Ba ngày sau, hiện trường cuộc thi được tiến hành bừng bừng khí thế. “Anh Thừa Tiêu, em đặc biệt đến cổ vũ anh đấy ạ!” Lạc Vận Nhi xuất hiện bên cạnh khán đài giành cho khán giả, sự xuất hiện của cô ta dẫn đến từng trận xôn xao, mặc quần bỏ ngắn sát cơ thể màu đen, làm tôn lên vóc dáng toàn mỹ của cô ta, fan nam có mặt ở đó đều rụng rời ngây ngốc hết cả. “Ừ” Lục Thừa Tiêu chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, sau đó tiến về phía xe đua của mình làm sẵn công tác chuẩn bi.
Kỷ Trình Hạo chỉ nhìn Lạc Vận Nhi với hàm ý sâu xa, sau đó cong khóe miệng cười lên, người phụ nữ này đúng là có chút tự đưa mình vào thế khó xử, tự làm bẽ mặt mình, Lục Thừa Tiêu rõ ràng không nói chuyện đua xe với cô ta, cô ta ngược lại còn... dính như sam, Lạc Vận Nhi quả là đã thay đổi rất nhiều! “Anh Trình Hạo, chúng ta đi lên lầu cổ vũ cho anh Thừa Tiêu được không?”
Kỷ Trình Hạo thế nào cũng được khẽ nhún vai, “Ừ” Anh gật đầu đồng ý, theo nhịp bước của Lạc Vận Nhi cùng đi lên khán đài ngoài trời ở lầu hai. “Tiếp theo mời các vị tuyển thủ vào chỗ của mình, cuộc thi đấu của chúng ta chính thức được bắt đầu. Giọng nói của người dẫn Chương trình vang lên hết lần này đến lần khác, tiếng hoan hô, hò hét sôi sục trong toàn trường chưa từng ngừng lại. “Văn Ninh, cố lên! Uống chút nước nhé? Lát nữa phải cố gắng đó!” Hạ Nghi Tâm cổ vũ cho bạn thân, Hải Lệ làm trọng tài đứng từ phía xa cũng làm động tác cổ vũ Diệp Văn Ninh. “Hải Lệ đang cổ vũ tớ đấy!” Diệp Vãn Ninh lập tức vẫy tay về phía Hải Lệ, lộ ra nụ cười. “Vãn Ninh, tớ đợi cậu ở trạm cuối! Cố lên nhé!” “Ừ, được! Đợi tin tốt của tớ!” Diệp Vãn Ninh đập tay với Hạ Nghi Tâm, sau đó đội mũ bảo hiểm, dưới tiếng hiệu lệnh ngồi vào trong con xe đua.
Kỷ Trình Hạo đứng trên khán đài ngoài trời ở lầu hai nhìn thấy hình bóng một người con gái xuyên qua giữa đoàn người, chính vào lúc anh chuẩn bị đi xuống tìm cô,
Hạ Nghi Tâm cũng chú ý đến Lạc Vận Nhi đang ở bên cạnh
Kỷ Trình Hạo.
Kỷ Trình Hạo muốn lập tức đi xuống tìm Hạ Nghi Tâm, nhưng cô lại xuyên qua nhóm khán giả, tức giận hầm hầm rời đi. “Anh Trình Hạo, anh đi đâu thế?” Lạc Vận Nhi nũng nịu kéo Kỷ Trình Hạo, “Sắp bắt đầu cuộc thi rồi, chúng ta phải cổ vũ cho anh Thừa Tiêu mà, bây giờ anh còn muốn đi đâu nữa ạ?” “Anh có việc gấp! Em bỏ tay ra!” Kỷ Trình Hạo gỡ bàn tay của Lạc Vận Nhi ra.
Nhưng đợi đến lúc anh muốn đi xuống...
Đi kèm với tiếng hò hét long trời lở đất chấn động toàn trường, màn che cuộc thi đấu chính thức được kéo xuống. Bây giờ anh chỉ có thể ngoan ngoãn đứng trên khán đài không thể đi đâu được, bởi vì màn che đã được kéo xuống, anh không thể chạy qua đường đua đi tìm Hạ Nghi Tâm giải thích rõ ràng! “Aaaa... cố lên cố lên! Anh Thừa Tiêu cố lên! Anh Thừa Tiêu!” Lạc Vận Nhi không kiêng nể gì cả rít lên chói tại khiến Kỷ Trình Hạo không nhịn được bịt lỗ tại lại... “Có thể nhỏ tiếng chút không? Em là người mẫu đó, như thế có phần không tốt đâu!” “Không tốt à? Em là đang cổ vũ cho anh Thừa Tiêu mà! Anh xem nhóm fan nam đến vì em kìa... bọn họ không hề để bụng em có hét lớn hay không!” “Anh Thừa Tiêu cố lên, cố lên! Aaa, cố lên!”
Kỷ Trình Hạo nhìn nhóm fan nam hâm mộ đến vì Lạc Vận Nhi, bọn họ mỗi người đều ngắm chặt Lạc Vận Nhi, không ngừng lấy điện thoại chụp hình, dáng vẻ thèm khát mê muội khó mà hiểu được.
Anh bất đắc dĩ nhún vai, dời tầm mắt đến đường đua.