Nhã Hinh nhanh chóng sắp xếp mọi thứ cùng quản gia. Trước tiên tiễn khách quý, sau đó ném hai mẹ con Vũ Đồng về Giản gia.
Ai nhìn vào cũng hiểu rõ Vũ Đồng muốn câu dẫn Cảnh Bân nhưng không thành, lại khiến bản thân gặp nạn. Mà hiện tại khách quý quy tụ ít nhiều gì cũng là người trong hắc đạo tôn trọng sùng bái anh. Họ sẵn lòng thủ tiêu luôn cặp mẹ con kia.
Nhã Hinh đóng cửa lại, lúc này mới đi lại gần Cảnh Bân đang ngồi im trên giường mà lo lắng.
“Lục Bân, anh có sao không?”
Bàn tay mát lạnh áp vào gò má ấm nóng khiến anh nhất thời ngẩng đầu. Ánh mắt đang tan ra dần lấy lại tiêu cự.
“Nhã Hinh, anh bị bỏ thuốc.”
“Thuốc?” Cô nhíu mày, tay chân lập tức quơ loạng kiểm tra thân thể anh: “Anh cảm thấy sao rồi? Thuốc gì? Để em kêu bác sĩ tới…”
Giây sau, anh chụp lấy tay cô, gương mặt thoáng ửng hồng hơn: “Là thuốc kích thích. Nên hiện tại em cách xa anh một chút. Anh sợ bản thân không kiềm chế được.”
Nhã Hinh ngớ người, chậm chạp hiểu ra ban nãy Vũ Đồng chơi trò hèn kế bẩn như thế nào. Lửa giận bộc phát trong người nhưng khi thấy anh khó chịu thì cô cũng sốt ruột theo.
Cảnh Bân thấy Nhã Hinh im lặng, mới thoáng thả tay cô ra. Nào ngờ tới cô ngồi hẳn lên đùi anh, hai tay ôm chặt cổ anh chẳng rời.
“Nhã Hinh, em…”
Giây sau, cánh môi mỏng của anh bị cô chiếm đóng. Cả người anh cứng đờ, tay tự siết chặt lại không dám chạm vào người cô, cứ thể để mặc cho cô mút mát môi mình.
Nhã Hinh biết Cảnh Bân lo sợ điều gì, vì thế nhẹ giọng lên tiếng:
“Lục Bân, đêm nay em đủ tuổi rồi. Anh không cần phải kiềm chế. Em sẵn lòng… ưm…”
Không cần đợi Nhã Hinh nói hết câu, Cảnh Bân như chú ngựa giật mất dây mà điên cuồng hút hết vị ngọt trong miệng cô. Anh ôm chặt lấy cô, xoay người biến thành thế áp đảo.
Đợi đến khi lấy gần hết dưỡng khí, anh mới chịu buông cô ra. Ánh mắt ươn ướt dưới thân khiến anh không ngừng nuốt nước bọt.
Cảnh Bân hôn dọc xuống hõm cổ Nhã Hinh, dần chuyển tới bầu ngực tròn trịa. Mỗi một tấc thịt anh đi qua như bị thiêu đốt, vừa khiến cô muốn né tránh lại vừa muốn trải nghiệm thêm nữa.
“A!”
Nhã Hinh cất tiếng kêu kiều diễm, ánh mắt mông lung nhìn Cảnh Bân say sưa mút mát đỉnh ngọc hồng hào dần trở nên dựng đứng trên đôi thỏ bồng bềnh. Hai bên nhanh chóng bị chén sạch, dưới ánh sáng đèn có thể thấy vẫn lưu lại chút tuyến nước lấp lánh.
Nhã Hinh ưỡn người, phụ Cảnh Bân một tay cởi chiếc váy trên người mình xuống. Cảnh sắc xuân bên dưới làm tay anh có chút run rẩy, hưng phấn đến mức không thể kiểm soát.
Cảnh Bân đưa tay chạm xuống phía bên dưới, phát hiện ra đáy quần Nhã Hinh đã ươn ướt thì mỉm cười hài lòng.
“Em cũng không thể chờ nổi nữa sao?”
“Ưm…”
Nhã Hinh ngại ngùng phát ra tiếng trong cổ họng khi ngón tay Cảnh Bân ấn mạnh từ điểm ngọc kéo xuống cửa hang bên ngoài lớp vải, vừa kích thích vừa gây khó chịu. Cô vặn vẹo eo, ánh mắt mông lung đòi hỏi anh chạm vào trực tiếp.
“Lục Bân… đừng trêu chọc em nữa…”
Cảnh Bân nhếch miệng, tay luồn vào chiếc quần bé xinh, bên tai lập tức nghe thấy tiếng rên có chút thỏa mãn từ Nhã Hinh. Anh cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đạt ở ngưỡng giới hạn, nhưng vẫn cố gắng đút từng ngón nới rộng hang động ẩm ướt.
Cho tới khi ba ngón tay nằm gọn chật hẹp trong đó, Cảnh Bân mới lấy “vũ khí” dựng thẳng ra rồi đặt trước lối vào.
“Nhã Hinh, lần này anh sẽ hết sức nhẹ nhàng.”
“… Vâng!”
Cô thoát ra tiếng nói nhỏ nhưng kiên định, lập tức một cơn đau từng trải nghiệm qua lần nữa lặp lại. Cô cắn chặt môi, giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống thái dương. Lần đầu lúc nào cũng đau đớn như thế.
Cảnh Bân cũng không khá khẩm hơn. Từng tấc thịt bên trong ép chặt thằng em đến mức đau điếng nhưng lại làm anh thoải mái do tác dụng của thuốc.
“Em… em không sao… anh mau vào…”
Nhã Hinh nhìn Cảnh Bân ẩn nhẫn, trán đầy mồ hôi mà xót xa. Tuy nhiên anh vẫn chậm rãi hôn lên các điểm nhạy cảm trên người cô, từng bước giúp cô thả lỏng và làm quen lại với lần đầu phá thân này.
Có lẽ dạo gần đây, cô hết lần này đến lần khác cùng anh thực hiện nhiều màn dạo đầu ướt át nên cơ thể nhạy cảm không ít. Bên dưới không còn cản bước đường chinh chiến của anh nhưng vẫn khá khó khăn.
Cảnh Bân đưa hết vật nam tính vào bên trong người Nhã Hinh cũng là lúc cả hai thở ra một hơi nặng nhọc. Anh không biết lần đầu ở kiếp trước làm sao có thể một phát nhấp sâu vào. Kiếp này trân trọng cô liền biết cô đã chịu không ít đau đớn bởi bản tính dã man của mình.
Anh cúi người, hôn lên trán cô, cũng từ tốn động hông. Từng tấc thịt ma sát, cảm giác ẩm ướt ấm nóng khiến anh mỗi lần nhịp là mỗi lần muốn hóa thành thú dữ. Nhưng anh đã từng tự hứa với bản thân không thể khiến cô khó chịu thêm nên hết sức giam giữ bản ngã.
Có lẽ trải qua hai kiếp, điều Cảnh Bân hiểu rõ nhất chính là những điểm nhạy cảm trên người Nhã Hinh. Vì thế cô dần chuyển một ít đau đớn thành khoái cảm, cũng nhận ra anh đang kiềm chế bản thân ra sao.
Cô bất chợt liếm trái cổ anh, liền cảm nhận vật nam tính trong người giật nhẹ một cái, mà ở bên ngoài anh cũng nghiến răng nghiến lợi.
“Lục Bân, em muốn anh.”
Lời mời gọi đến từ người trong lòng chẳng khác nào cây kéo cắt đứt sợi dây lí trí cuối cùng. Cảnh Bân để cho thuốc xâm chiếm bản thân, nhấn chìm Nhã Hinh vào từng đợt cao trào khoái cảm. Tiếng lạch bạch không hề dừng lại, chỉ có tăng thêm chứ không giảm.
“Á… Lục… Lục Bân… em… em sắp…”
Nhã Hinh không đếm được số lần mình đạt cao trào nữa. Cả người cô ửng đỏ, giọng cũng đã khàn đặc nhưng người phía trên vẫn chưa có ý định kết thúc.
Cho đến khi Cảnh Bân sắp phóng túng lại bị Nhã Hinh kìm kẹp bằng hai chân không cách nào thoát ra.
“Nhã Hinh… mau buông… anh không dừng lại được…”
Tuy nhiên Nhã Hinh đã bị khoái cảm che lấp đôi tai, chỉ muốn đón nhận toàn bộ đến từ Cảnh Bân. Dòng nước ấm đi thẳng vào bên trong khiến cả hai run rẩy. Sau một lúc, cô chớp chớp đôi mắt giả vờ ngây ngô:
“Anh phải chịu trách nhiệm với em đấy.”
Anh thở ra một hơi rồi bật cười: “Cả đời còn được.”
Sói xám chính thức được nếm lại thịt thỏ. Mà thỏ nhỏ cũng đã bẫy được chú sói chỉ si mê mỗi mình.