“Chỉ cần tôi đồng ý, tôi làm gì cũng được?” Anh nheo lại đôi mắt nguy hiểm, đôi đồng tử hung ác nhìn khuôn mặt có chút hoảng hốt của cô chòng chọc, anh lặp lại lời của cô, “Cái gì cũng được?
Diệp Văn Ninh cắn chặt răng, hạ quyết tâm, nhanh chống gật nhẹ đầu, “Đúng, cái gì cũng được “Cho dù muốn cô chết?”
Lời vừa thốt ra, Diệp Vãn Ninh sững sờ. Có thể chỉ cần anh đồng ý với tôi không được sa thải những nhân viên cấp cao, tôi đều có thể đồng ý với anh. “Tính mạng của cô lại rẻ mạt như vậy?” Lục Thừa Tiêu tỏ ra không vui, nhíu ấn đường giơ tay nắm chặt hàm dưới cô, "Tôi sẽ không lấy tính mạng của cô, thứ tôi muốn... cô có thể cho được
Bây giờ cô chỉ độc một thân một mình, mất hết tất cả, còn có thứ gì cô có thể cho anh? “A...” Diệp Vãn Ninh hoảng sợ kêu ra tiếng, đột nhiên anh bề ngang cô làm hai chân cô nhấc lên khỏi mặt sản “Tôi nói rồi, thứ tôi muốn có có thể cho được. Anh bế cô đi về phía phòng nghỉ, dùng chiếc chân thon dài đóng cửa lại, sau đó khóa chất...
Thứ anh muốn là gì... không thể rõ ràng hơn nữa!
Nụ cười tà ác lộ ra trên khuôn mặt điển trai không ai bì được của anh, nhìn chiếc đồng hồ quý giá trên cổ tay mình, môi mỏng anh khẽ động: “Bây giờ là chín giờ sáng, đến chín giờ sáng ngày mai, cô không được rời khỏi đây, đây là điều kiện của tôi, chỉ cần cô làm được, tôi sẽ đồng ý không sa thải nhân viên và quản lý cấp cao. "Không được rời khỏi đây?” Diệp Vãn Ninh khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, muốn từ trong đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn ra được thứ anh muốn...
Cô không có quyền từ chối, cô gật nhẹ đầu, “Tôi đồng ý, hy vọng anh có thể nói được làm được. “Cô đừng biểu hiện quá kém đấy!” “Tôi sẽ không để anh thất vọng” Sự quật cường của cô không cho phép cô nhận thua, cho dù bây giờ cô đang sợ hãi đến tim cũng không ngừng run rẩy.
Lục Thừa Tiêu cấp tốc ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể cô tỏa ra, mùi hương chỉ thuộc về một mình cô, mà không phải là những loại mùi nồng nặc kia! Anh chìa tay khẽ vận về hàm dưới cô, để cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, sau đó hôn lên cánh môi ngọt ngào mềm mại của cô “Gọi anh Thừa Tiêu” Anh cường điệu lên tiếng, muốn "Um... Luc..." nghe thấy cô dịu dàng gọi tên mình... “Ừ... ưm... Thừa Tiêu.
Anh không ngừng quấn lấy cô, không hề có ý sẽ thả cô ra, Diệp Vãn Ninh chỉ có thể cảm nhận được cái hôn nồng nhiệt của anh, từ cần cổ thon mảnh của cô anh tiếp tục hôn một đường xuống dưới. “Ưm.” Diệp Vãn Ninh nhằm chặt hai mắt, không nhìn thấy nét căng thẳng trên khuôn mặt Lục Thừa Tiêu! Bàn tay nhỏ bé của cô vòng lấy cổ anh ôm chặt, khóc hô lên: “Ưm... em khó chịu quá... Từng động tác của anh giống như có ma lực khiến cô khó mà tiếp nhận được!
Da thịt trắng như tuyết của cô nhuốm màu đỏ gay, dáng vẻ yêu kiều diễm lệ khiến đầu trán anh không kìm được càng nhăn chặt hơn, người phụ nữ này rốt cuộc có sức quyến rũ như thế nào? Khiến dục vọng của anh ngày càng tăng thêm?! “Thừa Tiêu...
Anh đột nhiên dừng lại tất cả những động tác tiếp theo, bên khóe miệng ẩn chứa nụ cười nhẹ, “Có muốn không?” Anh rất có hứng thú với câu trả lời của cô. “Anh... Diệp Vãn Ninh cắn môi dưới không ngờ đến
Lục Thừa Tiêu sẽ hỏi đến loại vấn đề xấu hổ này, cô nhất thời bối rối không biết phải làm thế nào. “Gật đầu hoặc lắc đầu. “Cho dù tôi gật đầu hay lắc đầu, anh cũng sẽ không thả tôi ra... vì những nhân viên kia, tôi sẽ lựa chọn gật đầu. Cô hít sâu một hơi, mới cấp tốc nói một lèo những lời này. Lục Thừa Tiêu nhếch môi cười lên, đối với việc bây giờ cô vẫn duy trì được lý trí, anh cảm thấy rất mới lạ. “Xem ra vẫn chưa đủ nhiệt tình, bây giờ... em còn giữ được lý trí không?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, sau đó mãnh liệt tiến công cô “Ưm... không!” Tay anh du ngoạn trên da thịt trắng muốt của cô, ôm chặt cô vào lòng, liền sau đó mạnh mẽ dùng sức... “Ưm." Diệp Văn Ninh khó chịu ngâm lên một tiếng, bởi vì đau đớn nên cào cho anh mấy vệt đỏ dài sau lưng. Sẽ đau... “Đáng chết!” Vẫn chặt như thế! Từ lần đầu tiên đến bây giờ... cô vẫn chưa thể thích ứng được... Nhìn ấn đường nhíu chặt trên khuôn mặt trắng ngần của cô bởi vì đau đớn, vầng trán xinh xắn lấm tấm những giọt mồ hôi, cô ôm chặt tấm lưng thẳng tắp của anh, nửa ngồi trên cơ thể anh...
Không biết vì sao, anh lại có chút thương xót cô...
Đợi đến lúc cô thích ứng được, nhìn thấy vẻ hòa hoãn trên khuôn mặt cô được dịu đi rất nhiều, Lục Thừa Tiêu mới mãnh liệt tiến công lần nữa...
Cách đây không lâu anh vừa mới “không hứng thứ về phương diện này, bây giờ lại trở nên hào hứng dạt dào! Anh cố gắng nhẫn nhịn lửa nóng ở bụng dưới, giống như là sợi dây đàn kéo căng sắp đứt đoạn, nhìn thấy cô hoàn toàn thích ứng xong, anh mới lộ ra nụ cười tà ác. “Nói, bây giờ có muốn anh không?” Nhìn đôi mắt mơ màng của cô, trong con mắt tuyệt mỹ kia mang theo làn hơi nước mơ hồ, mà tiếng nức nở của cô khiến anh biết được bây giờ cô đang khó chịu biết bao nhiêu! “Nói!” Anh thúc giục, không cho cô thêm chút thời gian suy nghĩ nào. “Muốn...muốn..” Diệp Vãn Ninh đầu hàng, toàn thân cô như lửa đốt, khó chịu đến mức sắp ngất xỉu, tất cả đều do người đàn ông xấu xa này ban cho “Em thuộc về ai? Hử? Nói!” “Là... là thuộc về anh..." Diệp Vãn Ninh cắn chặt môi dưới, thốt ra năm chữ này lần nữa. “Rất tốt, cái tên Cố Vũ Xuyên kia và em rốt cuộc có quan hệ gì?” Anh rất tin tưởng vào lời của cô bây giờ “Không có, trước giờ không có... ưm... em, chỉ thuộc về anh... ưm.... em khó chịu lắm, Thừa Tiêu... Tiếng nghẹn ngào của cô khiến anh sửng sốt, sau khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên gò má cô, Lục Thừa Tiêu biết mình không thể tiếp tục trêu đùa cô được nữa!
Sau đó, anh đột ngột xoay người, cong lên nụ cười tà ác, mãnh liệt dùng sức... “Ưm..” Cô lắc cái đầu nhỏ của mình, khó mà tiếp tục chống đỡ nổi, “Ưm... không muốn nữa... Tiêu...
Nghe giọng nói dịu dàng của cô, tâm tình Lục Thừa Tiêu chuyển biến tốt đẹp, nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, anh cúi đầu cho cô một cái hôn nồng nhiệt, không hề có ý sẽ thả cô ra, ngược lại còn đổi tư thế khác... tiếp tục ôm cô mãnh liệt... “Thừa Tiêu... Ưm... Kèm với tiếng gầm nhẹ của anh, Diệp Vãn Ninh vô lực xụi lơ trong vòm ngực anh...
Cô mệt lắm... eo mỏi lắm... cô rất muốn ngủ...
Nhưng anh lại tinh thần sảng khoái, tiếp tục ôm cô vào ngực, không biết vì sao, ôm lấy cô... anh sẽ có loại cảm giác rất yên tâm, đây là chuyện trước nay chưa từng có!