Không Muộn

Chương 11




Vì ngủ quá trễ nên khi thức dậy đã là chiều hôm sau, Kỷ Từ Mộ ngồi ở sô pha gần đó làm việc với laptop, thấy tôi đã tỉnh, anh hỏi: "Đói bụng không? Để anh gọi đồ ăn nhé."

Tôi lặng lẽ nhìn anh, đột nhiên có một suy nghĩ, nếu vẫn chưa nhớ lại, bây giờ chắc anh vẫn nằm bên cạnh tôi, thấy tôi tỉnh sẽ liền như con cún cọ vào người, làm nũng gọi bà xã.

Kỷ Từ Mộ đặt laptop sang một bên, đi tới, duỗi tay sờ trán tôi: "Mệt à?"

Tôi muốn nói không sao thì bỗng dưng nghĩ đến một việc khác.

"Đúng rồi, tối qua mệt quá nên quên còn một việc."

"Việc gì?"

Tôi khoanh tay ngồi dựa vào đầu giường, liếc xéo anh: "Nghe nói người nào đó gặp tai nạn giao thông là vì nhận được tin của tình đầu, kích động đuổi theo nên mới đi quá tốc độ. Em còn nghe nói mình chỉ là thế thân của tình đầu người ta, liên hôn chỉ là cái cớ."

Thấy thái độ của anh từ hoang mang đến kinh ngạc rồi hoảng loạn, tôi cười thầm, thì ra con người này lại có bộ mặt thật như vậy.

Không biết ai khi nãy ngồi bên sô pha cứ nhìn về phía này, vừa thấy tôi tỉnh liền giả bộ bận rộn.

Cho anh giả bộ đấy!

Nói về diễn xuất thì tôi nhận được vô số giải thưởng đây này!

"Bà xã, em nghe anh giải thích đi, anh không có."

Tôi lạnh lùng: "Không có gì? Anh nghĩ em sẽ tin à?"

Bây giờ mọi sự bình tĩnh thong dong khi nãy của Kỷ Từ Mộ đều không còn, dáng vẻ sốt ruột tủi thân muốn giải thích thật sự rất giống với khi mất trí nhớ.

"Anh không biết ai nói với em việc này, nhưng đây không phải sự thật. Thế thân của tình đầu gì chứ, không có! Nếu hỏi anh ai là tình đầu thì chính là em đấy, anh chỉ thích em thôi, đâu ra thế thân. Nói hươu nói vượn, chắc chắn có kẻ ghen tị với chúng ta! Còn về tai nạn, đúng là anh biết tin của em, nhưng đó là vì anh nghe nói chỗ em đóng phim xảy ra động đất, anh gọi điện cho em không được, người đại diện và trợ lý của em cũng mất liên lạc. Anh sợ em gặp chuyện gì nên mới chạy tới, kết quả... Bà xã, anh giải thích hết rồi đấy, em đừng hiểu lầm anh."

Thấy anh như vậy, tôi chỉ muốn bật cười, sự thật quả nhiên giống như tôi đoán.

Không phải tôi đoán đâu, chủ yếu là vì Thạch Lộ Nhân tiết lộ chuyện này với tôi không đúng thời cơ lắm.

Nếu hắn ta nói cho tôi nghe trước khi Kỷ Từ Mộ gặp tai nạn mất trí nhớ, có lẽ tôi sẽ nghi ngờ, nhưng tiếc là vừa hay lại sau tai nạn giao thông.

Tạm thời không bàn đến việc có tin con người Kỷ Từ Mộ hay không, cũng không nói đến việc sau khi mất trí nhớ ký ức của Kỷ Từ Mộ chỉ dừng ở thời đại học, tôi nhớ hôm đó ở bệnh viện Giang Thịnh có nói cuộc liên hôn này là anh thúc đẩy, chính anh tình nguyện.

Lúc ấy tôi quan tâm đến sức khỏe của anh nên không để ý câu này, về sau bình tĩnh lại, tôi phát hiện trong đây có quá nhiều nội dung, lại kết hợp với thái độ của Kỷ Từ Mộ ngay lúc đó thật sự khiến người ta phải nghi ngờ.

Tôi gọi điện cho bố và anh trai, nhận được câu trả lời, tôi càng khẳng định suy đoán của mình.

Hơn nữa tôi còn vô tình nhìn thấy hình nền điện thoại của anh, nếu còn không hiểu thì tôi đúng là kẻ ngốc.

Liên hệ tất cả chi tiết lại, đáp án lập tức trở nên sinh động.

Tôi không nói lúc anh mất trí nhớ vì không cần thiết, dù sao anh cũng không nhớ, hơn nữa anh vừa tỉnh lại đã nói thích tôi, biết ai đó thích thầm mình còn giả bộ cũng thú vị lắm.

Kỷ Từ Mộ sững sờ, không ngờ tôi lại có thái độ như vậy: "Bà xã? Em tin anh không?"

Thấy tôi không trả lời, khóe mắt anh ửng đỏ: "Hay là em không hề quan tâm? Cũng đúng thôi, trước đó em đã nói em đều không thích."

Tôi không ngờ trò đùa của mình như boomerang bây giờ bay ngược lại về phía mình, vội giải thích: "Không có, anh đừng nói bậy, em tin anh."

Tôi giơ tay nựng mặt anh: "Không ngờ anh lại thích thầm em đấy."

Đẹp trai, dáng người chuẩn, môn đăng hộ đối, thích tôi, không tề không tệ, xem ra ánh mắt của tôi không tệ.

Kỷ Từ Mộ: "..."