Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 61: “Xoá Dấu Vết Của Người Khác Trên Cơ Thể Em” (H nhẹ)





Nhã Hinh nhanh chóng bị Cảnh Bân thảy lên giường, giây sau thân hình to lớn cũng cường bạo nắm chặt lấy hai tay cô.

“Nói anh nghe, hắn đã chạm vào đâu của em?”

Nhã Hinh cảm nhận xung quanh mũi chỉ toàn hương thơm nam tính đến từ Cảnh Bân, trong đầu thập phần đòi hỏi sự gần gũi dù bên ngoài cô vẫn tỏ vẻ sợ sệt.

“Nếu nói ra thì anh sẽ làm gì em chứ?”

Cô rưng rưng nước mắt, bộ dáng đang chờ đợi anh đến càn quấy.

“Anh giúp em xoá sạch chúng.”

Nghe được lời cần thiết, Nhã Hinh ái ngại liếm môi với vẻ chần chừ, sau đó mới thỏ thẻ thốt lên: “Môi…”

Ngay giây sau, Cảnh Bân đã chiếm lấy hai cánh môi căng mọng một cách cuồng loạn. Anh dày vò chúng đến khi sưng tấy, rồi lại bắt ép cô mở miệng mà nuốt chửng lấy thứ không xương bên trong.

“Ưm… Lưỡi em…”

Nhã Hinh cố gắng mấp máy vài chữ, cũng đủ để ra hiệu cho Cảnh Bân càng thêm điên cuồng. Anh mút mạnh lưỡi cô, không ngừng chà sát đùa bỡn hòng nuốt hết vị ngọt lịm rồi chỉ buông tha vào lúc cô dường như chẳng còn chút dưỡng khí nào.

“Còn ở đâu nữa?” Giọng anh trầm khàn chất chứa biết bao nhiêu nguy hiểm nhưng rơi vào tai cô lại như mệnh lệnh mê hoặc.

Nhã Hinh đưa tay kéo nhẹ từ vành tai xuống cần cổ: “Ở… ở đây…”

Cảnh Bân nheo mắt, lần nữa áp xuống dùng môi rê nhẹ lên tầng tấc da thịt theo sự chỉ dẫn của cô. Cảm giác vừa nhột vừa ấm nóng làm cả người cô run lên nhè nhẹ, tiếng ậm ừ giữ chặt nơi cổ họng vừa muốn thoát ra vừa lại không.

Ngay khi môi Cảnh Bân đặt gần xuống phần cổ gần vai, Nhã Hinh đặt tay anh lên ngực mình thủ thỉ say đắm: “Còn ở đây.”

Cảnh Bân vừa nghĩ tới chuyện người con gái mình nâng niu bị người đàn ông khác chạm vào thì một tay đã mạnh bạo xé rách áo Nhã Hinh. Sau đó từng chút từng chút đánh dấu những ấn kí đỏ lên khắp vòm ngực.

Nhưng nhiêu đó dường như chẳng thể đủ với cô. Cô muốn hơn thế: “Tay hắn còn sượt qua bên trong…”

Lúc này, thần trí Cảnh Bân dần trở nên tỉnh táo. Anh nhìn người con gái dưới thân mình quần áo tả tơi, những nơi nhấp nhô ẩn hiện ấn kí đỏ trông thật quyến rũ cùng ánh mắt mê ly ái tình làm anh thoáng chốc hiểu ra Nhã Hinh đang khiêu khích anh.

“Nhã Hinh, em…”

“Anh bảo giúp em xoá sạch mọi dấu vết của người khác trên cơ thể em mà. Hay anh muốn em mãi ghi nhớ cách hắn chạm vào em.”

Nhã Hinh nức nở, lần nữa cầm tay của Cảnh Bân đặt lên đôi thỏ ngọc bồng bềnh mềm mại. Trong vô thức anh bóp nhẹ một cái, bên tai lập tức vang lên tiếng kêu kiều diễm.

Cảnh Bân nghĩ mình điên rồi, thay vì giữ cho lý trí tỉnh táo thì anh lại bị mỹ nhân mê hoặc mà vùi đầu vào hõm ngực cô. Tay anh kéo nhẹ lớp bảo vệ giải thoát đôi thỏ ngọc, sau đó bắt đầu dùng cả miệng, lưỡi và tay đùa giỡn đỉnh tai thỏ.

Nhã Hinh cong người, cảm nhận những sự ma sát quen thuộc xuất hiện trên cơ thể mình. Cô thở dốc ra từng tiếng thoải mái. Hai đỉnh tai bị thấm đượm ướt át, dựng thẳng lên cho thấy chúng được chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng. Mà đến chính chủ nhân của chúng cũng thập phần hài lòng.

“Lục… Lục Bân… bên dưới… ưm… thật khó chịu…”

Nhã Hinh vặn vẹo hong, tay tự tháo nút quần để lộ một mảnh trắng của chiếc quần bé xinh. Cảnh Bân không thể đếm được anh đã nuốt nước bọt bao nhiêu lần, bên dưới anh cũng đang đau nhức kêu gào muốn thoát ra.

Ngay lúc cô đang tiếp tục cởi quần ngoài, anh kịp thời ngăn lại, nhưng bàn tay lại sượt ngang qua điểm ngọc khiến toàn thân cô tê liệt.

“Á! Lục Bân… chỗ đó… làm ơn…”

Nhã Hinh vặn vẹo hông, điểm ngọc cứ được cạ qua lại giữa các ngón tay Cảnh Bân. Anh giữ chặt eo cô, bắt ép cô nằm im rồi cất giọng trầm khàn nhẫn nhịn:

“Chết tiết! Nhã Hinh, đừng khiêu khích anh nữa.”

Nhã Hinh liếm môi, nắm lấy cổ áo của Cảnh Bân mà kéo sát xuống người mình, nỉ non cầu xin: “Lục Bân, giúp em được không?”

Cảnh Bân chậc lưỡi, dưới ánh nhìn say đắm của Nhã Hinh mà chăm sóc cả bên dưới. Ngón tay hết vờn qua lại điểm ngọc, lại xâm nhập vào hang động ẩm ướt mà trêu đùa điểm nhạy cảm nằm sâu bên trong. Nhã Hinh được như ý nguyện, không ngừng phát ra âm thanh ngại ngùng khiến người khác đỏ ửng cả tai, cuối cùng hét lên một tiếng rồi xụi lơ trong lòng anh.

“Mau lớn nhanh đi, anh không chống chọi lại nổi nữa đâu.”

Cảnh Bân thở dài một hơi, giây sau cả người giật thót bởi bàn tay mềm mại của Nhã Hinh đã đặt lên đủng quần anh.

“Tới lượt em giúp anh nhé.”

Ánh mắt anh thoáng tối lại, ngón tay nhẹ siết qua cánh môi nóng bỏng của cô:

“Vậy dùng miệng của em đi.”

Đêm đó, cả hai đã được an ủi tình ái một phần nhỏ chỉ chờ cho đến một tuần sau khi Nhã Hinh chính thức bước vào tuổi mười tám.