Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 146: Em không có quyền nói không!




Người phụ nữ này suýt thì hại chết Vân Nhi, lại lừa gạt anh...anh cũng đã tàn nhẫn tổn thương cô, rốt cuộc là vì sao... anh vẫn không thể khống chế tình cảm của mình? Sau khi gặp được cô, sức tự chủ của anh đã hoàn toàn vô hiệu! “Ưm... không.” Diệp Vãn Ninh biết người đàn ông này lại hôn cô là có ý gì! “Em không có quyền nói không!” Cô không có quyền ngăn cản anh muốn chiếm lấy cô

Dư âm nồng nhiệt trong phòng nghỉ chưa từng tan đi... từng cơn sóng hừng hực lửa nóng cuồn cuộn ập đến!

Sự mờ ám kiều diễm, tiếng nỉ non của cô lại lần nữa vang lên....

Mãi đến khi chìm vào màn đêm, Lục Thừa Tiêu mới thả cô ra, cho cô thời gian nghỉ ngơi tạm thời mà anh vẫn luôn tinh thần sảng khoái, giống như con thú đã được thỏa mãn, soải đôi chân thon dài đi thẳng vào nhà tắm trong phòng nghỉ.

Nghe thấy tiếng anh tắm rửa, Diệp Vãn Ninh vận về cái eo mỏi của mình, “Ưm... Người đàn ông này rốt cuộc là được làm từ cái gì? Từ đầu đến cuối cô không hề dùng chút sức lực nào... tại sao đến cuối cùng người mệt mỏi lại chính là cô?

Diệp Vãn Ninh ơi Diệp Vãn Ninh, mày có phải là không thể cứu nổi rồi không? Tại sao mày không thể nào hận được anh ấy? Anh ấy đối với mày như thế... mày quên hết rồi sao?

Nghĩ đến chuyện bản thân từng bất lực cầu xin anh, khẩn khoản van nài anh, anh đều thờ ơ không chút động lòng...

Nghĩ đến chuyện anh từng khiến cô suýt mất con, trong lúc cô lên cơn hen suyễn lại nhẫn tâm giẫm vụn thuốc của cô...

Nghĩ đến anh vô tình phất áo bỏ đi, nghĩ đến anh thu mua tập đoàn Diệp Thị, khiến cô không thể không bỏ xuống tôn nghiêm của mình đến cầu xin anh lần nữa, nghĩ đến bản thân cô vừa nãy...

Tim cô giống như bị hàng ngàn chiếc kim đâm vào, đau đến mức khiến cô quên cả hô hấp...

Dời tầm mắt lên chiếc túi luôn mang theo người ở bên cạnh, ở bên trong đã có đơn ly hôn được cô chuẩn bị sẵn, chín giờ sáng ngày mai, cô sẽ rời khỏi đây đúng giờ, đơn ly hôn này cũng sẽ được đặt ở trên chiếc bàn phía bên kia đúng giờ...

Trong sảnh chính nhà họ Hạ.

Chỉ nghe thấy tiếng gào thét của Hạ Nghi Tâm, “Nói, tại sao không đưa em đến cuộc họp báo!” Cô phẫn nộ nhìn Kỷ Trình Hạo, thường ngày anh hô phong hoán vũ ở công ty, nay lại không hề có chút địa vị nào trước mặt cô “Bà cô của anh ơi, tha mạng cho anh, đưa em đến họp báo, em còn không dỡ luôn mái nhà à!” Kỷ Trình Hạo cũng là bất đắc dĩ “Bà cô là từ anh có thể tùy tiện gọi à?" Khiến Hạ Nghi Tâm tức giận không chỉ là vì điều này, càng nhiều hơn là: “Anh không đưa em đi cũng được thôi. Lại còn thêu dệt ra cái lí do rách nát như vậy, nói cái gì mà bác gái bảo anh đi đón bay, anh đang trên đường ra sân bay! Em gọi điện thoại cho anh thì mãi không nghe máy, em còn tưởng anh, anh... đồ khốn nhà anh!” Hại cô lo lắng cho anh ta mấy tiếng đồng hồ liền! “Em đang lo cho anh à?” Anh nháy mắt, vui mừng dò hỏi. “Không phải!” Hạ Nghi Tâm lập tức phủ nhận, “Em sợ lỡ anh có chuyện gì, thì không có ai tình báo tin tức về Lục Thừa Tiêu cho em nữa. Kỷ Trình Hạo cảm thấy có chút chán nản, “Thì ra đổi với em, anh chỉ có chút giá trị này?” “Đúng, nếu không... anh, anh còn tưởng là gì... chúng ta căn bản là không có khả năng, kẻ chơi bời trăng gió như anh, lại là bạn thân của tên khốn Lục Thừa Tiêu, em còn lâu mới thích anh!” “Được, anh sẽ nỗ lực khiến em phải thích anh!” Lần đầu tiên Kỷ Trình Hạo được lĩnh hội hàm nghĩa của bốn chữ “Quyết không từ bỏ”. Đối với cô, anh mãi mãi sẽ không từ bỏ dễ dàng đến thế!