Nhã Hinh được đội ngũ trang điểm chuyên nghiệp biến hoá từ một cô sinh viên năng động trở thành một nữ hoàng cao ngạo. Cô nhìn chính mình trong gương cùng bộ váy trễ vai để lộ sợi dây chuyền ánh trăng khiến bản thân không khỏi cười tủm tỉm.
“Tôn thiếu!”
Nghe giọng nói tôn kính từ người trang điểm, Nhã Hinh xoay người lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt say mê của Cảnh Bân. Anh đứng yên tại chỗ, bộ comple đen trông vừa thần bí vừa quyến rũ luôn rất hợp với dáng vẻ của anh.
“Anh thấy sao?” Cô xoay một vòng, sau đó lại bất ngờ rơi vào vòng tay anh.
“Nay em đẹp lắm.” Anh mân mê vòng eo nhỏ, giọng nói thập phần chân thành.
“Thế ngày thường em không đẹp à?” Cô tinh nghịch hỏi một câu khó nhừ.
“Anh trả lời bằng hành động nhé.” Nhưng có vẻ anh chẳng cảm thấy bị làm khó dễ, ngược lại hơi xích mặt tới gần khiến cô ngại ngùng chốn đông người.
Nhã Hinh tránh né một bên, cánh môi cong lên rạng rỡ: “Em giỡn thôi mà. Tha cho em đi.”
“Em sẵn sàng chưa? Khách đã tới đông đủ cả rồi.”
Nhã Hinh nhìn lại bản thân lần cuối trong gương, cảm thấy đứng cạnh anh không khác gì con chim nhỏ khiến cô thoáng yên lòng. Cô mỉm cười gật đầu, có anh ở bên đã là chỗ dựa an toàn rồi.
Có điều Nhã Hinh thật sự không thể ngờ tới số lượng khách lại đông đúc đến vậy, một ít người trong giới quý tộc quen biết với cô, số còn lại chính là người trong hắc đạo. Vừa thấy bóng hai người họ, tất cả đồng loạt hướng ánh mắt tới với gương mặt chúc mừng.
Cảnh Bân ôm chặt eo Nhã Hinh, tiếp cho cô thêm sức lực cổ vũ lớn. Sau này ắt hẳn cô phải tham gia rất nhiều bữa tiệc, đây chỉ là tập dợt trước mà thôi.
“Quá mức long trọng rồi!”
Cô nở nụ cười tiêu chuẩn đáp lại những lời chúc tụng, sau đó thì thầm với anh.
“Anh chỉ bảo hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật của Tôn phu nhân tương lai. Nào có ngờ họ đến đông như thế đâu.” Anh nhún vai.
“…”
Nhã Hinh nhất thời không biết phải nói gì. Tôn phu nhân là vị trí không ít phụ nữ ước ao và đàn ông tò mò, nên hiển nhiên họ phải đến xem cô ra sao rồi. Dù lần tiệc quý tộc trước có anh ra mặt nhưng thông tin đa phần vẫn bị bưng bít.
Lúc này, Tịch Hân từ xa hớn hở vẫn tay về phía Nhã Hinh. Cô nàng ôm một hộp quà lớn, chẳng những không có chút sợ hãi gì về thế lực hắc đạo xung quanh, mà còn có chút tận hưởng khí thế áp bức này.
“Tịch Hân, mình tưởng cậu không tới được.” Nhã Hinh vui vẻ đi tới.
“Sao có thể không dự sinh nhật bạn thân mình được chứ. Nay tớ im lìm là để đi kiếm quà cho cậu nè.” Tịch Hân đưa hộp quà sang cho Nhã Hinh, ánh mắt có chút thần bí tinh nghịch.
Cảnh Bân thuận thế đưa tay tiếp đón như thói quen khiến Tịch Hân khá hài lòng:
“Tôn thiếu, Nhã Hinh nhà tôi ngốc nghếch trong chuyện tình cảm lắm. Anh hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu không tôi sẽ giành lại cô ấy về.”
Nhã Hinh giật giật mày, lo sợ lời nói của Tịch Hân có thể khiến cô nàng gặp rắc rối. Tuy nhiên Cảnh Bân bên cạnh lại trịnh trọng gật đầu: “Tôi luôn yêu thương Nhã Hinh. Thiên tiểu thư xin hãy tin tưởng tôi, cũng cảm ơn cô vì đã luôn quan tâm đến cô ấy.”
Nhã Hinh đứng ở giữa, liền cảm thấy tình huống này có chút kỳ quái lẫn cảm động. Sau đó, Cảnh Bân xách quà riêng của Tịch Hân lên phòng cô, để lại không gian riêng cho hai cô gái. Tịch Hân nhanh chóng kéo tay cô:
“Tớ chấm chàng rể này.”
“Cậu không xét nét gia thế lẫn tính tình của người ta nữa à?” Cô nhếch miệng, âm thầm nhắc lại cô nàng đã từng nghi ngờ về sự xấu xa của anh dù những điều đó không hề sai một ly.
“Chứng tỏ anh ta có năng lực, thậm chí thừa khả năng bảo vệ cậu. Hơn tên Bỉnh Quý kia rất nhiều.” Tịch Hân càm ràm, sau đó dường như nhớ tới điều gì mà lên tiếng: “Ban nãy tớ có thấy Vũ Đồng lấm la lấm lét.”
“Vũ Đồng?”
Nhã Hinh nhíu mày, ả ta làm gì ở đây? Ngay lập tức trả lời cho thắc mắc của cô bằng tiếng hét vang dội phát ra từ phía trên lầu. Mà chất giọng này là thứ cả đời cô không thể quên được, là của ả.
Nhã Hinh hấp tấp chạy lên trên, chiếc váy dài cũng không có cách nào ngăn cản được cô. Càng đi tới gần chỗ phát ra âm thanh thì cô càng nhìn thấy căn phòng của mình. Trái tim cô không ngừng đập loạn bởi vì ban nãy Cảnh Bân cũng nói lên đây cất quà cho cô.
Cánh cửa nhanh chóng bị mở ra. Sâu bên trong góc phòng, Cảnh Bân dựa lưng vào đó, gương mặt hơi ửng đỏ nhưng ánh mắt không khác gì ma quỷ đòi mạng. Còn Vũ Đồng đang nằm dưới sàn, ôm cánh tay bị bẻ ngược ra sau mà khóc trong đau đớn, bên cạnh còn có Giản di sắc mặt tái xanh sợ hãi không thôi.
Lần này, hai người họ đã đi quá giới hạn!