng đồng thời sững sờ... cô bị anh Thừa Tiêu cự tuyệt... cô ta không ngờ chỉ là một người phụ nữ giống với Diệp Văn Ninh xuất hiện, cô liền bị anh từ chối.... sao có thể như vậy! Sao lại có thể như vậy! Cô mới là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của anh Thừa Tiêu mà!
Lục Thừa Tiêu bước nhanh về phía phòng thay đồ, mãi đến khi đi đến trong hành lang, anh vội vã tiến lên chặn đường Diệp Vãn Ninh.
Trái tim đang đập bình bịch của cô bỗng nảy thêm một nhịp, cô để lại một nụ cười nhạt rồi xoay người rời đi, vốn chỉ là biểu hiện của sự hoảng loạn muốn chạy trốn, không ngờ lại bị anh đuổi kịp! “Chậm đã!” Anh giơ tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Diệp Vãn Ninh hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Thừa Tiêu, anh bỗng đẩy cô sát lại bức tường trên hành lang, sau đó chống tay lên vách tường bên cạnh, chặn hết mọi đường đi của cô.
Anh khẽ nhíu mày, dùng sức quá mạnh khiến miệng vết thương của anh như bị kéo căng ra đau đớn, có điều anh cũng không hề để tâm, bởi vì thu hoạch lớn nhất ngày hôm nay chính là cô đang ở trước mặt mình.
Diệp Vãn Ninh cong lên một nụ cười, cái miệng nhỏ khẽ mấp máy: “Quý ngài đây, xin hỏi anh có chuyện gì không? Ở đây là phòng thay đồ hậu trường, anh không nên đến đây”